Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 71

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Làm trai sao chẳng có Ngô Câu, thu lại giang sơn năm chục châu!

Giọng Chu Gia Nhi lúc nói ra câu thơ này rất lạnh nhạt, nhưng rơi vào tai người nghe lại như một tiếng sét đánh.

Triệu công tử bị Chu Gia Nhi nói trúng tâm sự, nhất thời trong đầu bùng nổ ngàn vạn suy nghĩ. Hai mươi năm khát vọng của hắn không người nào hiểu, lại bị một cô nương nhỏ nhắn nói ra. Vừa rồi hắn bị hấp dẫn bởi diện mạo của Chu Gia Nhi, mà khí chất siêu nhiên, lúc này mới nhận rõ được.

"Chu cô nương tấm lòng thiên hạ, bội phục, bội phục!" Triệu công tử tán thưởng từ tận đáy lòng, cũng không phải là khách sáo. Không nghĩ rằng muội muội nhất thời bướng bỉnh tình cờ nghịch nước, lại mang đến cho hắn nhiều người có kiến thức như vậy!

Triệu công tử biết sau khi hai người rơi xuống nước cần nhanh chóng chữa trị, cũng không giữ người, phái người đưa bọn họ lên bờ, lại bảo người giúp họ đem ba chiếc thuyền nhỏ trả về chỗ thuê.

Mọi người vừa rời thuyền, thì thấy thanh niên áo lam vừa rồi đã đứng cạnh một con ngựa cao lớn hành lễ với bọn họ.

"Tại hạ Tần Mậu, phụng mệnh chủ nhân, hộ tống các vị trở về phủ."

Tần Mậu căn dặn mấy chiếc xe ngựa chia ra đưa bọn họ đưa về nhà, bản thân hắn đi cùng vợ chồng Tống thị, có lẽ cũng là Triệu công tử dặn dò.

Trở lại Tống phủ, Tống Tiềm lập tức cho người mời Thích Thăng tới.

--- ------ ------ ------ ---

Vào đêm nguyên tiêu vạn nhà treo đèn không ngủ, Thích Thăng đang một mình ở nhà uống rượu giải sầu.

Một chén, một chén, lại một chén.

Thích Thăng không biết mình uống bao nhiêu chén, càng không biết mình có say hay không.

Hắn có chút tự giễu cầm ly rượu, đi tới đình viện hướng về phía trăng tròn lầm bầm lầu bầu: "Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân. Ngày đó tâm trạng Lí Thái Bạch có phải cũng giống ta?"

--- ------ ----------làm phiền chút xíu---- ------ ------ ----

Bài thơ Nguyệt hạ độc chước của Lý Bạch

Hoa gian nhất hồ tửu

Độc chước vô tương thân

Cử bôi yêu minh nguyệt

Đối ảnh thành tam nhân

Nguyệt ký bất giải ẩm

Ảnh hồ tùy ngã thân

Tạm bạn nguyệt tương ảnh

Hành lạc tu cập xuân

Ngã ca nguyệt bồi hồi

Ngã vũ ảnh linh loạn

Tỉnh thời đồng giao hoan

Túy hậu các phân tán

Vĩnh kết vô tình du

Tương kỳ diêu vân hán.

Dịch thơ: Vũ Xuân Thặng

Giữa hoa bầu rượu rót dần,

Một mình mình uống người thân không người.

Nâng ly mời trăng giữa trời,

Với mình với bóng đủ rồi thành ba.

Không uống là trăng ở xa,

Bóng cùng ta cứ la đà bên nhau.

Ba ta chung thủy trước sau,

Vui đi còn dịp lúc đầu đang xuân.

Ta ca trăng cũng bần thần,

Múa trăng bóng cũng loạn dần theo ta.

Tỉnh cùng hát khúc hoan ca,

Say rồi trăng, bóng để ta một mình.

Mãi giao kết, cuộc vô tình,

Hẹn nhau uống chén lưu linh bên trời!

Nguồn: mình đọc trong cuốn Thơ Đường và rượu, thư viện ebook. Đã thành quá khứ rồi, haizz…

--- ------ -------mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ -------

Thích Thăng cảm thấy mình rất buồn cười.

Từ đầu tới cuối, Tiểu Ngọc chưa từng nhìn hắn bằng nửa ánh mắt tình tứ, chưa nói một câu dịu dàng, mình thì cứ xoay quanh nàng, một ngày không gặp nàng, thì buồn bã mất mác.

Hắn biết Tống Tiềm đã nhìn ra tâm ý của hắn, nhưng cũng không ngăn cản hắn và Tiểu Ngọc lui tới, còn trở thành bạn tri kỷ tương giao với mình. Tống Tiềm vô tư và tin tưởng làm hắn không cách nào vượt qua nửa bước lôi trì, đây chính là điểm lợi hại của Tống Tiềm.

Hắn nên làm thế nào đây?

Chợt Điền Tiểu Bảo vội vã chạy vào, nhìn thấy hắn đứng trong sân vườn, vui vẻ nói: "Thích đại phu, ngài ở đây thật tốt. Tống lão gia mời ngài qua một chuyến."

"Ừ? Bọn họ không phải đi ngắm hoa đăng sao, sớm như vậy đã trở lại rồi?" Thích Thăng đi theo Điền Tiểu Bảo đến Tống phủ. Điền Tiểu Bảo nói: "Nghe nói Tống phu nhân bị lạnh, muốn mời người bắt mạch?"

Tiểu Ngọc ngã bệnh? Thích Thăng nghe vậy quýnh lên, cước bộ nhanh hơn rất nhiều, dăm ba bước đã tới đại môn Tống phủ.

Tiểu Ngọc đúng là hỗn loạn.

Hậu di chứng rơi xuống nước bây giờ mới bắt đầu từ từ biểu hiện ra. Thích Thăng bắt mạch cho nàng và Tống Tiềm, chân mày nhíu chặt giãn ra một chút, dù sao cứu trị kịp thời, không có gì đáng ngại, nhưng cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày.

"Tiểu Bảo, hốt hai thang thuốc này trước." Thích Thăng xoạt xoạt ghi đơn thuốc, còn nói: "Vừa khéo Mỹ vị cư hai ngày nay có làm canh thiền du ngân nhĩ, bây giờ bưng hai chung tới đây." (thiền: con cóc)

Mỹ vị cư dược thiện đủ loại, canh thiền du ngân nhĩ này là Thích Thăng cải biến canh ngân nhĩ của Tiểu Ngọc mà thành. Cóc dầu sinh trưởng ở vùng Đông Bắc lạnh khủng khiếp, mau lớn, đầy đặn, màu trắng vàng, sáng bóng, có tác dụng kiện thân. Dùng cóc dầu chưng canh ngân nhĩ, thêm đường phèn ninh thật lâu, lại trị âm hư triều nhiệt.

Thích Thăng biết Tiểu Ngọc bình thường sợ uống thuốc đắng, đặc biệt cho người đem thuốc bổ ngọt này tới cho nàng dùng. Quả nhiên uống xong canh ngân nhĩ, Tiểu Ngọc cảm thấy toàn thân ấm áp, dễ chịu hơn rất nhiều.

"Chi Vấn, đa tạ!"

Tống Tiềm tiễn Thích Thăng ra cửa, thành tâm cám ơn. Thích Thăng nhàn nhạt nói "Không cần", dời bước quay về.

Hắn có quan tâm nàng hơn nữa, nàng cũng là ái thê của người ta!

Thích Thăng lần nữa nhìn trăng tròn trên bầu trời, có lẽ bắt đầu say rượu, ánh mắt có chút mơ hồ.

--- ------ ------ ------ -----

Canh Thiền du ngân nhĩ ở Mỹ vị cư vừa đẩy ra, lập tức thịnh hành ở Lâm An, rất nhiều phu nhân tiểu thư nhà cao cửa rộng cũng phái người tới cửa mua một chung trở về nếm thử. Đồ ngọt này một năm bốn mùa đều dùng được, lại không có gì cấm kỵ, rất nhanh trở thành nhất tuyệt ở Mỹ vị cư.

Mỹ vị cư nấu canh ngân nhĩ không chỉ có mùi vị thơm ngon, hơn nữa còn dùng chung sứ thượng hạng chứa canh, lúc đưa đến phủ cho khách thì vẫn còn nóng hôi hổi.

"Ừ. . . . . . Mùi vị coi như cũng được."

Trong một tòa trạch viện tinh xảo ở thành Lâm An, hai cô gái trẻ tuổi đang cầm chén canh ngân nhĩ từ từ thưởng thức.

"Có thể được câu ‘ coi như cũng được ’ từ thần trù Từ Tâm, vậy cũng thật là hiếm thấy." Thiếu nữ thanh tú thổi thổi canh ngân nhĩ đang nóng, lại nếm thử một miếng.

Thiếu nữ được gọi là "Từ Tâm" mặt như khay bạc, vóc người nhỏ nhắn, giống như một chiếc quạt thơm, điềm mỹ mị người. Nàng cũng cười nói: "Xuân Nhạn, ít nịnh nọt ta, nhớ thức ăn ta làm? Ta không phải thần trù gì cả, chỉ là một nữ đầu bếp ăn khói lửa nhân gian thôi. Ngược lại ngươi là nữ thần y, đối với dược thiện này thấy thế nào?"

Xuân Nhạn cười nhàng nhạt, nói: "Dược thiện nhà này, cũng có chút sáng tạo. Ta đã ăn cháo và bánh bao nhà hắn, đều là lấy thuốc nấu đồ ăn, còn giá tiền, cũng coi như hợp lý."

Tiểu nha đầu đứng bên cạnh Xuân Nhạn nói xen vào: "Tiểu thư, tôi cảm thấy bánh bao phục linh kia rất ngon, hì hì."

"Đinh Hương. . . . . . Ngươi xem ngươi một chút quy củ cũng không có, để cho Y cô nương chế giễu." Xuân Nhạn vỗ nhẹ cánh tay Đinh Hương, trên mặt cũng là cười, không tức giận. Tiểu nha đầu này từ nhỏ hầu hạ nàng, hai người tuy là chủ tớ, tình như tỷ muội, cười cười nói nói đã quen.

Tần Xuân Nhạn và Y Từ Tâm là chị em bạn dì, mẫu thân của hai người là chị em ruột, khi còn bé cũng thường chơi cùng một chỗ. Hôm nay Tần Xuân Nhạn vừa trở về Lâm An, Y Từ Tâm liền tới cửa thăm hỏi, có thể thấy được tình cảm cũng không tệ.

Y Từ Tâm lại lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, đưa cho Tần Xuân Nhạn: "Nói đến Thích đại phu Mỹ vị cư này, ở Lâm An bây giờ là đại hồng nhân đó. Hắn còn mở ‘ Mỹ Ngọc phường ’, đặc biệt bán mỹ dung dược cao và phấn bột nước cho các cô nương. Ta mua cho ngươi mấy bình, ngươi mở ra xem một chút?"

Tần Xuân Nhạn cầm Băng tuyết phấn và nước Long Đảm Thảo nhìn một chút, cười lắc đầu một cái: "Xem ra đúng là một gian thương, chút dược thảo đơn giản như vậy đã mất mấy trăm văn tiền." Nàng nhìn qua mấy lọ dược cao còn lại, nói: "Như ‘ Tịnh bạch sương ’ này thành phần phức tạp chút. Nhưng mà. . . . . . Có thể đem những thứ bình thường bán ở giá tiền như vậy, người này, ngược lại cũng đáng để nghiềm ngẫm!"

Y Từ Tâm cười nói: "Nữ thần y, ngươi không phải đang tính gỡ bảng hiệu của người ta chứ? Ngươi là con gái thái y đừng có tranh đấu cùng đại phu nhà thường dân, cho dượng biết, lại có chuyện để nói."

Tần Xuân Nhạn tay chống má, cười dài đem một ít Băng tuyết phấn đặt trong lòng bàn tay suy nghĩ, hứng thú trong mắt càng đậm. Thích đại phu làm việc không đàng hoàng này, rốt cuộc là nhân vật thế nào?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 71
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...