Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 163

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ngươi chết đi, đồ đáng ghét!”

Hỏa long của Hồng Loan cực kỳ lợi hại, đoàn người nhanh chóng chuyển bại thành thắng. Đàn dơi khi nãy còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ tử thương vô số.

“Sớm biết lũ các ngươi sợ lửa thì ta đã thiêu chết các ngươi từ lâu rồi!” Hồng Loan phấn kích nói.

Con dơi nhóc con nãy giờ tập trung điều tiết cũng đã bình phục tương đối, nó vội bay đến chỗ dơi đại ca nói: “Đại ca! Chúng ta nên rút lui thôi!”

Dơi đại ca bố trướng trong rừng Bách Độc bấy lâu nay đã thành thói quen, nó có bao giờ bị ăn quả đắng thế này đâu. Đôi mắt nó rực lửa nhìn Lam Tố.

“Hôm nay ông không thể không giết hắn!” nói rồi nó hả mỏ định đớp Lam Tố.

Lam Tố không ngờ con dơi này lại liều mạng như vậy, ngoài việc quơ thân cây đang cháy ra đỡ thì không kịp xuất chiêu nào cả. Anh cứ tưởng con dơi này thấy lửa sẽ lùi lại nhưng nào ngờ nó lại há mỏ đớp gãy cả bụi cây.

“Ngươi đánh chết gia tộc ta, ta nhất định phải ăn thịt ngươi!”

Dơi ăn thịt người là loài dơi đùi to tai chuột, chúng có bộ mắng vuốt cực kỳ cứng rắn, bén nhọn. Con dơi đại ca há miệng, đôi mắt vằn máu nhìn Lam Tố, toàn thân phát ra luồng khí lưu cực mạnh, thân hình vốn to của nó phình hơn gấp mất lần, cả người khẽ rung lên, mấy chục tàn ảnh lập tức phóng ra.

Lam Tố có chút kinh hãi, lưng lấm tấm mồ hôi. Tốc độ cùng công lực của con dơi này thật sự quá nhanh và mạnh, lúc này nó lại bị chọc giận nên làn khí lưu thật sự bức người hơn hẳn. Chẳng trách mà trước giờ nó lại có thể ngông nghênh đến vậy.

Hồng Loan nhìn thấy vậy lập tức nhảy đến bên cạnh Lam Tố. Những con dơi khác cũng lập tức bay theo đứng sau lưng con dơi đại ca. n Ly, Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi không hề chậm trễ bay lại. Hai bên cứ thế đề phòng lẫn nhau, sát khí bao trùm không gian, căng thẳng đến độ chỉ cần một cử động nhỏ cũng đủ cho tất cả bùng nổ.

“Giết!!! Bằng mọi giá phải giết sạch bọn chúng cho ta!!!” Dơi đại ca hét lên rồi nhanh chóng dẫn đầu lao thẳng vào Lam Tố. Lần này nó thật sự hóa điên rồi, không xẻ thịt được đám người này thì nó còn mặt mũi gì ở lại rừng Bách Độc này nữa chứ. Toàn thân nó cuộn thành một khối, như một mũi dùi nhọn hoắt lao vào Lam Tố. Nội lực mạnh đến nỗi khiến không gian như oằn lại.

Hồng Loan định phun lửa trợ giúp Lam Tố nhưng không ngờ không gian bị bóp méo bất ngờ, con hỏa long quay ngược lại lao về phía nó, nó vội há miệng nuốt luôn con hỏa long, tuy có thể tránh bị hỏa thiêu đốt nhưng vẫn không tránh được nội thương. Nếu là Kim Bằng thì con hỏa long này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Hồng Loan sợ lửa thì đó là cả một cố gắng lớn.

Lam Tố vung kiếm chém tới con dơi đại ca, rõ ràng anh nhìn thấy bóng nó ngay trước mặt nhưng khi nội lực vừa tập trung lại thì lại chém vào khoảng không. Anh định thần nhìn lại đã thấy con dơi đại ca đang tấn công mình từ hướng khác.

“Ngươi chết đi!”

Dơi đại ca hét lớn, bộ vuốt sắc nhọn của nó nhằm thẳng vào tim Lam Tố. Tàn ảnh Lam Tố nháng lên tránh đi nhưng không kịp, móng vuốt của nó đã cắm sâu vào ngực anh. Dơi đại ca kinh hãi, sao lại không có tim chứ? Cũng không có nguyên anh? Gã này chẳng lẽ lại là một cái bóng?

Khi nó nhìn thấy Lam Tố đứng cách đó vài trượng, mắt long lên vì tức giận.

Nếu vừa nãy Lam Tố không chạy nhanh thì có lẽ không chỉ ý niệm của anh bị hủy mà sợ là cả thân xác cũng bị con dơi này xẻ thịt rồi.

“Định chạy đi đâu?”

Dơi đại ca lập tức đuổi theo. Những con dơi khác cũng lập tức lao vào cuộc chiến đẫm máu với bọn Hoa Mãn Nguyệt.

Khuynh Thành ở trong xuyến không gian của Lam Tố không khỏi lo lắng nhìn trận chiến bên ngoài, cô lập tức linh thức truyền âm cho Lam Tố: “Lam Tố, anh mau để em ra, em có cách đối phó với bọn chúng!”

Lúc này Khuynh Thành mới nhớ ra là mình có Vườn Vạn thú, cô nhớ Trọng Lâu đã từng nói cho dù cô có lên thần giới thì Vườn Vạn thú vẫn là một báu vật nhiều người thèm muốn!

“Khuynh Thành! Anh biết em muốn giúp anh nhưng em đang bị nội thương, tạm thời em cứ ở trong đó tĩnh dưỡng! Anh sẽ có cách thoát khỏi bọn chúng!”

“Không! Lam Tố, anh cứ để em ra, em sẽ dùng Vườn Vạn thú!”

Lam Tố vừa nghe tới Vườn Vạn thú liền không nén nổi kinh ngạc: “Khuynh Thành! Em có Vườn Vạn thú sao?”

“Lẽ nào em lại gạt anh sao?”

Lam Tố nghe vậy lập tức cảm thấy yên tâm, anh vận ý niệm, Khuynh Thành lập tức ra khỏi vòng xuyến không gian, đứng bên cạnh anh.

Dơi đại ca vừa thấy Khuynh Thành xuất hiện, sự đắc ý càng lúc càng cao.

“Hay lắm! Hôm nay ta sẽ ăn thịt cả hai ngươi một thể!”

Khuynh Thành chỉ khẽ vận ý nghĩ, cả người đã bước vào trong Vườn Vạn thú.

Vườn Vạn thú có tất cả chín tầng phân biệt cấp bậc yêu thú từ thấp tới cao, tầng cao nhất chính là tầng của các yêu vương. Khuynh Thành cũng không dám chắc hơn ba mươi yêu vương trong Vườn Vạn thú có thể đối phó được với con dơi kia không, cho nên vừa bước vào cô đã ra lệnh hỏi: “Tất cả các người toàn bộ ra ngoài giết sạch bọn dơi ăn thịt người ngoài kia cho ta!”

Các yêu vương ngớ người nhìn Khuynh Thành, chỉ một đàn dơi nhép mà cần huy động đến hơn ba mươi yêu vương sao?

Chúng thờ ơ, ngán ngẩm nói: “Chủ nhân coi thường chúng tôi quá rồi thì phải!”

Một con Phi thiên bạch hổ mạnh dạn bước lên nói: “Chủ nhân cứ giao bọn ấy cho thuộc hạ!”

Ngày trước giúp đỡ Kim Bằng trong Hồng Hoang, Khuynh Thành cũng đã có dịp chứng kiến khả năng của bạch hổ, cho dù con bạch hổ này là yêu vương đi nữa, e rằng cao nhất cũng mới đạt tới cấp năm, so với đàn dơi ăn thịt người cũng không khả quan lắm.

Con Liệt diệm hổ bên cạnh thấy Khuynh Thành có chút do dự, lập tức bước lên nói: “Chi bằng chủ nhân để cả hai chúng tôi cùng ra một lượt!”

Hai con hổ, một đỏ một trắng đứng cạnh nhau thật sự rất bắt mắt, khí thế cũng vô cùng hung hãn.

Khuynh Thành nhìn cả hai một lượt, gật đầu nói: “Được! Ta sẽ thả hai ngươi ra đấu với bọng chúng, có điều, nếu cảm thấy thua thiệt thì đừng gắng gượng, khi ta ra lệnh thì các ngươi phải lập tức trở về Vườn Vạn thú!”

Khuynh Thành đương nhiên không muốn hi sinh quân một cách vô ích rồi, sau này khi Lam Tố giành được thiên hạ còn phải dựa vào bọn chúng để bình định lại.

“Chủ nhân yên tâm! Chúng tôi sẽ hành động chừng mực!”

Khuynh Thành khẽ gật đầu rồi vận ý niệm thả cả hai ra khỏi Vườn Vạn thú.

Dơi đại ca vừa nhìn thấy có thêm hai cao thủ, máu trong người càng thêm hưng phấn. Hai gã này toàn thân tràn đầy tinh khí, nếu ăn thịt được… tốt nhất là đoạt luôn được kim đan của bọn chúng, công lực của nó nhất định sẽ tăng gấp chục lần hiện tại.

“Được lắm! Lại có thêm hai tên muốn chết, ta sẽ cho lũ các ngươi được toại nguyện!” Dơi đại ca nói rồi xòe rộng đôi cánh, làn khí lưu cực mạnh nhanh chóng bao phủ bốn người bên trong.

Phi thiên bạch hổ cùng Liệt diệm hổ nhìn nhau cười, cả hai trong chớp mắt biến thành hai làn gió thổi tới dơi đại ca. Bọn họ còn lạ gì rừng Bách Độc này chứ, năm xưa trước khi bị nhốt trong Vườn Vạn thú, hai người bọn họ cùng với Huyền Vũ chính là sinh ra ở chốn này mà.

“Nhãi ranh ngông cuồng, khi các cụ còn ở nơi đây thì ngươi còn chưa có ra đời nữa kìa!” Liệt diệm hổ hiện chân thân, uy phong lẫm liệt, khí thế cường đại bất chợt xuất hiện trước mặt dơi đại ca.

“Liệt diệm hổ?”

Dơi đại ca kinh hãi, nó có làm sao cũng không ngờ Liệt diệm hổ trong truyền thuyết lại xuất hiện ở chỗ này. Nó đương nhiên biết truyền thuyết về Liệt diệm hổ cùng Phi thiên bạch hổ, chủ nhân của cánh rừng phía đông trước đây rồi. Chỉ có điều, hai nhân vật này chẳng phải đã biến mất từ lâu rồi sao?

Đứng trước chủ nhân chân chính của rừng Bách Độc, dơi đại ca có phần kích động nhưng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, dẫu sao hiện tại người được quyền tung hoành ngang dọc ở đây chính là họ dơi ăn thịt nhà nó kia mà!

“Liệt diệm hổ, ngươi đã là quá khứ rồi! Bây giờ ở đây, ta mới là người to nhất, nếu ngươi chịu qui hàng thì ta có thể nể tình ngươi từng cai quản nơi đây mà tha cho một mạng!”

Liệt diệm hổ vốn rất cao ngạo, nếu năm xưa nó không bị người ta cưỡng chế bắt vào Vườn Vạn thú thì con dơi nhãi này làm sao có thể ở đây diễu võ dương oai?

Một tiếng hổ gầm vang dội khiến đất cuộn, đá bay.

“Ngươi đã không biết điều thì đừng trách ta không khách khí!”

Dơi đại ca há miệng rít lên một tràng dài, hàm răng sắc nhọn lộ ra ngoài, hôm nay nó cũng muốn xem, rốt cuộc Liệt diệm hổ lợi hại tới cỡ nào! Nó dang đôi cánh rộng, bay một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi lao vào Liệt diệm hổ.

Hổ xưa nay vốn được coi là chiến thần trong các yêu thú, huống chi Liệt diệm hổ cùng Phi thiên bạch hổ là hai loài rất hiếm, gần như được coi là vua của loài hổ.

Liệt diệm hổ cười khẩy, bộ móng vuốt cào cào trên mắt đất tạo ra vô số các rãnh sâu hoắm. Đôi chân trước vỗ mạnh khiến đất bụi mù trời.

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!”

Cùng lúc với tiếng gầm của Liệt diệm hổ, Khuynh Thành nhìn thấy một làn hồng quang chớp lên trước mắt, Liệt diệm hổ phi như bay về phía dơi đại ca.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 163
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...