Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Cường Hãn

Chương 128

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Xe ngựa lộc cộc lộc cộc tiến về phía trước.

Ánh mặt trời dần trở nên nóng rực, gió hạ nhẹ nhàng thổi qua, thỉnh thoảng có tiếng ve sầu truyền đến.

Có loại cảm giác ngột ngạt, bị đè nén.

Tả Hữu Tinh ở trong tiếng xe ngựa mà tỉnh lại, đỉnh mày nho nhỏ vặn lại

với nhau, lông mi thon dài run rẩy, mở ra đôi mực đồng trong suốt. Ánh

mắt chạm đến đỉnh xe ngựa xa lạ, nhất thời còn chưa lấy lại tinh thần.

“Viễn, thằng bé tỉnh rồi.”

Bên người truyền đến giọng nói làm cho Tả Hữu Tinh sửng sốt, theo hướng

giọng nói nhìn lên, lại thấy một nam nhân áo lam canh giữ ở bên cạnh, mà muội muội Nguyệt Nhi cũng im lặng ngủ ở bên người hắn.

“Tỉnh thì tỉnh.” Bên ngoài xe truyền tới thanh âm lạnh lùng, người tên Viễn kia hẳn là đang điều khiển xe ngựa.

Tả Hữu Tinh lắc lắc đầu có chút mê mang, cố gắng thanh tỉnh.

“Các ngươi là ai?”

Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại có vẻ mặt chín chắn, lãnh mạc, làm cho nam tử

áo lam lặng đi một chút. Sau đó nâng môi, không hổ là con của chủ tử,

ngay cả vẻ mặt cũng giống như đúc, tuổi nhỏ như vậy cũng đã có được khí

thế bực này, tương lai nhất định có được thành tựu phi phàm.

“Chúng ta là ai, sau này ngươi sẽ biết.” Trước khi chưa gặp được chủ tử, vẫn không nên để lộ ra thân phận.

Tả Hữu Tinh nhíu lông mày, ôm muội muội đang ngủ vào trong lòng, phòng bị nhìn nam tử áo lam.

“Là các ngươi bắt chúng ta đi?”

Nó nhớ tới trước đó, Nguyệt Nhi kêu đói. Sau đó bọn chúng chuẩn bị đi tửu

lâu, nhưng không ngờ trên đường phố lại tràn ra một đám người chen chúc

khác thường. Nó bế Nguyệt Nhi cùng với hai thị vệ bị tách ra, sau đó

trong lúc hỗn loạn, ngửi thấy một mùi hương lạ, cuối cùng tỉnh lại thì

phát hiện đang ở trên xe ngựa này. Xem ra trận hỗn loạn kia cũng không

đơn giản, hiện tại ngẫm lại có lẽ đúng là nam tử trước mắt cùng đồng bạn hắn gây nên.

“Các ngươi đã làm gì Nguyệt Nhi?” Muội muội ngủ im như vậy, chẳng lẽ là bị hạ độc?

Nam tử áo lam thấy vẻ mặt phòng bị của Tả Hữu Tinh, giương mày kiếm lên.

“Yên tâm, cô bé chỉ là đang ngủ, lập tức sẽ tỉnh.”

Hắn dám làm gì với hai tiểu chủ tử chứ? Trừ phi không muốn sống nữa.

“Vì sao các ngươi muốn bắt bọn ta? Muốn mang bọn ta đi đâu?”

Tả Hữu Tinh cũng không vì lời nói của nam tử áo lam mà buông lỏng cảnh

giới, ngược lại càng thêm cẩn thận phòng bị hắn. Hiện tại chúng chỉ là

hai đứa bé, nếu người nam nhân này muốn làm gì với chúng, chúng cũng

không cách nào phản kháng.

Thật là một đứa trẻ thông minh quá mức.

Nam tử áo lam càng lúc càng khẳng định Tả Hữu Tinh là con của chủ tử, không những dung mạo cực giống, ngay cả vẻ mặt, cũng đều giống bộ dáng thiếu

niên già dặn trước kia của chủ tử. Không biết sau khi nhìn thấy chúng,

tâm tình chủ tử sẽ thế nào? Có thể từ trong thống khổ mất đi phu nhân mà thoát ra hay không?

Tả Hữu Tinh nhìn thấy trong mắt nam tử áo

lam hiện lên thứ cảm xúc mà nó không rõ, cũng không nói tiếng nào. Môi

nhỏ mím chặt, mặc kệ thế nào, nó tin tưởng mẫu thân cùng phụ thân sẽ đến cứu chúng.

Xe ngựa lộc cộc, ve sầu vang vang.

Trong xe, lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Trấn Nguyệt Dạ là nơi tiếp giáp giữa Dạ Liêu và Nguyệt Diễm, thương nhân

thường xuyên đi lại, buôn bán phát triển khá phồn thịnh.

‘Một Gian Khách Điếm’ là khách điếm lớn nhất, cũng là lâu năm nhất của trấn Nguyệt Dạ.

Chỗ gần cửa sổ của khách điếm, một vị nam tử vận áo trắng không chút để ý ngồi uống trà, ánh mắt ném ra ngoài cửa sổ.

Một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa khách điếm, nam tử điều khiển xe thoạt nhìn là một người luyện võ.

Cửa xe mở ra, một nam tử áo lam thò người ra, sau đó đưa tay ôm lấy một nữ

oa đang ngủ, cuối cùng là một nam đồng mặc bộ quần áo nhỏ màu trắng đi

ra, một đầu tóc đen nhánh dùng ngọc quan tinh xảo búi cao, chân mang đôi giày nhỏ màu đen được khảm viền vàng, nhìn ra được là một tiểu công tử

nhà giàu. Nó cúi thấp đầu, ánh mặt trời chiếu lên người mấy người đó,

lại nhìn không rõ vẻ mặt của tiểu nam đồng kia.

“Mấy vị khách

quan, mời vào bên trong.” Tiểu nhị của khách điếm vừa thấy có mấy khách

nhân tới cửa, liền cười khanh khách nghênh đón vào trong.

“Không biết mấy vị khách quan là ở trọ hay là ăn cơm?”

“Ở trọ, cũng ăn cơm.” Nam tử áo đen dẫn đầu nói, lướt qua điếm tiểu nhị,

ánh mắt quét qua một vòng trong khách điếm, cuối cùng dừng ở vị trí phía trước nam tử áo trắng, mấy người liền đi tới nơi đó.

Lúc mấy

người tới gần thì nam tử áo trắng lơ đãng nhìn lướt qua, khi ánh mắt

chống lại đôi mắt của bạch sam nam hài thì trong tròng mắt rất nhanh xẹt qua kinh ngạc, rồi lại như gió thổi tan, không còn dấu vết.

Hiển nhiên khi Tả Hữu Tinh nhìn thấy nam tử áo trắng cũng sửng sốt, nhưng

khi thấy nam tử áo trắng cúi đầu xuống, ngón tay cầm đũa vẽ ra một kí

hiệu thì nó thông minh lập tức hiểu được, đối phương cũng nhận ra mình,

nhưng vì phòng bị người bên cạnh phát hiện, bọn họ đều phải làm bộ như

không hề quen biết.

Tả Hữu Tinh cùng với nam tử lam bào, hắc bào

ngồi xuống, sau khi tiểu nhị mang đồ ăn thừa rời đi, Tả Hữu Nguyệt cũng

dụi dụi mắt, tỉnh lại. Lúc hai mắt to tròn nhìn ra hoàn cảnh lạ lẫm

chung quanh thì cái miệng nhỏ nhắn mếu lại, muốn khóc.

“Nguyệt Nhi.” Tả Hữu Tinh thấy bộ dáng muội muội, vội vàng tiếp nhận muội muội từ trong tay nam tử áo lam.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tả Hữu Nguyệt đình chỉ tiếng khóc, nâng đôi

mắt to ngập nước lên nhìn vào Tả Hữu Tinh, thì ra là ca ca. Nhìn thấy

người thân, nó nở nụ cười. Nhưng mà ngay sau đó lại bắt đầu khóc rống

lên, bởi vì nó phát hiện không có mẫu thân.

“Mẫu thân, mẫu thân…”

Nam tử lam bào cùng hắc bào đưa mắt nhìn nhau, đối với đứa nhỏ đang khóc, bọn hắn lại không có biện pháp gì.

“Ngoan, đừng khóc, chúng ta rất nhanh có thể nhìn thấy mẫu thân rồi.” Tả Hữu Tinh dỗ muội muội.

“Thật sự?” Tả Hữu Nguyệt ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt còn mang theo âm mũi.

“Ừ.” Tả Hữu Tinh cười gật đầu, “Nguyệt Nhi không phải đói bụng sao? Chờ một chút sẽ có thật nhiều thức ăn ngon nha.”

“Tiểu nhị tính tiền.”

Đột nhiên, nam tử áo trắng phía sau bàn bọn họ cất giọng nói, muốn tính

tiền, lúc đi qua bàn bọn họ thì lưu lại cho Tả Hữu Tinh một ánh mắt thâm ý, sau đó rời đi.

Tả Hữu Tinh hiểu rõ, trên mặt lại không lộ vẻ gì khác thường.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 128
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...