Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 28

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiểu Ngọc đã qua hai mươi lăm năm làm người tiêu dùng, còn làm người buôn bán, đây là lần đầu tiên, hơn nữa còn là buôn bán ở cổ đại.

Có điều vạn sự khởi đầu nan, mọi việc luôn phải có bước đi đầu tiên! Tiểu Ngọc đã nói thì làm, tất tất bật bật chuẩn bị. Đúng là có làm mới biết, cả đám người lúc chuẩn bị mới phát hiện có rất nhiều việc phải làm, mà thời gian chỉ có vẻn vẹn mười ngày!

"Mười ngày?"

Thích Thăng lúc nghe đến kì hạn không khỏi nhíu mày, tại sao phải vội như vậy?

"Không còn cách nào mà, muốn tranh thủ trước đêm thất tịch (mùng 7 tháng 7), có thể không vội sao?"

"Đêm thất tịch?"

Thích Thăng như rơi vào sương mù dày đặc, không thể nào hiểu nổi. Bán thuốc cao và đêm thất tịch có quan hệ gì?

Tiểu Ngọc nói: "Chẳng những có quan hệ, hơn nữa quan hệ rất lớn! Việc này từ từ ta sẽ giải thích cho ngươi. . . . . ."

Tiểu Ngọc lại đem kế hoạch của mình nói chi tiết cho Thích Thăng nghe. Muốn giải thích những khái niệm kinh doanh với một cổ nhân thật khó khăn, may là Thích Thăng cũng coi như một người sáng dạ.

Đêm thất tịch ở Nam Tống có một lễ hội quan trọng của con gái, đó là "Hội Khất Xảo", lúc đó, không phải là thời cơ tốt để kiếm tiền của con gái sao?

Tiểu Ngọc đã suy nghĩ kỹ, nói là bán thuốc, rất khó có lợi nhuận, một đống thuốc tể đen sì, cho dù có hiệu quả chữa bệnh, nhưng có thể bán được bao nhiêu tiền?

Có một câu danh ngôn bất hủ như thế này: tiền của phụ nữ và trẻ em là dễ kiếm nhất. Vì sao? Bởi vì, phụ nữ và trẻ em đều có ham muốn mua sắm, cũng rất dễ bị những thứ xanh xanh đỏ đỏ bên ngoài hấp dẫn. Đối với việc này, Tiểu Ngọc là người từng trải, sau này những thứ xa xỉ phẩm trị giá bạc vạn, cũng sẽ có người tranh mua, đạt đến trình độ đó, người ta không phải chỉ bán hàng, mà còn là một loại văn hóa (văn hóa shopping!). Tiểu Ngọc chịu đủ muôn hình vạn trạng các loại quảng cáo phô trương ở đời trước, tự nhiên bản thân cũng trở thành một thương nhân có ít nhiều mánh khóe chiêu trò để sử dụng!

Chuyện đầu tiên muốn nói với Thích Thăng, đó là vấn đề quyền nhãn hiệu.

Tuy nói nàng hợp tác với Thanh Tâm đường, nhưng nếu toàn bộ số thuốc này đều đóng ấn kí của Thanh Tâm đường thì nàng sẽ chịu nhiều thiệt thòi, sau này sẽ bị ràng buộc cùng Thanh Tâm đường, lỡ như hợp tác không như ý, mọi người giải tán, chẳng phải nàng tiền mất tật mang, có ích lợi gì cũng bị y chiếm hết? Phải kiên quyết bảo vệ quyền lợi "Hợp pháp" của mình.

"Đây là vật gì?" Thích Thăng nhìn bản vẽ Tiểu Ngọc đưa cho y, cả khuôn mặt đều là suy sụp, sao tiểu cô nương này có thái độ như vậy? Y chăm chú nhìn bức vẽ, đó là một bình nhỏ, trang trí họa tiết hoa sen thông thường, nhưng trên thân bình viết hai chữ "Mỹ Ngọc", khiến Thích Thăng không hiểu rõ. Không phải nàng muốn dùng Ngọc thạch làm bình đựng thuốc chứ? Cái đó phải tốn bao nhiêu tiền nha, quá tốn kém.

Tiểu Ngọc nói: "Cái này, gọi là ‘ nhãn hiệu ’, tóm lại là chúng ta làm một loạt thuốc trị mụn, tẩy sẹo, trắng đẹp, đều thuộc về nhãn hiệu ‘ Mỹ Ngọc ’. . . . . ." Bản vẽ này là nàng đã tham khảo rất nhiều bình sứ mới vẽ ra được, cũng coi như kết tinh tâm huyết nha.

"Vậy sao không gọi là ‘ Thanh Tâm ’?" Thích Thăng cũng không phải kẻ hồ đồ.

"Ừ. . . . . ." Tiểu Ngọc phát hiện những đứa trẻ này thật không dễ thương chút nào, Tống Tiềm cũng vậy Thích Thăng cũng vậy, đều là những người thông minh khôn khéo, làm hại nàng phải nơm nớp lo sợ giải thích với họ."Bởi vì Thanh Tâm đường của ngươi là một chỗ xem bệnh, người ta cũng không nhất thiết mua một loại thuốc giống nhau, hơn nữa thuốc này là ta viết phương thuốc mà, tất nhiên phải đặt theo tên của ta!" Nàng đương nhiên sẽ không nói ra dụng ý thật sự.

Hình như Thích Thăng nghe Tú Tâm gọi nàng là "Tiểu Ngọc tỷ tỷ" , không nghĩ rằng khuê danh của nàng là "Mỹ Ngọc": "Đây. . . . . . Là tên của nàng?"

Thật ra, Thích Thăng hỏi như vậy đã hơi thất lễ rồi, nhưng Tiểu Ngọc cũng không hiểu rõ phong tục gì gì đó, thuận miệng đáp: "Ta họ Mai tên Ngọc, sao hả?"

"Không có gì. . . . . ." Thích Thăng không được tự nhiên sờ sờ cái mũi, cười gượng, bỗng dưng đi hỏi khuê danh của người ta, cho dù người phóng khoáng như y, cũng sẽ có chút lúng túng, nhưng vừa rồi sao lại đột nhiên muốn hỏi tên của nàng? Trong lòng Thích Thăng nhất thời bấn loạn, nói: "Tùy nàng vậy, nàng muốn tên gì thì gọi vậy đi."

Tiểu Ngọc còn nói: "Còn có những loại thuốc này, bảo một hai người ngươi tin tưởng tới lấy, tránh bí mật bị tiết lộ, thuốc của chúng ta sẽ bị bán đầy đường." Đây cũng là kinh nghiệm đúc kết từ đời sau, đời sau hàng nhái tràn lan làm nàng cũng sợ hãi, một khi có hàng hóa nào đó bán chạy chút, thị trường hàng nhái đã tràn ngập, không thể đánh mất cơ hội làm ăn. Thời này có lẽ sự tình sẽ không nghiêm trọng như thế, nhưng không thể không đề phòng, Lâm An có nhiều tiệm thuốc lắm!

Cùng Thích Thăng bàn bạc xong xuôi thương hiệu và các loại thuốc, Tiểu Ngọc cũng bận rộn hơn. Qua mười ngày này, là mười ngày Tiểu Ngọc cực khổ nhất từ lúc đến Nam Tống, nàng giống như trở về thời gian làm chủ nhiệm lớp mười hai, đi sớm về muộn, vội vàng tìm người liên lạc, bao bì, quảng cáo, bán hàng, mọi thứ đều là một tay nàng tự mình chuẩn bị, bận thì có bận thiệt, nhưng cũng sinh động hơn! So với kiếp sâu gạo lúc trước, Tiểu Ngọc lại cảm thán bản thân là tiểu thư mệnh nha hoàn, phải làm việc mới cảm giác được cuộc sống có ý nghĩa.

Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc mỗi ngày cũng Huệ nương bận rộn, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Thích một cô gái hay lam hay làm như vậy, thì nhất định phải quan tâm nàng thật nhiều? Hắn biết mình cũng không giúp được gì, cũng không quấy rầy nàng, mỗi ngày an tâm đến thư quán học, thỉnh thoảng cùng bạn học đến sân chơi xúc cúc.

Cố Ái Sinh thích nhất là xúc cúc, hình như mỗi lần thư quán thi đấu đều có tham gia, hơn nữa tất nhiên sẽ kéo Tống Tiềm cùng đi. Tống Tiềm đã chơi xúc cúc rất tốt, có người rủ rê, tất nhiên không từ chối. Nhắc tới cũng là nhờ có xúc cúc, Tống Tiềm mới có thể nhanh chóng hòa đồng với các bạn học.

"Thiên Thành, buổi trưa có thi đấu, người của Bạch Vân thư quán đến đây lãnh giáo chúng ta!" Cố Ái Sinh từ hành lang trong thư quán vội vả chạy tới kéo Tống Tiềm, Tống Tiềm không khỏi kinh ngạc: "Bạch Vân thư quán?"

Hiệu trưởng Phó Xuân Sơn của Bạch Vân thư quán cũng là đại nho đương thời, cùng với hiệu trưởng Chu Minh Am của Trúc Lâm thư quán là ngôi sao sáng trong giới giáo dục ở Lâm An, đều là danh sư khắp thiên hạ. Nhưng nếu nói võ vô đệ nhị, văn vô đệ nhất, trên văn đàn nếu nói ai hơn ai thì cũng thật khó, Chu Minh Am tính tình đạm bạc, không để ý những hư danh này, nhưng Phó Xuân Sơn tính tình cương liệt, tự cho mình thanh cao, nên nghĩ rằng mình có uy vọng hơn Chu Minh Am. Do bị hiệu trưởng ảnh hưởng, học sinh của Bạch Vân thư quán cũng không thường lui tới với Trúc Lâm thư quán.

"Nghe nói Bạch Vân thư quán có mấy người mới, bọn họ mang theo đội ngũ những người đá xúc cúc giỏi từ các thư quán ở Lâm An, khí thế thật phách lối!" Bạn học Hình Quang cũng chen vào nói thêm, hắn cũng là một tay xúc cúc giỏi.

Tống Tiềm giật mình, chẳng thể trách được. Bạch Vân thư quán trước giờ mọi chuyện đều muốn áp đảo Trúc Lâm thư quán, lần này có cơ hội, sao có thể bỏ qua?

Cố Ái Sinh xắn tay áo, cười hắc hắc nói: “Bọn này rõ là thiếu dạy dỗ! Xem ra nên để bọn họ chịu chút đau khổ!"

Sân xúc cúc của Trúc Lâm thư quán là một chỗ đất bằng sau núi, hai bên cây cỏ hoa lá, lại có khe nước róc rách, là một nơi thanh nhã, tĩnh lặng. Nhưng khi Tống Tiềm và Cố Ái Sinh chờ mười mấy người đi tới sân xúc cúc thì phát hiện nơi này đã bị hơn trăm người vây quanh, rộn ràng nhốn nháo, tiếng người ồn ào, cơ hồ tất cả mọi người ở Trúc Lâm thư quán đều tới. Cố Ái Sinh vốn là người sôi nổi, vừa nhìn nhiều người tới vây xem như vậy, càng thêm hăng hái, cười ha ha, vung tay hô lên: "Hôm nay chúng ta nhất định phải dốc toàn lực đánh người của Bạch Vân thư quán đến hoa rơi nước chảy!"

"Oh!" Người trong Trúc Lâm thư quán nghe hào ngôn của Cố Ái Sinh, nhiệt liệt hoan hô, trong đám người truyền ra tiếng chiêng trống, thì ra có mấy học sinh mang nhạc cụ tới, đang ra sức gõ. Học sinh thư quán đều là những môn sinh chưa đầy hai mươi, trẻ tuổi hiếu động, hôm nay Bạch Vân thư quán luôn không cùng đường với bọn họ tự mình tới cửa, ý chí chiến đấu sao có thể không dâng trào?

Xúc cúc là môn thể thao thịnh hành ở Đại Tống, thời Bắc Tống thì xúc cúc chưa phát triển, chưa trở thành phong trào thể dục thể thao phổ biến. Trong cung đình, hoàng thượng và các đại thần thích xúc cúc, trong hoàng cung còn đặc biệt lập riêng đội xúc cúc nam và nữ. Xúc cúc xuất phát từ cung đình, dần dần mở rộng đến dân gian, đến thời Nam Tống, xúc cúc là hoạt động thịnh hành nhất. Cầu để chơi xúc cúc dùng mười hai mảnh da thú hoặc vải gấm ghép lại tạo thành, hai đội lúc tranh tài chỉ có đội trưởng được đặt tên là Thủ Cầu, mỗi đội ngũ có hơn mười người, hai đội mặc trang phục màu sắc khác nhau. Cầu môn cao 3 trượng, phía trên có một lỗ tròn gọi là "Phong lưu nhãn", tranh cầu sút vào cầu môn để phân thắng bại. (sơ sơ là giống bóng đá, nhưng phải sút vào cái “mắt cầu” phía trên cầu môn)

Lúc người của Trúc Lâm thư quán đang vận động làm nóng cơ thể, thì nghe có người hô lớn: "Người của Bạch Vân thư quán đến!"

Tống Tiềm cũng coi là người ít hiểu biết ở Trúc Lâm thư quán, hoàn toàn không biết gì về người ở Bạch Vân thư quán, Cố Ái Sinh bên cạnh nói với hắn: "Người mặc áo đỏ gấm như thiết giáp kia là Vương Vị, thủ lĩnh ở Bạch Vân thư quán, những người bên cạnh hắn đều là những tay xúc cúc giỏi ở Lâm An, năm ngoái chúng ta ở Kỳ Lân thư quán tranh tài cùng bọn họ, suýt nữa bị thua, nếu không phải ta kịp thời sút vào một cầu, thì đã thua khó coi. Hả, người này ta chưa từng gặp, chẳng lẽ chính là người mới trong truyền thuyết?"

Tống Tiềm nhìn theo hướng Cố Ái Sinh chỉ, chỉ thấy một thư sinh ngang tàng tự nhiên đi bên cạnh Vương Vị, đầu vấn khăn, mặc áo gấm xanh, quần đen, chân đi giày da trâu, nhìn rất có khí thế. Người này trên mặt có một chút cuồng ngạo, nhưng hợp với ngũ quan tuấn lãng hơn người của y, lại tự có khí độ nghiễm nhiên, đứng trong đám người cảm giác như hạc giữa bầy gà.

Cố Ái Sinh chăm chú nhìn dưới chân thư sinh kia, lẩm bẩm: "Ừ, người này bước chân trầm ổn, lại nói công phu nhất định không tệ, không biết khi ra sân sẽ thế nào. . . . . ."

Tống Tiềm cười vỗ hắn một cái: "Ái Sinh! Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn là được, chúng ta cũng không phải là dễ bắt nạt!"

Hình Quang bên cạnh nghe vậy cười to, nói: "Thiên Thành, có câu này của huynh, chúng ta đã không còn lo lắng nữa. Nhờ cả vào huynh và Ái Sinh!" Lời nói của Hình Quang không phải đùa, từ lúc Tống Tiềm vào Trúc Lâm thư quán, trong đội xúc cúc hắn đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất, ngay cả người “trâu bò” như Cố Ái Sinh cũng bội phục sát đất với kĩ thuật dẫn bóng của Tống Tiềm.

Hai đội đã thay xong trang phục vận động, đầu đội khăn mềm, mặc áo tay hẹp, thắt eo mang, vạt áo trước vén lên, chân mang giày mềm, Thủ Cầu của Trúc Lâm thư quán là Cố Ái Sinh mặc áo đen, những người còn lại đều mặc áo ngắn màu xanh. Mà Vương Vị của Bạch Vân thư quán mặc áo hồng, còn lại mấy người mặc áo xanh. Vương Vị đi vào sân chào hỏi với Cố Ái Sinh, nói: "Ái Sinh, chúng ta lại gặp nhau!"

Cố Ái Sinh chắp tay chào Vương Vị, nói: "Năm ngoái từ biệt, hôm nay mới có duyên tái ngộ, Vương huynh mời!" Ngoại hiệu của hắn là "Thiết Nhân", tính tình cứng rắn, nói một là một, cũng sẽ không quanh co dài dòng.

Vương Vị cũng là người lỗi lạc, ha ha cười mấy tiếng, gọi thư sinh cao ngạo bên cạnh, giới thiệu với mọi người: "Vị này là người mới đến thư quán của chúng ta Thì Quý Phong!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 28
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...