Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 114

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Có hoàng mệnh trong người, Tống Tiềm cũng không trì hoãn, trước kỳ hạn định lên đường đi Nghiêm Châu.

Tiểu Ngọc cũng chưa đưa tiễn mười tám dặm, chỉ là giúp đỡ Tống Tiềm thu xếp mọi thứ, nhìn hắn rời khỏi cửa lên xe ngựa. Nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa.

Liễu Tam Biến nói, đa tình tự cổ thương ly biệt. Giang Lang cũng nói, Ám nhiên tiêu hồn giả, duy biệt nhi kỷ hĩ.

--- -------làm phiền chút xíu---- -----

Bài thơ Vũ Lâm Linh của Liễu Vĩnh (Liễu Tam Biến)

Vũ lâm linh

Hàn thiền thê thiết,

Đối trường đình vãn,

Sậu vũ sơ yết.

Đô môn trướng ẩm vô tự.

Lưu luyến xứ,

Lan chu thôi phát.

Chấp thủ tương khan lệ nhãn,

Cánh vô ngữ ngưng ế.

Niệm khứ khứ.

Thiên lý yên ba,

Mộ ái trầm trầm Sở thiên khoát.

Đa tình tự cổ thương ly biệt,

Cánh na kham,

Lãnh lạc thanh thu tiết!

Kim tiêu tửu tỉnh hà xứ?

Dương liễu ngạn,

Hiểu phong tàn nguyệt.

Thử khứ kinh niên,

Ưng thị lương thần.

Hảo cảnh hư thiết.

Tiện túng hữu thiên chủng phong tình,

Cánh dữ hà nhân thuyết?

Dịch thơ

Tiếng ve thảm thiết,

Quan trạm chiều tà,

Trận mưa vừa dứt.

Ngoài thành rượu tiễn khôn khuây,

Đang lưu luyến,

Dưới thuyền vội giục,

Tay nắm, mắt nhìn, lệ nhỏ,

Chưa nói ra đã ngắt.

Người đi,

Sóng khói dặm nghìn,

Trời Sở mây chiều thêm bát ngát.

Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt,

Lại khổ nỗi,

Lúc trời thu trong mát,

Đêm nay tỉnh rượu nơi nao?

Bến liễu,

Lúc trăng tàn, gió rét!

Biền biệt ra đi!

Thôi, cảnh đẹp ngày vui ấy,

Lời rỗng tuếch.

Sau dù có trăm mối chung tình,

Khôn ngỏ cùng ai biết?

Nguồn: thivien.net

Bài Biệt phú của Giang Yên có hai câu

"Ám nhiên tiêu hồn giả

Duy biệt nhi kỷ hỹ"

Cái ảm đạm làm cho người ta mất hồn chỉ có cái biệt mà thôi

Ly biệt đã buồn thảm lắm rồi, Tiểu Ngọc không muốn làm cho Tống Tiềm thêm lo lắng, cho nên trước mặt hắn đều là khuôn mặt tươi cười, hy vọng Tống Tiềm mỗi ngày lúc nhớ tới nàng, đều nhớ được bộ dáng tươi cười ngọt ngào của nàng.

Tống Tiềm đi rồi, trong lòng Tiểu Ngọc trống rỗng.

Ở đây một năm, bọn họ như hình với bóng, cho tới bây giờ đều chưa từng xa nhau quá nửa ngày. Bây giờ hai người hai nơi, cũng không biết Tống Tiềm khi nào mới có thể đón mình đi. Tiểu Ngọc cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Tống Tiềm, hắn đi Nghiêm Châu, kì thực chính là lưu đày, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể chăm sóc tốt cho nàng?

Hy vọng duy nhất chính là Triệu Bá Tông mau chóng trở thành thái tử, kế thừa vương vị. Bằng thưởng thức của hắn với Tống Tiềm, nói không chừng sẽ triệu hắn về Lâm An làm quan.

Tiểu Ngọc thật sự nhớ không rõ Triệu Cấu năm nào thoái vị, rốt cuộc còn phải chờ bao lâu đây?

Tống Tiềm đi chừng nửa tháng, sự kiện rung động cả nước đã xảy ra.

Thái hậu hoăng! (hoăng là qua đời đó pà kon)

Vị lão nhân kinh qua bao sương gió này, chung quy không chống nổi thời gian, bệnh nặng qua đời.

Triệu Cấu thống khổ, hạ chiếu cử hành quốc tang. Tiểu Ngọc nghe người ta nói Vi thái hậu khi chết chín mươi hai tuổi, trong lòng cười thầm. Nàng nhớ rõ Triệu Cấu vì che dấu mẫu thân từng ở nước Kim làm tiểu thiếp cho một đại vương nào đó, cố ý cho Vi thái hậu thêm mười tuổi, có điều những bí mật hoàng gia thế này cứ giấu trong lòng là được rồi.

Ba ngày sau khi thái hậu mất, vào một buổi đêm, Tần Xuân Nhạn lặng lẽ đi vào Tống phủ nói lời cảm tạ với Tiểu Ngọc.

“Xuân Nhạn, ngươi cảm tạ ta làm cái gì, hẳn phải tạ ơn Thích Thăng mới phải.”

Tiểu Ngọc nâng Tần Xuân Nhạn dậy, mời nàng đến phòng khách ngồi, bảo hạ nhân dâng trà.

Nàng biết phụ thân Tần Xuân Nhạn Tần thái y sau khi ăn thức ăn con gái nấu thì bị chóng mặt, bước đi dễ bị té xỉu, cho nên xin Thái y viện một tháng nghỉ bệnh ở nhà tĩnh dưỡng. Trong thời gian này, Vi thái hậu hoăng thệ, Tần thái y vẫn chưa tham dự trị liệu cuối cùng.

Tần Xuân Nhạn cảm kích nói: “Lần này thật sự nhờ vào tỷ tỷ và Thích đại phu! Bằng không...“Nàng không dám nói ra những lời đại bất kính, nhưng nàng biết được kết cục của hai thái y chữa trị cho Vi thái hậu. Một người bị giết, một người bị lưu đày, hoàng đế hiếu thuận tức giận đương nhiên sẽ không thương tiếc mạng người. Nếu phụ thân mình chữa bệnh cho Vi thái hậu... Hậu quả thật sự không dám nghĩ tới!

“Bên Thích đại phu, ta đã đi qua. Lần này đến đây là cảm ơn tỷ tỷ.“

Tiểu Ngọc phất phất tay nói: “Không cần nói nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Đã lâu không thấy Y Từ Tâm, nàng ấy lại ở nhà nghiên cứu thực đơn à?“

Tần Xuân Nhạn kinh ngạc nói: “Tỷ tỷ chưa gặp Từ Tâm? Ta nghe nàng nói thường đến Mỹ Vị cư của mọi người.“

Y Từ Tâm thường đến Mỹ Vị cư? Chẳng lẽ là đến giúp mình dạy đầu bếp? Tiểu Ngọc nói: “Ta gần đây bỗng nhiên lười biếng, không thích ra ngoài, cũng không tới Mỹ Vị cư xem. Đều là các chưởng quầy đưa sổ sách đến cho ta xem.“

“Tỷ tỷ cảm thấy không thoải mái? Hay để ta bắt mạch cho tỷ nhé.“ Tần Xuân Nhạn nhìn kỹ sắc mặt Tiểu Ngọc, quả nhiên có chút tái nhợt.

Tiểu Ngọc miễn cưỡng cười cười, nói: “Có thể là Thiên Thành vừa xa nhà, trong lòng ta phiền muộn. Từ từ sẽ khá hơn thôi.“

Tần Xuân Nhạn cũng hiểu được đạo lí “Tương tư thành bệnh”, nhưng nàng thân là đại phu, thấy Tiểu Ngọc tinh thần không phấn chấn, đương nhiên phải xem cho nàng một chút. Lập tức Tần Xuân Nhạn cũng không nhiều lời, đưa tay bắt mạch cho Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thấy nàng nhiệt tình, cũng không tiện chối từ, nghĩ rằng bản thân có thể bị cảm mạo không chừng.

Ai ngờ vẻ mặt Tần Xuân Nhạn ngày càng ngưng trọng, bắt mạch rất lâu. Tiểu Ngọc có chút chột dạ, vội hỏi: “Xuân Nhạn, ta bị bệnh gì sao?”

Hoàn toàn bất ngờ, khuôn mặt xưa nay trầm tĩnh của Tần Xuân Nhạn lại lộ ra tươi cười, nói với nàng: “Tỷ tỷ, tỷ không bị bệnh!”

“Không bị bệnh? Không bị bệnh mà muội bắt mạch lâu như thế, làm ta sợ muốn chết.” Tiểu Ngọc rút tay về, oán trách nói một câu.

Tần Xuân Nhạn cười càng sáng lạn: “Tỷ tỷ, tỷ không bệnh, mà là có thai!”

Có ------ thai!

Lúc tin tức này lọt vào tai Tiểu Ngọc, nàng lại không biết nên có phản ứng thế nào.

Nàng mang thai? Thật sao?

Tiểu Ngọc đầu tiên là vui mừng như điên, hưng phấn đứng dậy, có một loại xúc động muốn nói cho toàn bộ người trong nhà, ta mang thai, ta sẽ sinh em bé!

Nhưng mà...

Vẻ mặt của nàng đột nhiên ảm đạm.

“Tỷ tỷ, làm sao vậy, không vui sao?”

Tiểu Ngọc than nhỏ một tiếng, cười nói: “Không, ta rất vui, chỉ là có chút tiếc nuối thôi.”

Tần Xuân Nhạn mới nghĩ đến, Tống Tiềm đã bị lưu đày xa nhà. Thời khắc này, Tiểu Ngọc nhất định rất muốn Tống Tiềm ở bên cạnh mình phải không?

“Không có việc gì , Xuân Nhạn.“ Tiểu Ngọc đi đến tiền thính, nhìn trăng sáng trên trời. Ta gởi sầu vào trăng sáng, nhờ người gửi đến lang quân. Trăng ơi trăng, ngươi có thể đem nhung nhớ và tin vui này gửi cho người thương của ta không?

Sau khi biết phu nhân mang thai, hạ nhân toàn bộ Tống phủ đều bị Huệ nương chỉ huy chạy vòng vòng.

“Chỗ kia có góc nhọn, bao lại!”

“Nấu cơm phải thanh đạm, không cần nhiều dầu mỡ, phu nhân ăn không quen.”

“Trong phòng ngủ không được đốt Mi hương, đổi mùi nhẹ hơn. Mi hương đối với phụ nữ có thai không tốt.”

Tiểu Ngọc vốn cũng không căng thẳng lắm, nhìn thấy Huệ nương chạy tới chạy lui, thật sự có chút buồn cười. Nhưng nàng có thể hiểu được quan tâm của Huệ nương đối với mình, hơn nữa --- Huệ nương chắc là vô cùng thích đứa nhỏ, có lẽ bởi vì cảnh nghèo khổ bệnh tật, những đứa nhỏ của chị đều chết non.

Trong tiềm thức, chị muốn nhờ vào nàng, thực hiện giấc mộng làm mẹ của mình.

Vậy nên Tiểu Ngọc cũng không ngăn cản Huệ nương dong dài, mọi chuyện cứ để chị an bày, trong nhà cũng sinh động hẳn lên.

Tần Xuân Nhạn cứ vài ngày lại tới bắt mạch cho nàng, xem tình huống như thế nào. Bởi vì Tiểu Ngọc mỗi ngày đều tập thể dục buổi sáng, không phải những nữ nhân mảnh mai bình thường, thân thể thật ra rất tốt, không có phản ứng mang thai quá đáng.

“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, phụ nữ có thai khỏe mạnh như tỷ, quả thật gặp không nhiều lắm.” Tần Xuân Nhạn khen.

Tiểu Ngọc tự hào nói: “Ừ, ta rất chú ý rèn luyện thân thể nha, thân thể là... à, thân thể là tiền vốn sinh bảo bối!” Nàng thiếu chút nữa đã nói ra “Thân thể là tiền vốn cách mạng”.

“Đúng rồi, Phổ An quận vương Chu phi, quen với tỷ tỷ phải không? Lúc ta bắt mạch cho nàng ấy, có nghe nhắc đến tỷ tỷ. Nàng ấy... tình hình không tốt lắm.”

Tiểu Ngọc sững người, Gia Nhi? Nàng ấy làm sao?

Tiểu Ngọc nói: “Chu phi là bạn khuê mật của ta. Nàng ấy có thai vài tháng rồi, thân thể thế nào?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 114
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...