Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 118

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Hoàng thượng, khuya rồi, nên nghỉ ngơi .”

Ngô hoàng hậu đi vào

tẩm thất của Vi thái hậu, hoàng đế Triệu Cấu đang ngồi trước đài Vi thái hậu thường ngày vẫn niệm kinh mà ngẩng người.

Ngô hoàng hậu ôn

nhu khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngài là vua một nước, tuy nói trong lòng

bi thống, cũng nên khắc chế một chút mới tốt. Trên dưới quốc gia này,

đều chờ hoàng thượng chống đỡ, ngài trăm ngàn lần phải bảo trọng long

thể.”

Triệu Cấu như thế mới phục hồi tinh thần lại. Từ sau khi mẹ của ông là Vi thái hậu qua đời, ông giống như già thêm mấy tuổi.

“A, là hoàng hậu à. Hoàng hậu, trẫm còn chưa muốn hồi cung, nàng cứ ngồi xuống tâm sự với trẫm đi.”

“Dạ.” Ngô hoàng hậu thấy Triệu Cấu đầy tâm sự, cũng không khuyên nữa. Cung nữ bên người đã mang ghế tới, hoàng hậu y lễ ngồi xuống, yên lặng nghe

Triệu Cấu nói chuyện.

Triệu Cấu mắt nhìn chằm chằm vào đài Phật của Vi thái hậu, vẻ mặt cô đơn.

“Thái hậu bỏ trẫm đi -- cũng tốt, nếu có thể ở dưới đoàn tụ với phụ hoàng, thái hậu cũng được an nghỉ.”

“Hoàng hậu, lúc trẫm còn rất nhỏ, thái hậu mỗi lúc mặt trời ngả về Tây khắp

nơi đăng đèn, luôn đứng ở trong cung thất ngắm hoa. Trẫm từng nghĩ, thái hậu đang chờ hoa nở, sau này trẫm mới hiểu được, bà muốn chờ phụ hoàng

đến nhìn hai mẹ con chúng ta một chút. Nhưng mà, một năm lại một năm nữa trôi qua, phụ hoàng cũng không đến.”

“Lúc trẫm sáu tuổi, sinh

nhật thái hậu, ai cũng không nhớ đến chúc mừng bà, trong cung lạnh lùng

hoang vắn. Không nghĩ tới hôm đó, phụ hoàng đột nhiên đến, chẳng những

đám cung nhân hoảng sợ loạn thành một đống, thái hậu cũng giật mình,

quên luôn việc tiếp giá. Ngày đó tâm trạng phụ hoàng có vẻ rất tốt, còn

nói đùa vài câu với thái hậu, Vi nương tử, không nhận ra trẫm sao?”

“Nhưng tiếp theo phụ hoàng lại nói, nếu không phải Kiều quý phi nhắc nhở trẫm, trẫm cũng quên sinh nhật của nàng. Thái hậu nhất thời sững sờ, yên lặng ăn cơm. Ăn đến một nửa, cung nhân báo lại, nói Vương quý phi sắp sanh.

Phụ hoàng đứng dậy bước đi, trẫm lôi kéo góc áo của phụ hoàng, nói hôm

nay là sinh nhật mẫu thân, phụ hoàng ngài có thể ở lâu một chút không?

Phụ hoàng vuốt đầu ta, nói, trẫm đi rồi quay lại. Nhưng người đi rồi

không còn tin tức gì nữa.”

Ngô hoàng hậu thấy đau thương trong

mắt Triệu Cấu, cũng bị tâm trạng của ông lấy nhiễm, trong đầu nặng

trịch. Hoàng thượng đột nhiên nói những lời này với bà làm chi?

Triệu Cấu tiếp tục nói: “Đã năm mươi năm! Bóng dáng phụ hoàng rời đi ngày đó, đến bây giờ trẫm còn nhớ rõ! Phụ hoàng dường như chưa từng chú ý tới

trẫm -- chỉ có thái hậu, đem toàn bộ tâm huyết tập trung lên người trẫm. Năm đó, binh lính vây dưới thành Biện Lương, trẫm bị chọn làm con tin

đưa đến doanh trại người Kim. Trẫm chuẩn bị tiến cung nói từ biệt với

thái hậu, nghe được cung nhân nói thái hậu đến chỗ phụ hoàng cầu xin.

Trẫm chạy đến tẩm cung của phụ hoàng, vừa vào cửa chỉ thấy thái hậu quỳ

trên mặt đất, ôm đùi phụ hoàng khóc rống, trang sức trên đầu rớt mất,

cầu xin đừng để trẫm đi làm con tin --”

“Phụ hoàng vì an ủi thái

hậu, mới cho ban cho thái hậu danh hiệu Hiền phi. Vì danh vị phi tần

này, thái hậu nhịn mười chín năm. Nhưng hôm đó thái hậu quỳ trên mặt đất gào khóc, nói thiếp mới không cần làm Hiền phi gì cả, thiếp chỉ muốn

cửu ca nhi bình an --”

Giọng của Triệu Cấu dần dần thấp xuống.

Ông nhắm lại hai mắt, một lát sau, đột nhiên mở to mắt nhìn về phía Ngô

hoàng hậu: “Hoàng hậu, hai đứa trẻ Bá Tông và Bá Cửu này, nàng xem trọng ai hơn?”

Ngô hoàng hậu cả kinh, không nghĩ tới Triệu Cấu vừa rồi còn đau đớn cho thái hậu, bỗng nhiên lại hỏi tới chuyện thái tử.

Vấn đề này thật sự rất mẫn cảm, ngay cả người có thân phận địa vị như Ngô

hoàng hậu cũng không dám nói bừa. Bà châm chước câu chữ, chậm rãi trả

lời: “Bá Tông nội liễm, Bá Cửu tài cao, hai người đều có ưu điểm riêng.”

“Nhưng mà, bọn họ cũng có khuyết điểm!”

Triệu Cấu không lưu tình chỉ ra.

Ngô hoàng hậu lặng lẽ nâng mắt nhìn Triệu Cấu, ý muốn tìm chút dấu vết trên mặt ông. Triệu Cấu rốt cuộc muốn người nào thừa kế, thân cận như Ngô

hoàng hậu, cũng không hiểu rõ.

Người ngoài nghĩ đến Ân Bình quận

vương Triệu Bá Cửu là Ngô hoàng hậu nuôi lớn, Ngô hoàng hậu khẳng định

càng yêu thương gã, ý nghĩ này là sai lầm. Ngô hoàng hậu là một hoàng

hậu hiền đức, có cảm tình với Triệu Bá Cửu là một chuyện, nhưng chuyện

lập thái tử, đối với quốc gia có quan hệ trọng đại, Ngô hoàng hậu sẽ

không vì tình riêng mà ảnh hưởng cái nhìn của Triệu Cấu.

Triệu

Cấu trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên thở dài, khoát tay nói với Ngô hoàng

hậu: “Hoàng hậu, nàng đi về trước nghỉ ngơi đi! Trẫm lập tức sẽ trở về.”

Nghe cách nói vừa rồi của Triệu Cấu, Ngô hoàng hậu biết Triệu Cấu đang muốn

suy nghĩ vấn đề người thừa kế, cũng không dám nhiều lời, hành lễ rồi lui xuống.

Triệu Cấu lại nhìn đài Phật, thì thào nói: “Mẫu thân, con bình sinh, lần đầu phải vi phạm ý nguyện của người --”

Bản thân Triệu Cấu, kỳ thật vẫn nhắm vào Triệu Bá Tông làm người thừa kế.

Nhưng Vi thái hậu lúc còn sống, luôn không thích Bá Tông, mà liên tiếp

bảo Triệu Cấu lập Triệu Bá Cửu làm thái tử. Triệu Cấu hiếu thuận với

thái hậu, không muốn làm cho thái hậu mất hứng, nên chuyện lập thái tử

cứ kéo dài tới hiện tại.

Nhưng mà, không thể trì hoãn nữa. Quân

Kim đang ngày một tới gần -- hai mươi cung nữ được triệu về, được ma ma

trong cung kiểm tra, người ban cho Triệu Bá Tông đều hoàn bích, mà mười

cung nữ bên kia, đều đã không phải là xử nữ.

Một tháng sau, Triệu Cấu hạ chỉ, lập Triệu Bá Tông làm hoàng tử, phong Kiến vương, đổi tên

Triệu Thận. Triệu Bá Cửu vẫn như cũ là Ân Bình quận vương, được lệnh đến Thiệu Hưng.

Một trận song long đoạt vị không tiếng động, Triệu Cấu chỉ dùng hai mươi cung nữ làm một thí nghiệm, như vậy đã kết thúc.

Lúc nghe được tin tức này từ đám hạ nhân, Tiểu Ngọc đang cùng Thanh Tranh ngồi trong phòng ngủ ở Tống gia thêu quần áo trẻ con.

Biết được Triệu Bá Tông quả nhiên giống như những gì ghi trong lịch sử, như

nguyện lên làm thái tử, nút thắt trong lòng Tiểu Ngọc nhiều ngày qua

được buông lỏng, thật là đầu choáng mắt hoa mà.

Được cứu rồi!

Nàng luôn sợ mình mang đến hiệu ứng bươm bướm, mà những chuyện xảy ra dường

như nói cho nàng biết, chuyện của thế giới này so với những gì nàng học

trong lịch sử không quá giống nhau. Xem ra, lựa chọn suốt đêm đi khuyên

Sử Hạo quả nhiên là lựa chọn chính xác!

“Tiểu Ngọc, tỷ không thoải mái?”

Thanh Tranh vươn một bàn tay đặt lên trán Tiểu Ngọc: “Ừ, cũng không có gì

khác thường. Nhìn mặt tỷ đỏ lên, còn tưởng rằng thân mình tỷ không thoải mái.”

Tiểu Ngọc cười nói: “Không có, ta chỉ là hưng phấn. Muội thấy đó, hoàng thượng đã lập thái tử rồi.”

Thanh Tranh thản nhiên nở nụ cười, không có tiếp lời. Nàng đối với thay đổi

bên ngoài không quá để ý, Tiểu Ngọc cảm thấy Thanh Tranh như là sống

trong đám mây, bồng bềnh trôi. Chỉ có lúc xem nàng thêu hoa, mới cảm

giác được nhiệt huyết trong lòng nàng. Bằng không vì sao nàng thêu những bức tranh hoa luôn trông rất sống động?

Tiểu Ngọc không dự đoán được, nàng vui mừng quá sớm.

Một sự việc so với đoạt vị càng thêm hung hiểm nguy nan, chậm rãi tới gần bên người nàng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 118
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...