Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Cường Hãn

Chương 135

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tả Hữu Tinh chứng kiến Nguyệt Minh Nhất xông tới, hơi giật mình. Tiếp đó lại khôi phục biểu

tình bình tĩnh. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người nam nhân đó đối với

chúng, trái tim nó gần như muốn mềm xuống, nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân,

lại tránh đi ánh mắt của ông ta.

Hắc y nhân nghiêng thân, thấy

hoàng đế cũng đã chạy tới đây. Giữa hai đầu lông mày không kìm được mà

nhăn lại. Xem ra đêm hôm nay thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Thôi, xem ra mạng hai đứa bé này chưa đến tuyệt lộ. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, lại thấy nó đang nhìn mình, không có một chút sợ hãi, đối với tiểu hài này cũng có vài phần hiếu kỳ, đối mặt với cái chết, nó thế

nhưng tuyệt không sợ hãi. Đứa bé này rốt cuộc đã trải qua những chuyện

gì?

Nguyệt Minh Nhất thấy người áo đen nhìn Tả Hữu Tinh, cho là y đang suy nghĩ quỷ kế để thương tổn hai đứa bé. Thầm rùng mình, đột

nhiên quát lên với Độc Viễn, Độc Mạc ở bên cạnh.

“Bắt y lại cho trẫm.”

“Vâng.”

Thân hình hai người Độc Viễn, Độc Mạc nhoáng lên, một xanh một lam tấn công

về phía thích khách. Gió đêm quét vào, tay áo tung bay, trong đôi mắt

thâm thúy kia là một mảnh lãnh mạc. Bảo kiếm trên tay lóe ra hàn quang,

sát khí đột nhiên dâng lên khiến cho bầu không khí càng thêm khẩn

trương.

Hắc y nhân nhăn mày, trong lòng biết một khi triền đấu,

mình nhất định chịu thiệt. Con ngươi đảo qua Tả Hữu Tinh, trong đầu có

chủ ý. Nhoáng lên một cái, kiếm trên tay y đã hướng về phía hai đứa bé

trên giường đâm tới.

Chờ Nguyệt Minh Nhất nhìn thấy, trái tim đều nhanh ngừng đập. Hai người Độc Viễn, Độc Mạc đưa mắt nhìn ra, cùng tăng tốc, xoát một tiếng, bức vào chỗ yếu hại của hắc y nhân.

Hai tai của hắc y nhân giật giật, lúc kiếm của hai người tới gần thì đột nhiên

ra một hư chiêu, bóng dáng đã nhảy qua cửa sổ bay vút đi.

Độc

Viễn, Độc Mạc sửng sốt, không ngờ tới một chiêu mới rồi của y là cố tình dẫn dụ bọn họ mắc câu. Bóng dáng hai người vừa chuyển, cũng hướng ra

ngoài cửa sổ đuổi theo.

“Bắt sống cho trẫm.” Nguyệt Minh Nhất đi đến bên cửa sổ, ra lệnh với hai người cùng đám ngự tiền thị vệ đã chạy tới.

Ngự tiền thị vệ tuân lệnh, thị vệ trưởng cũng bình tĩnh chỉ huy các thị vệ.

Hắc y nhân phi thân lên nóc nhà, hướng ra ngoài hoàng cung chạy trốn. Lại

bị đám thị vệ xuất hiện giương cung vây quanh, mà Độc Mạc, Độc Viễn phía sau cũng đã đuổi tới, tay áo hai người tung bay, lạnh lùng nhìn chăm

chú vào y.

“Ngươi trốn không thoát đâu.”

Khóe môi dưới

khăn che mặt của hắc y nhân vẽ ra một nụ cười lạnh, cho dù hôm nay y

không chạy thoát được cũng sẽ không ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Cùng

lắm thì liều cá chết lưới rách, cũng sẽ không để cho bọn họ tra ra chủ

thuê.

Chợt, bóng dáng màu đen đâm thẳng về hướng Độc Viễn, Độc

Mạc, huy động kiếm trên tay, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống, thân kiếm càng sáng lên lộ ra một cỗ khí tức lãnh lệ. Cùng với đôi con ngươi thâm thúy kia càng thêm rét lạnh, đó là một loại sát khí hắc ám…

Cùng lúc y ra tay, tên trong tay thị vệ quây tụ từ bốn phía đã sớm ào ào bắn ra, giống như hoa lê trong cơn mưa lớn vẽ ra hào quang quỷ dị giữa

không trung.

Mũi chân Độc Viễn, Độc Mạc điểm xuống đất, thân hình bay lên không lui về phía sau. Bốn đôi mắt lãnh mạc nhìn chăm chú vào

hắc y nhân đang vung kiếm đánh rơi những mũi tên bắn đến, Độc Viễn xoay

người giương tay lên với thị vệ bốn phía, môi mỏng khẽ nhấc:

“Bệ hạ muốn sống.”

Hắn vừa nói xong, đám thị vệ lập tức đình chỉ bắn tên.

Hắc y nhân nhếch môi cười, nhìn vào bốn phía, xem trận thế này là không để

cho mình đào thoát rồi. Ánh mắt như màn đêm đột nhiên giương về phía Độc Mạc, Độc Viễn, kiếm trên tay nhẹ nhàng giơ lên, nhưng lại chợt vung về

phía chính mình.

Sắc mặt Độc Mạc, Độc Viễn bỗng biến đổi, hai đạo bóng dáng giống như đại bàng bay về phía y.

Nhưng, hắc y nhân kia lại không cho bọn họ cơ hội. Hàn quang trên kiếm lóe ra

thẳng tắp đâm vào lồng ngực y, huyết dịch tiên diễm dưới ánh trăng thanh lãnh hiện lên ánh sáng quỷ dị mà sáng trong…

Ánh trăng chiếu nghiêng qua song cửa sổ, quang ảnh loang lổ. Gió đêm yên lặng thổi vào, cuộn lên màn lụa trắng.

Sau khi thích khách rời đi, khuôn mặt căng thẳng của Tả Hữu Tinh chợt buông lỏng xuống. Cảm giác trong tay ẩm ướt đã tự nói rõ ràng với mình, thì

ra nó cũng khẩn trương. Cúi đầu nhìn vào muội muội được mình ôm lấy,

muội ấy vẫn ngủ say sưa như cũ. Giống như heo con hạnh phúc, khóe miệng

nho nhỏ giương lên thành một nụ cười, nó hi vọng muội muội có thể mãi

mãi hạnh phúc như vậy.

“Tinh Nhi, các con không sao chứ?”

Sau khi Độc Viễn, Độc Mạc truy đuổi thích khách, Nguyệt Minh Nhất vẫn luôn

một lòng rơi vào trên người hai huynh muội. Vốn hận không thể tiến lên

lập tức ôm hai đứa bé vào trong ngực, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tả Hữu Tinh chế trụ, thật sự không tiến lên trước nữa. Cười chua xót:

Bọn nhỏ quả nhiên vẫn không tha thứ cho mình!

Tả Hữu Tinh liếc thấy Nguyệt Minh Nhất chỉ khoác áo ngoài, đầu tóc hỗn loạn, vẻ mặt lo lắng, lạnh lùng mà hạ lệnh đuổi khách:

“Chúng ta cần nghỉ ngơi.”

Sắc mặt Nguyệt Minh Nhất buồn bã, có loại hơi thở bi thương bất đắc dĩ lên men trong không khí.

“Hoàng thượng.”

Độc Viễn, Độc Mạc từ bên ngoài đi đến, đánh vỡ bầu không khí im lặng tương đối khó xử của bọn họ.

“Bắt được thích khách chưa?” Nhìn thấy hai thị vệ, Nguyệt Minh Nhất khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Thích khách đã tự sát rồi.” Độc Viễn mấp máy môi, nói.

“Cái gì?” Nguyệt Minh Nhất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thần sắc càng thêm khó

nhìn. Lại có thể để cho y tự vẫn, “Phân phó xuống dưới, nhất định phải

tìm được kẻ giật dây.” Sau khi mất đi Nhu Nhi, hắn tuyệt đối không khoan nhượng, để lại tiếp tục mất đi hai đứa con.

“Vâng.”

Nguyệt Minh Nhất nhìn vẻ mặt không đổi của Tả Hữu Tinh, mất mát mà đi ra

ngoài. Có khi nào đứa bé này có thể vĩnh viễn cũng không tha thứ cho

mình không a?

“Các ngươi lưu lại bảo vệ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi cho thật tốt.”

“Vâng.”

Dạ Liêu quốc

Một đội nhân mã một nắng hai sương, đi về phía Nguyệt Diễm. Có thể gặp được người muốn tìm hay không?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 135
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...