Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Cường Hãn

Chương 141

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Bệ hạ—“

Nhìn thấy bộ dáng này của Nguyệt Minh Nhất, Độc Mạc, Độc Viễn không đành lòng.

Độc Mạc quay đầu nhìn về phía Tả Hữu Tinh, trong đôi mắt lãnh mạc trước sau như một xẹt qua phẫn hận. Vốn tưởng rằng các tiểu chủ tử đến đây sẽ

mang đến cho bệ hạ một hi vọng mới, để cho người vực dậy trong nỗi đau

mất đi Nhu phu nhân. Có ai ngờ lại tương phản, thay vào đó càng làm cho

bệ hạ thêm thống khổ, thậm chí tới tình cảnh tuyệt vọng.

“Tiểu chủ tử, bệ hạ cũng không có vứt bỏ các người.”

“Không phải vứt bỏ thì là cái gì?” Tả Quân Mạc tháo khăn che mặt xuống, không

hề giấu đi hận ý trên mặt. Hắn thấy, Độc Mạc chỉ là đang biện hộ thay

Nguyệt Minh Nhất, mà sự thật chính là Nguyệt Minh Nhất vì ngôi vị hoàng

đế của mình, vứt bỏ tỷ tỷ, cũng bỏ rơi hai đứa nhỏ.

“Ngươi là người nào?”

Độc Viễn bỗng đứng ở trước mặt Nguyệt Minh Nhất che đi vẻ mặt bi thương,

hốt hoảng của hắn, đôi mắt thâm thúy chống lại ánh mắt tràn đầy hận ý

của Tả Quân Mạc. Người nam nhân này từ lúc nhìn thấy hoàng thượng vẫn

không giấu giếm hận ý của mình, chẳng lẽ hắn ta có thù hận với hoàng

thượng? Tay dưới ống tay áo sờ lên nhuyễn kiếm bên hông, cảnh giới.

“Ngươi là đệ đệ của Nhu Nhi đi.” Nguyệt Minh Nhất giật mình hồi thần lại khi

nghe thấy lời nói của Tả Quân Mạc, tay nhẹ nhàng giương lên, để Độc Viễn đứng ở bên cạnh hắn.

Tả Quân Mạc mím chặt môi, không nói. Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Nguyệt Minh Nhất, im lặng biểu đạt hận ý của hắn.

Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, thật sự là đủ rồi nhá. Một đám người cứ

đứng ở chỗ này để làm cái cọc gỗ à? Kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn

mặt tuyệt mỹ.

“Quân Mạc, nếu ngươi đã có ân oán với hắn ta, thì

thống thống khoái khoái mà giải quyết đi. Còn ngươi nữa—“ Xoay người

nhìn phía Độc Mạc, “Ngươi nói hoàng đế không có vứt bỏ Tinh Nhi, Nguyệt

Nhi, vậy ngươi đem sự tình minh minh bạch bạch nói rõ ra đi. Một đám

người hết ngươi hận ta, lại ta hận ngươi. Rốt cuộc là sao lại thế này

hả? Lẽ nào các ngươi muốn cho bọn nhỏ lớn lên trong sự cừu hận hay sao?” Một phen nói những lời như sét đánh đùng đùng, lại làm cho trong lòng

mọi người bỗng nhiên sáng tỏ.

Nguyệt Minh Nhất nhìn ánh mắt tràn

ngập cừu hận của nhi tử, cười khổ. Hắn tuyệt không hi vọng các con hận

mình, dù sao chúng cũng là tưởng niệm duy nhất Nhu Nhi lưu lại cho mình.

“Vào phòng đi, trẫm đem mọi chuyện của ba năm trước từ đầu đến cuối nói cho các ngươi biết.”

Nguyệt Minh Nhất nói xong, lướt qua mấy người đi vào trong phòng. Độc Viễn,

Độc Mạc cùng đi phía sau, Bắc Tiểu Lôi cũng ôm Tả Hữu Nguyệt theo sau,

mấy người khác tự nhiên cũng đi theo vào.

“Mời chư vị ngồi.” Nguyệt Minh Nhất ngồi ở trên ghế, đưa tay mời mọi người.

Thu Triệu Ảnh thấy đều tháo khăn che mặt ra rồi, hắn cũng tháo nó ra, cùng

Tả Quân Mạc, Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần ngồi ở bên kỷ trà.

“Nhìn

dáng vẻ của ngươi rất đau khổ, hắn ta cũng đã nói không phải ngươi vứt

bỏ bọn nhỏ, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt đang mơ hồ nhìn Nguyệt Minh Nhất hỏi, nàng tin tưởng trực giác

của mình, bi thương cùng thống khổ của vị hoàng đế này không phải là

giả, chẳng lẽ bên trong chuyện này thật sự có ẩn tình gì? Hắn ta không

phải kẻ phụ lòng? Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, Quân Mạc bọn họ đều trách lầm

hắn rồi?

Lời của Bắc Tiểu Lôi đổi lấy vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa

đau khổ của Nguyệt Minh Nhất, Tả Hữu Tinh, Tả Quân Mạc mím môi không

nói, nhưng đều dựng thẳng lỗ tai, cùng chờ đợi câu trả lời của Nguyệt

Minh Nhất. Chỉ nhớ rõ một ngày đó, người nam nhân này đột nhiên rời đi,

ra đi im hơi lặng tiếng, giống như đột nhiên biến mất vậy.

Trong đầu Nguyệt Minh Nhất lướt qua bóng dáng ôn nhu ngày đó, môi mỏng khẽ nhếch, nở nụ cười yếu ớt, hắn lâm vào hồi ức:

“Năm trẫm mười sáu tuổi, lúc đó vẫn là thái tử. Vào một ngày vi phục xuất

cung, lại không ngờ ngoài cung sớm có người mai phục, trẫm bị mũi tên

bắn trúng rơi xuống vách núi vạn trượng. Ngay lúc trẫm cho rằng mình sắp chết thì gặp được một nữ tử hái thuốc…”

“Nàng chính là mẫu thân của Tinh Nhi và Nguyệt Nhi à?” Bắc Tiểu Lôi chen miệng vào hỏi.

“Ừ.” Nguyệt Minh Nhất cười yếu ớt gật đầu, “Nhu Nhi nhìn thấy ta bị thương,

chẳng những không sợ hãi, ngược lại dùng thân hình mềm yếu đó gian nan

cõng ta về gian nhà của nàng ở trong núi. Trong những ngày kế tiếp, nàng cẩn thận chăm sóc cho ta, mãi đến nửa năm sau, ta mới khỏi hẳn. Chúng

ta khi đó đều đã sinh ra tình yêu cho nhau. Ta vốn lo lắng mình mất tích sẽ làm cho phụ hoàng, mẫu hậu thương tâm, muốn trở về cung nhưng lại

không nỡ bỏ Nhu Nhi. Nhưng ta cũng biết Nhu Nhi ôn nhu vô hại như vậy sẽ không thích hợp với cuộc sống ngươi tranh ta đoạt ở trong cung, suy

nghĩ nhiều lần, ta quyết định sống với Nhu Nhi, nam làm ruộng nữ dệt

vải. Một năm sau đó, chúng ta có Tinh Nhi, cuộc sống càng thêm ấm áp.

Cuộc sống cứ bình thản như vậy mãi đến năm năm sau, khi Nhu Nhi lại mang bầu Nguyệt Nhi. Để ăn mừng chuyện vui này, ta vào thị trấn mua sắm, lại không ngờ được Viễn và Mạc tìm thấy. Lần gặp nhau đó, ta mới biết được

mẫu hậu bởi vì ta không rõ tung tích mà chịu đả kích sâu sắc đau bệnh

trên giường, còn cơ thể phụ hoàng cũng càng ngày càng yếu đi…”

Nhắc tới phụ hoàng, mẫu hậu đã qua đời, trong lòng Nguyệt Minh Nhất vừa bi thương lại hổ thẹn, giọng điệu có chút nghẹn ngào.

Độc Viễn nhìn mọi người, tiếp lời nói.

“Khi đó, Nguyệt Diễm chính là thời buổi rối loạn, huynh trưởng của tiên

hoàng Đức Thanh Vương gia muốn cướp ngôi, ngay cả những hoàng tử khác

cũng rục rịch ngóc đầu dậy, rất không an phận. Tiên hoàng vì nỗi đau mất thái tử, cơ thể vốn đã không khỏe, lại bị những chuyện này quấy nhiễu,

càng thêm họa vô đơn chí. Lúc ấy nguyện vọng của tiên hoàng chính là có

thể tìm được thái tử điện hạ, dọn sạch phản nghịch, chấn hưng quốc uy.”

“Sau khi chia tay với Mạc, Viễn, ta trở về nhà với tâm sự nặng nề, vừa nhớ

mong phụ hoàng, mẫu hậu đã xa cách năm năm, lại không đành lòng Nhu Nhi, Tinh Nhi cùng đứa trẻ sắp sinh ra. Có lẽ là sự khác thường của ta đã

khiến cho Nhu Nhi chú ý, nàng chủ động hỏi ta đã xảy ra chuyện gì? Ta

không muốn giấu nàng, đã đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho nàng nghe.

Ai ngờ sau khi Nhu Nhi trầm mặc, lại để cho ta quay về hoàng cung.”

“Gạt người, rõ ràng sau khi ông đi rồi mẫu thân đã rơi lệ một ngày một đêm,

làm sao sẽ chủ động muốn ông rời đi?” Tả Hữu Tinh nghe thấy Nguyệt Minh

Nhất nói tới đây, tức giận nói ra tiếng. Nó không tin, mẫu thân rõ ràng

rất nhớ ông ta, làm sao sẽ để ông ta rời khỏi bọn họ?

Tả Quân Mạc lại trầm mặc, tỷ tỷ vẫn luôn thiện lương như vậy. Tỷ ấy đương nhiên sẽ không để cho trượng phu của mình phải khó xử.

“Đúng vậy, nàng chính là thiện lương như vậy. Không đành lòng khó xử người

khác, lại cam nguyện chính mình chịu đau lòng.” Nhắc tới ái thê, trong

mắt Nguyệt Minh Nhất có nước mắt.

Bắc Tiểu Lôi nghe rõ, cũng hiểu được ý tứ của hắn.

“Nói như vậy ngươi phải rời đi là do mẫu thân của Tinh Nhi chủ động yêu cầu, cũng không phải là ngươi vứt bỏ bọn họ?”

Nguyệt Minh Nhất gật đầu, nếu không phải Nhu Nhi chủ động nói ra. Hắn làm sao cam lòng rời bỏ bọn họ.

“Ta vốn cũng muốn mang bọn họ cùng trở về cung, thế nhưng khi ấy khắp nơi

trong hoàng cung đều có nguy cơ rình rập, ta làm sao có thể để cho bọn

họ hãm ở trong nguy hiểm được? Cho nên ta và Nhu Nhi đã ước định chờ ta

xử lý xong những nguy cơ kia sẽ trở về đón bọn họ. Nhưng ai ngờ ta vừa

trở về cung không lâu, mẫu hậu đã qua đời, sau đó phụ hoàng cũng đi

theo. Toàn bộ phần tử có dã tâm đều nhân cơ hội tạo phản. Ta tốn rất

nhiều thời gian mới thanh trừ hết toàn bộ những kẻ phản nghịch đó. Nhưng khi ta trở về đón mẹ con bọn họ thì nơi đó đã là nơi người không nhà

trống…” Hiện giờ hắn hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó vẫn cảm thấy đau như bị kim châm muối xát như cũ.

“Đoạn thời gian kia ngươi trở về hoàng cung, đều chưa từng đi tìm qua bọn họ ư?” Dạ Tinh Thần mở miệng hỏi.

“Ta sợ.” Nguyệt Minh Nhất cười khổ, “Ta sợ đưa sự hiện hữu của bọn họ ra ngoài ánh sáng, sẽ dẫn tới sát khí.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 141
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...