Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 24

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tống gia ở thành Lâm An là gia đình mới, chưa từng có khách tới thăm. Tiểu Ngọc bây giờ mỗi ngày rãnh rỗi phát chán, không thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng theo Huệ nương đi chợ mua thức ăn mua đồ dùng hàng ngày, dù sao nàng cũng không có cha mẹ chồng và em chồng, lại không vướn bận con cái, hàng xóm cũng chưa từng gặp, ai quản được nàng chứ?

Lâm An là một nơi tốt, cũng coi như một nơi phồn hoa hiếm có lúc bấy giờ, không chừng có thể sánh với thủ đô Paris của Pháp sau này, kinh đô của thế giới. Trên dưới một trăm dãi phố xếp san sát, đình đài lầu các chen chút, cửa hàng gian này nối tiếp gian khác, muôn hình vạn trạng, du khách người đông như trẩy hội, ‘ngựa xe như nước áo quần như nêm’. Tiểu Ngọc có lúc cũng mang theo Huệ nương đi dạo khắp nơi, nhìn thầy đồ ăn đồ chơi bày bán trên đường, cũng không muốn mua gì, thói quen dạo phố mua sắm trước đây không biết tại sao lại biến thành thế này? Tiểu Ngọc cũng thầm lo lắng, có phải bởi vì cuộc sống quá tẻ nhạt, không có mục tiêu phấn đấu, nên mới trở nên tiêu cực như vậy?

Haizzz! Trước kia lúc làm giáo viên, mỗi ngày trời chưa sáng đã ra ngoài, nửa đêm canh ba mới về nhà, thật sự là một nắng hai sương, lúc đó ước mơ duy nhất là không cần đi làm, suốt ngày ở nhà ngủ tới thẳng giấc, kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút luôn. Được rồi, trời cũng chiều lòng người, một lần rơi xuống nước đã bơi tới cổ đại hưởng hạnh phúc thanh nhàn, nhưng bây giờ Tiểu Ngọc không vui nổi nữa rồi. Nhất là sau khi Tống Tiềm đến thư quán, nàng lại càng nhàm chán hơn, không như Huệ nương là phụ nữ lao động cổ đại không than phiền nửa câu, ông trời ơi. . . . . . Thật là nhớ nhung cuộc sống lúc trước tranh thủ thời gian lên mạng xem tiểu thuyết, hôm nay nhớ lại, như vậy mới có chút hương vị cuộc sống chứ!

Không có máy tính, không có Internet, không có phim truyền hình lúc tám giờ, không có game show《 Mỗi ngày hướng về phía trước》, ngay cả một quyển tạp chí cũng không có. . . . . . Nhiều thời gian như vậy, phải tiêu thế nào đây?

Đang lúc Tiểu Ngọc sắp nhàm chán đến nỗi phải đếm lông tay, lại có khách tới cửa viếng thăm, hơn nữa không phải chỉ một người.

"Phu nhân, có khách tới!" Huệ nương vội vã đi vào thư phòng trong hậu viện báo với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc đang luyện chữ to, vừa nghe Huệ nương nói như vậy, vui mừng ném bút trong tay xuống, vừa đi vừa hỏi: "Người nào vậy?"

"Là . . . . . Là hai cô gái gặp hôm Đoan Ngọ, còn dẫn theo một cô nương chưa từng gặp nữa." Huệ nương không có ấn tượng tốt với các nàng, nhưng là người làm, không nên ăn nói lung tung.

Cái gì? Là Tú Tâm và Nhàn Nhàn? Tiểu Ngọc cảm thấy kỳ lạ, sao bọn họ lại biết nơi nàng ở?

Tống gia nhà nhỏ, Tiểu Ngọc chưa được hai bước đã đến nhà trước, quả nhiên nhìn thấy Tú Tâm đang ở nhà trước nhìn tranh chữ trong phòng, một cô gái khác đứng cạnh nàng, hai người đang bàn luận gì đó, tiểu tỳ Nhàn Nhàn thì đứng phía sau.

Bởi vì là tới bái phỏng nữ quyến, hôm nay Tú Tâm cố ý ăn mặc đơn giản, không đeo trang sức, cũng không trang điểm, mặc bộ áo váy màu lam đứng đắn, nhưng người ta cốt cách hơn người, người đẹp mặc gì thì cũng là người đẹp. Tiểu Ngọc tuy không biết vì sao bọn họ tới, nhưng đã tới nhà thì là khách, nàng cũng không thể lơ là, cười nói: "Tú Tâm cô nương đại giá quang lâm, Tiểu Ngọc không kịp ra đón, thật có lỗi, cô nương cũng đừng trách!"

Tú Tâm thấy Tiểu Ngọc đến, vội vàng đến cúi người chào, nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tú Tâm mạo muội tới đây, thật là quấy rầy!" Lại kéo cô gái bên cạnh giới thiệu: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đây là Hải Đường, chị em tốt nhất của Tú Tâm, hôm nay tới bái phỏng tỷ tỷ, chính là vì chuyện của Hải Đường."

Hải Đường kia cũng cúi chào Tiểu Ngọc, khi ngẩng đầu lên, Tiểu Ngọc mới nhìn rõ diện mạo của nàng. Vị Hải Đường cô nương này tuổi chừng đôi tám, eo nhỏ như chỉ một vòng tay, nhưng vòng một vòng ba đều rất hấp dẫn, đúng là chỗ nào nên ốm thì ốm, chỗ nào nên mập thì mập, dáng người ma quỷ mà, có lẽ diện mạo cũng rất hấp dẫn rồi? Quả nhiên, Hải Đường cô nương mày thanh, mắt tú, vấn đề là —— bây giờ trên mặt người đẹp này, đang có không ít mụn, sưng đỏ, không quá lịch sự, nàng lại dặm thêm nhiều phấn trắng, nhìn càng thêm quái lạ.

Tiểu Ngọc thấy mặt Hải Đường, cũng đoán được vài phần tại sao họ đến. Chẳng qua là tại sao Tú Tâm lại biết nàng biết trị mụn? Giao tình của hai người cũng chưa tốt tới mức dựa gối tâm sự chứ?

"Hai vị cô nương mời ngồi, Huệ nương, đi pha một bình trà ngon đãi khách." Tiểu Ngọc mời hai người ngồi xuống, Tú Tâm mới vừa ngồi xuống, liền trả lời nghi vấn trong lòng Tiểu Ngọc.

"Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tú Tâm có mở một khu vườn ở phía nam phố hoa trong thành, gọi là Thúy Nhã Viên." Tú Tâm cố ý dừng lại, muốn nhìn phản ứng của Tiểu Ngọc. Phụ nữ đàng hoàng sẽ không muốn cùng các nàng qua lại, tương tự, các nàng cũng không muốn có dính líu gì với những oán phụ khuê phòng này, họ không phải người cùng thuyền mà! Nếu không phải vì chị em tốt, Tú Tâm chưa chắc sẽ đến Tống gia .

Tiểu Ngọc nhất thời không kịp phản ứng, mở một khu vườn? Là vườn gì? Công viên vườn hoa hay là vườn thú?

Có điều nàng cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhìn vẻ mặt lặng lẽ dò xét của Tú Tâm, biết sẽ không đơn giản như vậy, chẳng lẽ là —— thanh lâu?

Tú Tâm tiếp tục nói: "Đêm qua Cố Ái Sinh Cố công tử đến vườn của muội mời khách, khách trong bữa tiệc còn có lão gia nhà tỷ Tống Thiên Thành công tử, muội thấy Tống công tử so với lúc gặp hôm Đoan Ngọ thì những sẹo hồng đã nhạt rất nhiều , sau khi hỏi thăm mới biết là công lao của Tiểu Ngọc tỷ tỷ đây!"

Tiểu Ngọc thản nhiên trả lời: "Nói công lao thì không dám!"

Nàng ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng, đáy lòng cũng đã muốn nổi bão rồi. Tốt! Thiên Thành ngươi người này, tối hôm qua trở về cũng không nói gặp Tú Tâm còn cùng nàng uống rượu tán gẫu, che giấu, tất có mờ ám, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi! Ngươi chờ đó cho ta! Thật ra Tống Tiềm không nói với Tiểu Ngọc, chính là sợ làm Tiểu Ngọc hiểu lầm, nhưng Tống Tiềm làm sao hiểu được con gái thời nay —— con gái một khi đã ghen, hắn nói sẽ ghen, mà hắn không nói cũng sẽ ghen, hoàn toàn không theo quy tắc nào hết!

Cứ như vậy xem ra, Tú Tâm nhất định là cô gái thanh lâu rồi, Hải Đường kia đoán chừng cũng là đồng nghiệp của nàng.

Huệ nương bưng ra một bầu trà thơm, chia ra châm trà cho chủ khách, ngay cả Nhàn Nhàn cũng đưa một chén.

Lúc này, Hải Đường lên tiếng, giọng của nàng hơi khàn khàn, giống với giọng dịu dàng tao mị của Tú Tâm, nhưng cũng có một phong vị khác: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, không dám giấu tỷ, kể từ tháng trước khí trời chuyển nóng, trên mặt muội liền nổi mụn, lúc đầu chỉ vài mụn nhỏ, có thể dùng phấn thơm che lại, nhưng trời càng ngày càng nóng, những mụn nhỏ càng ngày càng nhiều, có dặm nhiều phấn hơn cũng không che được. Vài ngày trước có mời Thích đại phu ở Thanh Tâm đường đến khám, y kê cho mấy thang thuốc cũng có tác dụng, mụn nhỏ cũng không phát triển nữa, nhưng mà. . . . . ."

"Sao vậy?" Tiểu Ngọc xưa nay dễ thông cảm với người khác, hơn nữa nàng hiểu rõ nỗi khổ bị mụn —— người chưa từng bị nổi mụn, sẽ không bao giờ hiểu tâm trạng đau khổ đó đâu!

Hải Đường ai thán một tiếng, nói: "Thích đại phu nói, muốn mụn nhỏ của muội khỏi hẳn thì không khó, cái khó là ở chỗ phải điều trị tĩnh dưỡng vài tháng, nhưng còn chưa đầy nửa tháng, là đến yến hội Khất Xảo (khéo tay) của bọn muội, đến lúc đó nếu muội lấy bộ dạng này đi gặp người khác, thật là xấu hổ chết mất! Nếu không ra ngoài, người không biết lại nghĩ muội đóng cửa không buôn bán, muội thật sự là tiến thoái lưỡng nan mà!"

Tiểu Ngọc cẩn thận nhìn mặt Hải Đường, trong lòng thầm nói: "Em gái à, em như vậy cũng coi là tốt rồi, mụn mới đếm ở hàng đơn vị, còn chưa bằng thời kì nghiêm trọng nhất của chị đâu, nên biết thỏa mãn chứ!" Có điều cô gái như Hải Đường, làm việc dựa vào nhan sắc, gương mặt chính là chén cơm của nàng, hơn nữa người ta còn phải tham gia cuộc thi hoa khôi gì gì đó, không trách được gấp gáp như vậy.

Tú Tâm nói: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tối hôm qua muội vừa nghe Tống công tử nói là tỷ chữa bệnh cho ngài, sáng sớm muội liền gọi Hải đường muội muội tới tìm tỷ, thật may là tối hôm qua hỏi Tống công tử địa chỉ trong phủ, nếu không thật đúng là khó tìm được. Tỷ tỷ có phương pháp kì diệu gì, có thể dạy cho muội không?" Giọng Tú Tâm có chút vội vàng, không nhàn nhã thong dong như thường ngày. Tiểu Ngọc thản nhiên quan sát, cũng biết được nàng rất quan tâm đến bệnh tình của Hải Đường, có thể thấy được tình cảm sâu sắc của hai người.

Một người chịu suy nghĩ vì bạn bè, phải là người trọng tình trọng nghĩa, Tiểu Ngọc cũng tăng thêm mấy phần hảo cảm với Tú Tâm.

"Hải Đường muội muội, muội không nên dùng phấn thơm!"

Tiểu Ngọc không chút khách khí chỉ ra vấn đề tại sao mụn nhỏ của Hải Đường không khỏi.

Trước kia Tống Tiềm dùng tóc dài che mụn mủ, đã là không ổn, nhưng Hải Đường lại trực tiếp bôi phấn lên mụn, càng có hại hơn!

Xã hội hiện đại cũng có những cô gái thích trang điểm, nhất là trang điểm đậm, mụn sẽ được kem che khuyết điểm gì gì đó che lấp, lúc mới đầu nhìn có vẻ ổn, từ xa nhìn đã không còn vấn đề gì, nhưng như vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, uống rượu độc giải khát, bởi vì những mĩ phẩm này sẽ che kín lỗ chân lông, làm đầu nhờn bưng bí, khiến mụn càng thêm nghiêm trọng.

"Hải Đường muội muội, để trị những mụn nhỏ trên mặt, nhất định phải dừng dùng những thứ phấn thơm này!"

Hải Đường không hiểu: "Việc này. . . . . . Không phải sẽ làm người ta nhìn thấy hết sao?"

Tiểu Ngọc nói: "Tạm thời thôi, biết là sẽ làm người ta nhìn thấy, nhưng nếu vẫn dùng phấn thơm, những mụn nhỏ kia không được thông thoáng, bệnh tình sẽ nghiêm trọng hơn, phải biết nặng biết nhẹ chứ?"

Hải Đường nhất thời cứng họng. Thật ra từ sâu trong thâm tâm, đã có mấy phần hiểu được, chẳng qua là nàng bị cái đẹp lấn át lý trí, người đẹp so với bình thường càng không muốn mình có khuyết điểm gì, có chút tỳ vết, cũng giống như gặp kẻ thù, ngược lại tạo cơ hội cho lửa cháy lan.

"Vậy muội không dùng phấn thơm cũng được, cùng lắm là những ngày này không ra ngoài! Nhưng tỷ tỷ, như vậy có thể khỏi hẳn? Có cần dùng thuốc gì không?" Ánh mắt Hải Đường long lanh như nước, vô cùng mong đợi nhìn Tiểu Ngọc, khiến người ta không nỡ lòng từ chối, những cô gái thanh lâu như vậy, kỹ thuật diễn xuất chúng, người không biết không nói, người biết rõ nàng ta diễn còn phải trúng chiêu, huống chi bây giờ Hải Đường đúng là vội vả cầu xin nàng.

Tiểu Ngọc nói: "Biện pháp là có. . . . . . Nhưng không đảm bảo nửa tháng có thể chữa khỏi, ta chỉ có thể cố gắng!"

"Đa tạ tỷ tỷ! Nếu thật sự có thể xóa sạch những mụn nhỏ đáng ghét này, tỷ tỷ chính là ân nhân tái tạo của Hải Đường rồi!" Hải Đường đứng dậy hành lễ với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc vội vàng ngăn cản nàng: "Không cần đâu, mọi người đều là con gái, cũng không có nhiều lễ nghi như những lão quan gia, ta không quen đâu."

Tú Tâm nháy mắt, Nhàn Nhàn đi đến đưa cho Tiểu Ngọc một túi vải. Tú Tâm cười ngọt ngào nói: "Đây là một chút tâm ý của tiểu muội, xin Tiểu Ngọc tỷ tỷ nhận cho!"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 24
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...