Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Phi Cường Hãn

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Thái hậu, Tiêu Dao Vương phi đến.”

Lý Anh Kiệt dẫn Bắc Tiểu Lôi vào Từ Ninh cung, khom lưng với thái hậu, phục mệnh(1) nói.

“Ngươi đi xuống đi.”

Thái hậu phất tay với Lý Anh Kiệt cho hắn lui ra. Lúc Lý Anh Kiệt đi ra

ngoài thì liếc Bắc Tiểu Lôi một cái, nhìn thái độ của thái hậu đối với

nàng ta, xem ra lần này Tiêu Dao Vương phi không có kết quả tốt rồi.

Trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa, cũng nên có người trị

tính tình của nàng ta đi.

“Này, lão vu bà, bà tìm ta làm gì?”

Bắc Tiểu Lôi không thèm quan tâm tới ánh mắt sắc bén lại tràn ngập hận ý kia của thái hậu, cứ thế tìm một chỗ ngồi xuống.

“Càn rỡ.” Thái hậu thấy Bắc Tiểu Lôi không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế,

chán ghét trong lòng đối với nàng càng sâu, cũng không biết dã nha đầu

này cho Thần Nhi và hoàng đế uống thuốc gì lại có thể mê muội một nha

đầu lỗ mãng như vậy.

“Vương phi, sao ngươi có thể vô lễ với thái hậu như vậy?”

Thượng Quan Mị tỏ vẻ kinh ngạc nói với Bắc Tiểu Lôi, trong đôi mắt quyến rũ

lại cất giấu đố kỵ với nàng. Không nghĩ tới nữ nhân này lại tuyệt sắc

như thế, hơn nữa cũng không phải loại chỉ biết dùng son phấn, mà là thần thái tự nhiên, có khí phách, giống như ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa

sổ làm cho người ta nhìn không dời mắt. Tuy lần trước đến Tiêu Dao Vương phủ nhưng chưa nhìn kỹ, chẳng trách hoàng thượng sẽ vì nàng ta mà gần

như quên mất thân phận của mình. Hừ, cứ nghĩ lại là hận ý trong lòng đối với nàng ta càng tăng thêm.

“Ngươi là ai?”

Đôi mắt mùa

thu của Bắc Tiểu Lôi không chút che giấu đánh giá Thượng Quan Mị, bộ

dạng nữ nhân này thật xinh đẹp, một thân cẩm y màu lam nhạt, tóc mây như sương, trên tóc cài kim trâm. Động tác nâng chén phẩm trà vô cùng tao

nhã, dung mạo quyến rũ động lòng người. Đáng tiếc, nàng không thích nữ

nhân quyến rũ này, hơn nữa, trực giác nữ nhân nói cho nàng biết nữ nhân

trước mắt này không có ý tốt với nàng.

“Bổn cung là hoàng hậu của Dạ Liêu quốc.”

Thượng Quan Mị ngẩng cao đầu, cao cao tại thượng nhìn Bắc Tiểu Lôi. Đây là một loại cảnh cáo, để nàng ta biết được địa vị của mình, cũng để nàng ta

biết không nên tiếp tục vướng bận tâm hoàng thượng. Đáng tiếc, từ đầu

đến cuối Thượng Quan Mị đều nhầm lẫn một việc, đó chính là hoàng thượng

tự mình tương tư, không quan hệ đến Bắc Tiểu Lôi.

Bắc Tiểu Lôi nhẹ a một tiếng, thì ra là lão bà của hoàng đế đăng đồ tử kia, chẳng thể trách nàng ta nhìn nàng không vừa mắt.

“Nói đi, các ngươi tìm ta tới đây rốt cuộc có chuyện gì?”

Bắc Tiểu Lôi bưng trà ở bên cạnh lên uống một ngụm, hai tiểu hài tử vẫn còn đang chờ nàng về, nàng không có thời gian ở đây mắt to trừng mắt nhỏ

với hai người này chơi đùa tâm cơ gì. Có rắm tốt nhất mau thả, có việc

tốt nhất mau nói.

Trong đôi mắt lưu ly của thái hậu hiện lên chán ghét, nếu không phải vì chuyện của hoàng thượng, sao bà phải tiếp kiến

nàng ta chứ?

“Ai gia muốn ngươi không được tiếp tục quấn quýt lấy hoàng thượng nữa.”

“Phốc—“

Lời nói của thái hậu khiến Bắc Tiểu Lôi phun nước trà đầy miệng ra, bắn ra

chung quanh, làm cho thái hậu, hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng một cái,

thật sự là không có giáo dưỡng.

“Đợi chút, lão vu bà, bà rốt cuộc đang nói chuyện quái quỷ gì vậy? Khi nào thì ta quấn quýt tên đăng đồ tử kia chứ?”

Bắc Tiểu Lôi trừng hai người, có lầm không hả? Nàng phi, nàng cũng không có tật xấu quấn lấy khối băng lớn đó, ngược lại là hoàng đế đăng đồ tử kia thừa dịp nàng ngủ hôn trộm nàng mới đúng, sao hai người này không tố

cáo hắn phi lễ đi, ngược lại còn vu tội nàng quấn hắn. Thật sự khiến

người ta tức giận.

“Lớn mật, lại dám nhục mạ hoàng thượng.”

Hoàng hậu vừa nghe Bắc Tiểu Lôi mắng hoàng đế là đăng đồ tử, cũng tức giận.

Trong mị nhãn nổi lên lửa giận, nữ nhân đáng ghét, được hoàng thượng yêu thích còn chưa thấy đủ, lại dám càn rỡ như vậy. Thượng Quan Mị hận đến

nghiến răng, cũng đố kỵ đến phát điên.

“Thái hậu, người cũng nhìn thấy rồi, Tiêu Dao Vương phi chẳng những không biết hối lỗi, còn bất

kính với người, càng nhục mạ hoàng thượng. Thật sự không thể không

nghiêm khắc trừng trị, bằng không, cứ dung nàng sẽ làm hoen ố danh dự

hoàng gia, phá hoại pháp chế cung quy.”

Thượng Quan Mị quay đầu, vẻ mặt căm giận nói với thái hậu.

Thái hậu sớm đã bị Bắc Tiểu Lôi làm cho tức giận ngút trời, bây giờ nghe

thấy lời của Thượng Quan Mị lại càng là đổ thêm dầu vào lửa, lúc này

giận giữ khôn nguôi hét lớn ra bên ngoài.

“Người đâu, người đâu…”

“Thái hậu.”

Lý Anh Kiệt dẫn theo tiểu thái giám vội vội vàng vàng chạy vào, bị cơn

giận dữ của thái hậu hù sợ. “Các ngươi đem cái loại không biết liêm sỉ,

dám bất kính ai gia kia mang ra ngoài đánh ba mươi đại bản cho ta.”

Thái hậu đứng lên, vì tức giận mà trước ngực không ngừng phập phồng, ngón

tay đeo hộ giáp màu vàng chỉ Bắc Tiểu Lôi, nổi giận đùng đùng nói.

Thượng Quan Mị rũ mí mắt xuống, khóe miệng kéo ra một nụ cười đắc ý.

“Thái hậu, việc này—“ Lý Anh Kiệt nhìn Bắc Tiểu Lôi, nói gì thì nàng ta cũng

là chính phi của vương gia. Vạn nhất làm lớn mọi chuyện, vương gia đương nhiên sẽ không làm gì thái hậu, nhưng nhất định sẽ trút lên người bọn

hắn.

“Làm sao? Ngay cả các ngươi cũng dám chống lại ý chỉ của ai

gia ư?” Thái hậu thấy Lý Anh Kiệt không động, lông mày nhíu lại, trừng

hắn.

“Nô tài không dám.” Lý Anh Kiệt sợ đến mức thiếu chút quỳ xuống đất.

“Còn không mau chấp hành mệnh lệnh của ai gia.” Thái hậu không vui lạnh giọng nói.

“Vâng.” Lý Anh Kiệt đáp.

“Đắc tội vương phi.” Hắn dẫn người đi đến trước mặt Bắc Tiểu Lôi, nhỏ giọng nói.

Bắc Tiểu Lôi nhíu mày, nàng cũng biết là lão vu bà này tìm mình sẽ không có lòng tốt. Hiện tại quả nhiên ứng nghiệm, chẳng những đổ cho mình cái

tội danh quyến rũ hoàng đế, bây giờ còn muốn đánh nàng. Hừ, nếu nàng

ngoan ngoãn để cho bà ta đánh, nàng đã không phải là Bắc Tiểu Lôi.

“Có bản lĩnh, các ngươi đánh đi.”

Môi anh đào gợi lên, nàng một thân áo trắng nhẹ nhàng lắc mình, bóng dáng

đã hạ xuống một góc khác trong phòng, đứng ở chỗ xa xa nhìn vào thái hậu cùng hoàng hậu đang tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, đắc ý chớp chớp

hai mắt.

“Không phải muốn đánh ta sao? Đến a.” Vươn cánh tay trắng thon dài ngoắc ngoắc hai người, vẻ mặt khiêu khích.

“Phản rồi, thật sự phản rồi, lại dám kháng chỉ.” Thái hậu giận run lên, thiếu chút ngã xuống, ma ma phía sau cùng hoàng hậu bên cạnh nhanh chóng đến

đỡ bà.

“Mau, mau bắt lấy nàng ta cho ai gia.” Thái hậu nổi giận,

hét lên với đám người Lý Anh Kiệt. Năm lần bảy lượt chống đối bà không

nói, còn dám kháng chỉ. Đợi bà bắt được nàng ta, bà nhất định cho nàng

ta biết lợi hại.

“Vâng.” Lý Anh Kiệt gật đầu, vẫy tay cho thị vệ bên ngoài điện tiến vào. “Mau, bắt lấy nàng.”

“Hắc, muốn bắt ta, chờ kiếp sau đi.” Bắc Tiểu Lôi giương môi lên, lấy tay rút roi mang theo bên người ra, vung về hướng thị vệ đang đến gần.

Thị vệ thấy thế không dám tiến lên, đứng ở chỗ đó giằng co với nàng.

Trong nháy mắt, bóng dáng màu trắng của Bắc Tiêu Lôi bay vút ra ngoài cửa sổ.

“Bổn cô nương không tiếp các ngươi.”

_______________________________________

(1) Phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...