Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 152

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hải Đường nghe suy đoán của Thanh Tranh, không khỏi ngẩn ra.

”Ý của ngươi là, nữ nhân kia đã xuống tay?”

Thanh Tranh ngồi ở bên mép giường của phòng trọ, hai tay nâng má, như có điều suy nghĩ, nói: “Mỗi người làm việc đều luôn có lý do của riêng họ, không có người nào đúng lúc đợi ở cửa hàng tơ lụa của chúng ta, để bắt cóc một thiếu nữ không quen biết. Hành động của bọn họ rõ ràng đã trải qua tập luyện, mà xe ngựa lại sớm dừng ở chỗ dễ dàng hành động. Ngay cả người đánh xe cũng rất có thân thủ rất tốt, chạy vừa nhanh vừa ổn định. Nếu không phải Trần Tam thiếu gia kịp thời dùng dây thừng cản ngựa, thật sự khó khăn để đuổi theo đám người xấu này. “

Giọng nói của Thanh Tranh cực kì bình thản, giống như đang nói chuyện của người khác.

”Hải Đường, ở Minh Châu này ta không hề biết bất kỳ kẻ nào, chỉ có thể giải thích một cách duy nhất đó chính là sự tồn tại của ta uy hiếp đến lợi ích của người nào đó, chẳng hạn như... Nhuộm vải.”

Hải Đường không thể tin được, vị đại phu nhân vẫn luôn mỉm cười ôn hòa với nàng lại có thể bắt người diệt khẩu, loại chuyện tàn nhẫn này cũng có thể làm ra được. Thật sự nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!”

”Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hải Đường hỏi.

Thanh Tranh cười khẽ một, nói: “Chúng ta... Nên tắm rửa, thay quần áo, thoải mái ngủ một giấc!”

”Đi ngủ?” Hải Đường đối với câu trả lời của Thanh Tranh cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng mà nghĩ kỹ lại, chính mình cũng cười theo.

”Đúng rồi. Chúng ta nên ngủ thoải mái một giấc mới đúng. Nếu như điều ngươi suy đoán là thật thì tối nay có một số người sẽ không ngủ được rồi…”

Phán đoán của các nàng là chính xác, tối nay đối với Chu thị đúng là một đêm khó ngủ.

Nàng không có đôi mắt nhìn thấu mọi chuyện, nên không biết người cứu Thanh Tranh chính là Trần Văn Vũ. Nhưng nàng biết, hành động đã thất bại.

Lúc này Chu thị cảm thấy vô cùng hối hận, tại sao mình có thể làm ra hành động bắt người ngu xuẩn như vậy.

Nàng bị những tin tức gần đây làm cho choáng váng đầu óc rồi!

Nghe nói tiện nữ kia buôn bán ngày càng phát triển, tơ lụa trong bố trang quả thật là cung không đủ cầu. Lại có thể cùng đại thương gia Tô gia hợp tác làm ăn.Nếu tiếp tục như vậy, nữ nhân không phải sẽ rất vênh váo hơn sao?

Sao có thể để cho nàng ta đắc ý được chứ?

Không thể, trong đáy lòng Chu thị tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!

Cho nên đầu óc nàng mới mê muội, nhờ Tứ tẩu giúp nàng liên lạc với mấy tên lưu manh, để cho bọn hắn tìm cách bắt Thanh Tranh đi.

Sau khi bắt được sẽ ném xuống biển cho chết đuối. Chỉ cần nữ nhân biết nhuộm vải này không còn, việc buôn bán của Hải Đường nhất định là xuống dốc không phanh.”

Tứ tẩu thử hỏi dò: “Sao không trực tiếp bắt luôn tiện nữ đó không phải sẽ tốt hơn sao?”

Chu Thị lại nói: “Không, ta muốn lưu lại cái mạng cho nàng ta, để cho nàng ta trơ mắt nhìn việc buôn bán tơ lụa của mình biến thành một đống đồ bỏ đi“.

Bây giờ thì hay rồi!

”Phu nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Trong lòng vị tứ tẩu này cũng không kém gì Chu thị. Nàng chính là người ra mặt liên hệ với đám lưu manh kia, nếu bị người ta khai ra, nàng nhất định là bị xử tội nặng. Nàng chẳng qua chỉ là một người làm, cùng Hải Đường kia căn bản không có quan hệ. Tội gì phải vì nàng ta mà chọc phải quan phủ. Thật là không thể ngờ được!”

Hai nữ nhân ở trong phòng đi đi lại lại cũng không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào. Trong mắt của Chu thị tràn đầy lửa giận.

”Ai, hi vọng là những người kia kín miệng một chút, may là lúc đó vẫn chưa cho bọn hắn biết danh tính của chúng ta!” Tứ tẩu cảm thấy đây đúng là trong cái rủi lại có cái may.

Chu thị phiền não nói: “Ngươi cho rằng nữ nhân kia không đoán được chữ viết của chúng ta sao?”

”Phu nhân, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ!” Tứ tẩu đã sớm bị sợ đến co quắp cả người.

Chu thị cùng tứ tẩu mất ngủ một đêm, Thanh Tranh ngủ lại rất thoải mái.

Sáng sớm thức dậy nàng ngồi trước gương đồng trang điểm, thậm chí có thể nhìn thấy hình dáng mình hơi cười nhẹ in trong kính.

Bản thân từ lúc nào lại thích cười như vậy? Nhất định là do Tiểu Ngọc lây nhiễm.

Thanh Tranh chải hai búi tóc đơn giản, nhìn dáng vẻ của mình trong gương giống như một bông hoa nở rộ, nàng lại có chút đa cảm.

” Ngọn cây phù dung hoa, trong núi hồng ngạc. Khe hộ tịch không người, nhao nhao khai mà lạc.” Không biết vì sao Thanh Tranh lại nhớ tới bài thơ này. Hoa tuy đẹp, nhưng tự nở tự tàn, trong lòng khó tránh khỏi cô đơn.

Mặc dù Thanh Tranh xuất thân từ gia đình bình dân, nhưng phụ mẫu lại vô cùng yêu thương, cũng từng nhờ thầy giáo dạy chữ vỡ lòng, cho nàng học mấy chữ. Nàng học không nhiều lắm, thơ Đường thì quen thuộc hơn một chút. Không hiểu sao ngày hôm nay lại bất chợt nhớ tới bài thơ nhiều năm trước.

Chẳng lẽ người lạnh nhạt như mình cũng sẽ có lúc bộc phát xuân tâm sao?

Thanh Tranh không phải chưa từng gặp qua nam tử ưu tú, nhất là khi đi bên cạnh Tiểu Ngọc, nhìn thấy những người như Tuấn Ngạn, Tống Tiềm, Thích Thăng, Thì Quý Phong, Cố Ái Sinh... Có người nào không phải là nam tử anh tuấn đa tài chứ? Ngay cả nam tử ngông cuồng như Hải Tặc Liệt Diễm cũng có bộ dáng rất tốt.

So sánh với những người này, ngoại hình của Trần Văn Vũ thật sự không đáng nói đến.

Nếu không phải đêm qua hắn ngẫu nhiên cứu mình, Thanh Tranh đã suýt nữa quên mất đó chính là thanh niên lỗ mãng từng đụng phải mình trên đường.

Ánh mắt Trần Văn Vũ nhìn mình tràn đầy ái mộ, tuổi của Thanh Tranh cũng không còn nhỏ, nàng đương nhiên có thể nhìn ra hắn có ý đối với mình.

Còn mình đối với hắn như thế nào đây?

”Đang ở đây tưởng tượng cái gì?” Thanh Tranh chê cười chính mình một tiếng, vứt bỏ ý niệm kỳ quái trong đầu mình.

Nữ nhi lại tự mình nghĩ tới chuyện đi tìm lang quân, thật là chuyện xấu hổ chết người.

Thanh Tranh đặt lược xuống, đứng dậy đi ra bên ngoài xem người làm nhuộm vải.

Hải Đường không ngờ tiểu thúc lại tìm được đến cửa.

Nàng không nhịn được lẩm bẩm một chút, chuyện này không tốt lắm đâu. Nhưng lại nghĩ đến danh tiếng của mình bên ngoài vốn đã chẳng ra gì. Rõ ràng cái gì cũng chưa làm lại bị người ta nói là nữ nhân xấu. Như vậy cũng không cần quan tâm nhiều nữa, nên nói thì nói, nên ăn cơm thì ăn cơm. Không phải chỉ gặp mặt tiểu thúc thôi sao, giữa ban ngày ban mặt, muốn nói chúng ta cẩu thả cũng không phải ít.

Nàng càng không ngờ được, tiểu thúc này lại tới vì Thanh Tramh.

”Tẩu tử, ta muốn hỏi, vị Thanh Tranh cô nương kia có phải là tỷ muội của người hay không?”

Trần Văn Vũ gần như muốn cắn rơi đầu lưỡi của mình.

”Đúng vậy, là tỷ muội tốt của ta! Thế nào? Ngươi lo lắng thương thế của nàng hay sao? Không có việc gì, không có việc gì, nàng chỉ là bị thương cánh tay, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi!”

”Ta... Ta có mấy lọ rượu thuốc, bình thường đánh nhau xong hay dùng. À, không phải, ta không phải hay đánh nhau đâu. Tẩu tử, là thật!”

Hải Đường bị những phản ứng kỳ quái của Trần Văn Vũ dọa sợ, tiểu thúc này vì sao lại ngại ngùng giống hệt một tiểu nha đầu như vậy?

”Được rồi, ta thay mặt nàng cảm ơn ngươi. Còn có việc gì không?”

”Ta... Ta... Ta... “ Trần Văn Vũ ấp úng mãi không nói thành lời.

Hải Đường không kiên nhẫn được nữa, vị em chồng này làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn thầm mến người nhà mình. Không tốt đâu!

”Ta muốn biết Thanh Tranh cô nương đã có hôn ước hay chưa?”

Rốt cuộc Trần Văn Vũ cũng nói ra.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 152
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...