Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 58

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lửa là từ phòng công nhân chế phấn bốc lên.

May nhờ phát hiện sớm, sắc trời cũng còn chưa tối lắm, mọi người ba chân bốn cẳng gánh nước, khống chế lửa trong phạm vi hai gian phòng, không lâu thì dập tắt được lửa.

Tiểu Ngọc đứng trong sân chỉ huy nữ nhân viên kiểm tra hàng hóa, khuôn mặt trước giờ vui vẻ nay đọng lại một tầng sương lạnh.

"Tống gia!" Thích Thăng vội vả xông tới, nhìn thấy Tiểu Ngọc không việc gì, thở phào nhẹ nhỏm."Xảy ra chuyện gì?"

"Bây giờ còn chưa rõ ràng lắm." Tiểu Ngọc lắc đầu.

"Có điều lần này tổn thất không nhỏ, hai gian phòng cũng cháy hỏng rồi, những thứ son phấn vừa chế tạo xong. . . . . . Ai, toàn bộ đổ sông đổ biển hết. Coi như có thể cứu ra một phần, cũng không ổn. Xem chừng, phải bồi thường tiền hàng bốn năm trăm quan tiền đó. . . . . ."

Tiểu Ngọc đang đau lòng chuyện này a, Mỹ Ngọc phường từ ngày khai trương tới nay kiếm được tiền đều đổ vào việc buôn dược liệu ở Thanh Tâm đường rồi, bây giờ vốn lưu động không nhiều lắm, còn thâm vốn bảy tám trăm quan. Hơn nữa thiếu số son phấn này, Mỹ Ngọc phường lại thiếu hàng chừng mấy ngày, tổn thất tăng thêm có thể vượt qua sáu trăm quan!

Tống Tiềm cũng vừa trở về, bị tình huống trong nhà làm sợ hết hồn. Thật may là Tiểu Ngọc không sao, nếu không hắn thật không biết làm sao cho phải .

Đám cháy dọn dẹp đến nửa đêm mới kết thúc. Ba người vội vã ăn cơm tối, tập trung ở thư phòng suy nghĩ cách giải quyết.

Thích Thăng hỏi Tiểu Ngọc: "Trong phòng có đốt lửa không?"

"Có thì có . . . . . ." Tiểu Ngọc chần chừ một chút, "Có đốt một lò để chưng nước hoa. Nhưng các nữ nhân công đều nói, bọn họ trông chừng cẩn thận, theo lý thuyết sẽ không vô duyên vô cớ thiêu cháy đâu. Về phần lửa là từ phòng nào lên, các nàng rất loạn, đều nói không rõ. . . . . ."

"Là có người cố ý phóng hỏa sao?"

Tống Tiềm nói ra nghi ngờ chung trong lòng ba người.

Tống Tiềm chậm rãi nói: "Ta mới đi quan sát xung quanh, hai gian phòng kia cách tường ngoài rất gần. Phòng bên ngoài, vừa đúng có gốc cây đại thụ. . . . . ."

Thích Thăng tiếp lời: "Ta lên cây nhìn rồi."

"Hả? Chuyện khi nào vậy?" Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi.

Thích Thăng cười cười không trả lời. Tống Tiềm và Tiểu Ngọc nhớ tới võ công của hắn cao cường, thân thủ nhanh nhẹn, cũng không cần hỏi nhiều.

"Trên cây kia không có dấu vết gì. . . . . . Có vẻ như không có." Vẻ mặt Thích Thăng càng thêm nặng nề: "Nếu không phải ta tỉ mỉ liên tục tra xét, cũng không thấy được một ít cành non bị đạp gãy. . . . . . Người này, khinh công rất cao!"

Ba người đồng thời trầm mặc.

Bây giờ có thể nhất định là có người phóng hỏa. Người này có thể giữa ban ngày lên cây đi xuống phóng hỏa, nhất định rất tự tin. Nhưng mà. . . . . .

"Vì sao hắn lại không phóng hỏa vào buổi tối nhỉ?" Tiểu Ngọc hỏi một vấn đề, hai người sửng sốt.

Tiểu Ngọc nói: "Buổi tối không phải là dễ thiêu cháy hơn sao? Hơn nữa tất cả mọi người ngủ say, cứu hỏa cũng không kịp. . . . . ." Vừa nói bản thân cũng sợ hãi, giống như tên hung thủ này đang gần đây vậy. Tống Tiềm nhìn ra sợ hãi trong mắt Tiểu Ngọc, nắm tay nàng thật chặt. Cảm nhận được ấm áp từ tay Tống Tiềm truyền tới, lạnh lẽo trong lòng Tiểu Ngọc từ từ phai nhạt, nàng miễn cưỡng cười một tiếng với Tống Tiềm.

Đúng vậy, tại sao tên hung thủ này lại không hành động vào buổi tối?

Chẳng lẻ, buổi tối hắn không thể ra cửa? Hay hoặc là, hắn có điều kiêng kỵ?

Không nghĩ ra thật không nghĩ ra! Nhưng là có một chuyện có thể khẳng định, có người muốn phá hư việc buôn bán của Mỹ Ngọc phường.

"Các ngươi nói, sẽ là Tế Thế đường gây nên sao?" Tiểu Ngọc nói.

Thích Thăng suy nghĩ một chút, nói: "Có thể. Nhưng mà. . . . . . Không nói được."

Tống Tiềm khẽ gõ gõ ngón tay lên bàn, Tiểu Ngọc biết đó là động tác lúc Tống Tiềm đang suy nghĩ. Hắn vừa gõ chân mày vừa nhíu, nói: "Nếu là Bàng Nhất Hưng làm, vậy lão. . . . . . Cũng quá ngu xuẩn."

Thích Thăng gật đầu một cái. Hắn cũng bởi như thế mới chần chờ.

Trong ấn tượng của hắn, Bàng Nhất Hưng âm hiểm mà sắc bén, nhưng trước giờ không phải kẻ ngu. Y giới Lâm An chưa bao giờ thiếu người tài ba, Bàng Nhất Hưng có thể xưng bá thời gian dài như vậy, tuyệt không phải do may mắn. Tuy nói âm mưu lão phái người cướp dược liệu của mình không thành, nhưng nếu không nhờ Thì Quý Phong, bọn họ cũng không thể tìm thuyền dược liệu kia về được. Từ đó có thể đoán, thủ đoạn cướp dược liệu của lão không tầm thường, chẳng qua là vận khí không tốt mà thôi.

Nhưng mà, phóng hỏa giữa ban ngày, đó là một chuyện khác. Bây giờ ai cũng biết bọn họ minh tranh ám đấu, Mỹ Ngọc phường đột nhiên bốc cháy, người ta không liên tưởng đến Bàng Nhất Hưng mới là chuyện lạ!

"Nhưng Bàng Nhất Hưng vẫn có hiềm nghi." Tiểu Ngọc nói, "Lão thông minh nửa đời không giả, nhưng người ta không thể cả đời không phạm sai lầm. . . . . . Có lẽ lần này lão làm liều thì sao?"

Hai nam tử liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng đồng ý cách nói của Tiểu Ngọc.

"Nhưng nếu thật không phải Bàng Nhất Hưng, mà là do người khác, vậy chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm ra người này!" Tống Tiềm trảm đinh chặt sắt nói.

--- ------ ------ ------ ------ -----

Cũng trong lúc đó, Bàng Nhất Hưng đang đi lòng vòng trong thư phòng.

Chuyện hôm nay không phải do lão làm, tất nhiên lão rõ ràng hơn bất cứ ai. Nhưng rốt cuộc là ai làm chuyện này?

Bàng Nhất Hưng hận Thích gia, Thích gia gặp chuyện không may, lão vốn nên hết sức vui mừng, nhưng bây giờ lão không cao hứng nổi.

Con trai lớn của lão vội chạy vào thư phòng, nói với phụ thân: "Cha, bên ngoài người ta cái gì cũng nói được, loạn cào cào lên. Còn có người nói chúng ta xông vào Mỹ Ngọc phường đả thương người của bọn họ, còn phóng hỏa đốt tiệm nữa."

Bàng Nhất Hưng đã ngờ tới sẽ có lời đồn như vậy.

Từ lúc Thích Thăng bắt đầu buôn bán dược liệu, người bên ngoài cũng đã chờ xem Thanh Tâm đường và Tế Thế đường minh tranh ám đấu. Hôm nay Tống gia hợp tác với Thanh Tâm đường bị người phóng hỏa, nói Tế Thế đường không nhúng tay vào thì ai tin đây?

Người phóng hỏa thật ra là ai?

Có lẽ, cũng không phải là nhằm vào Thanh Tâm đường, mà có thể là kẻ thù của Tống gia không chừng?

--- ------ ------ ------ ------ ----

"Thiên Thành. . . . . ."

Sau khi Thích Thăng trở về, Tiểu Ngọc và Tống Tiềm cũng mệt mỏi, chia nhau đi nghỉ ngơi. Ai ngờ Tiểu Ngọc ở trên gối lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, cứ nghĩ nửa đêm không biết có ai tới đánh lén không, càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng không ngủ được. . . . . .

Nghe bên ngoài đã gõ canh ba, Tiểu Ngọc khoát quần áo đứng dậy, ôm chăn gối đi gõ cửa phòng Tống Tiềm.

Tống Tiềm thật ra cũng không ngủ được.

Hắn vẫn luôn tự hỏi, lần này phóng hỏa thật ra là nhằm vào cái gì?

Nếu như hắn là Bàng Nhất Hưng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ban ngày phóng hỏa. Cho dù phóng hỏa, cũng sẽ ra tay với mấy phòng dược liệu ở hậu viện Thanh Tâm đường, chỉ cần một mồi lửa cũng đủ đốt cả tòa nhà, như vậy chẳng phải tổn thất của Thanh Tâm đường sẽ càng lớn hơn sao?

Mặc dù hắn không lên cây xem xét, nhưng ở dưới tàng cây cũng có thể nhìn ra chút đầu mối. Từ chỗ cành cây có thể ném mồi lửa không chỉ có hai gian kia, có mấy gian phòng còn gần cái cây kia hơn nữa. Vì sao hung thủ lại bỏ gần tìm xa?

Có lẽ là bởi vì, mục đích của y lúc ban đầu là nhằm vào son phấn?

Tống Tiềm cảm giác thấy mình bắt được chút đầu mối, đúng lúc này, nghe ngoài cửa có tiếng Tiểu Ngọc đang gọi hắn.

Tống Tiềm vội vàng xuống giường đốt đèn, mở cửa phòng cho Tiểu Ngọc vào: "Sao thế? Trời lạnh như vậy còn đứng bên ngoài, bị lạnh sinh bệnh thì phải làm sao."

Tiểu Ngọc ôm chăn gối nói với Tống Tiềm: "Có lạnh cũng không lạnh chết được, nhưng ta sẽ bị hù chết. Thiên Thành, ta rất sợ. . . . . . Tối nay ta ngủ ở chỗ chàng được không?"

"Gì cơ?"

Máu Tống Tiềm "Vọt" xông lên mặt.

Tiểu Ngọc nhìn thấy Tống Tiềm đỏ mặt như vậy, bản thân cũng cảm thấy chuyện này không tốt lắm. Nhưng để nàng ngủ một mình, đánh chết nàng cũng dám, làm sao bây giờ nha?

"Ừ. . . . . . Nàng ngủ trên giường, ta trải nệm nằm dưới đất được rồi." Tống Tiềm bước nhanh tới tủ đựng quần áo lấy ra một bộ chăn đệm, Tiểu Ngọc nhìn động tác của hắn so với thường ngày không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, biết hắn cố ý che giấu sự lúng túng, cũng không tiện nói toạc ra.

Nàng cũng không có ý muốn tranh với hắn ai ngủ trên giường ai ngủ dưới đất, rõ ràng hắn là nam nhân, muốn hắn nhìn nàng ngủ trên đất là chuyện không thể nào.

Tống Tiềm nhanh chóng trải xong chăn nệm. Tiểu Ngọc mặc luôn quần áo nằm trên giường, xuyên qua màn che nhìn bộ dáng Tống Tiềm ngủ trên đất, buột miệng hỏi: "Thiên Thành, ngủ trên đất có khó chịu không?"

Tống Tiềm cười nói: "Phía dưới trải chăn nệm dày như vậy, thoải mái lắm. Trước kia lúc ta xin cơm. . . . . ." Hắn nói tới đây, đột nhiên dừng lại.

Tiểu Ngọc đoán Tống Tiềm có lẽ nhớ lại chuyện lúc hắn làm khất cái. Khi đó hắn, nhất định là lúc nào cũng màn trời chiếu đất? Cuộc sống như vậy không biết hắn làm sao có thể chịu đựng. Thân thể Tống Tiềm kể từ đó nhiễm bệnh không dứt, vẫn có chút suy yếu. Bây giờ cận thủy lâu thai* làm hàng xóm với Thích Thăng, uống thuốc hắn kê một khoảng thời gian mới từ từ khỏe lại.

*Cận thủy lâu thai: lâu đài gần nước thì được ánh trăng chiếu trước, ý nói gần quan được ban lộc đại loại như vậy.

"Lúc ta xin cơm, chịu ân huệ của rất nhiều người."

Ngoài dự liệu của Tiểu Ngọc, Tống Tiềm liền mở lời như vậy.

"Trong đám khất cái chúng ta, có một lão đầu, nói chuyện đặc biệt khôi hài. . . . . ." Tống Tiềm nói chuyện không có chút nào oán giận, ngược lại hết sức bình thản. Phải biết người trải qua chuyện như hắn, thường sẽ có hai loại phản ứng cực đoan, một là chán ghét khinh bỉ, hai là đồng tình thương hại.

Nhưng đoạn thời gian đó, thật ra cũng trải qua rất nhiều chuyện vui sướng. Có mấy lần, bọn họ dưới sự hướng dẫn của lão khất cái đi ăn trộm gà, trộm về được thì phân công hợp tác, có người nấu nước, có người nhổ lông. Lão khất cái nhàn nhã ngồi ở miếu Thành Hoàng, chỉ điểm bọn họ làm thế nào mới được món gà ăn mày chính tông. Cả đám người tranh nhau ăn, không có dầu không có muối, nhưng ăn thỏa mãn như vậy. Lúc lão khất cái chia đùi gà, lão lại len lén giấu đi, bí mật cho Tống Tiềm ăn: "Tiểu tú tài, ăn đi, thân ngươi xương nhỏ yếu. . . . . ."

Sau đó lão khất cái chết ở miếu Thành Hoàng, là bệnh chết. Lúc cha mẹ bị thủy tặc giết, Tống Tiềm cũng không rơi lệ, nhưng khoảnh khắc lão khất cái nhắm mắt, Tống Tiềm khóc.

Trong tiềm thức Tống Tiềm vẫn muốn nói với người khác chuyện cũ này, nhưng nói với ai đây. Hắn đã không còn người thân, Mục Duẫn Hà mặc dù rất quan tâm hắn, nhưng đối với vị trưởng bối này, chuyện lúc còn làm khất cái làm sao nhắc lại được. Bạn cũ tất cả không còn liên lạc, bạn mới hắn cũng không muốn nhắc lại. Cần gì?

Thật may là, hắn còn Tiểu Ngọc nguyện ý nghe hắn nói. . . . . .

Một đêm này, Tống Tiềm nói, Tiểu Ngọc nghe, lá ngô đồng ngoài cửa sổ lác đác rơi, tiếng thì thào nhỏ nhẹ trong phòng, cho đến bình minh.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 58
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...