Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 142

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngay sau khi Trần Văn Vũ rời khỏi phòng khách, một câu nói của Tứ tẩu vô tình truyền vào tai của hắn.

“Phu nhân, nô tỳ điều tra ra được sư phụ nhuộm vải trong cửa hàng của tiện nhân Hải Đường này là ai rồi.”

Hải Đường?

Trần Văn Vũ vừa đi vừa nghĩ. Nghe nói tiểu tẩu tử này cũng gặp vấn đề y hệt mìnnh, bị Chu thị cắt nguồn cung. Chỉ có điều nàng mời được một sư phụ nhuộm vải cao tay, vải vóc nhuộm ra tạo nên vang động không nhỏ trong thành Minh Châu, buôn may bán đắt.

Trần Văn Vũ định đến thăm hỏi Hải Đường, nhưng đi được vài bước lại dừng lại.

Tình ngay lí gian, khó tránh hiềm nghi, một thanh niên nam tử như hắn đi thăm hỏi một quả thụ thanh xuân mỹ lệ không hay lắm. Hắn và Hải Đường gặp nhau không quá hai lần, song ấn tượng về tiểu tẩu tử này không tệ nên mới không muốn rước phiền toái gì cho nàng.

Chu thị đang điều tra sư phụ nhuộm vải nhà nàng, rốt cuộc sư phụ này là người như nào?

Ở đây hai thương hộ tơ lụa tớn là Tô gia và Lâm gia, Tiểu Ngọc và Hải Đường cân nhắc hồi lâu cuối cùng quyết định hợp tác với nhà kia.

Đỗ chưởng quỹ cũng được Hải Đường mời tới bày mưu tính kế. Ông ở Minh Châu nhiều năm nên hiểu khá rõ về hai nhà này.

“Tô gia và Lâm gia đều là buôn bán trên biển, phu nhân có hiểu rõ buôn bán trên biển của Minh Châu không?” Đỗ chưởng quỹ là chưởng quỹ lâu năm đã năm, sáu chục tuổi, nhưng tuân thủ quy củ quá mức, gọi Hải Đường là “phu nhân”, tuân thủ lễ nghi thái quá.

Hải Đường gật đầu một cái: “Lúc lão gia còn tại thế từng nói sơ qua với ta. Biển của Minh Châu rộng rãi, trước nay đều thông thương với ngoại quốc hùng mạnh. Hương thuốc, kinh quyển, thư tịch, văn cụ, tranh chữ, thập khí, còn có kim lan, kim sa, đường cẩm, đường lăng, mao chiên các loại của chúng ta đều có thể thông qua đường biển buôn bán với giá cao. Phần lớn tơ lụa của Minh Châu đều buôn bán trao tay qua đường biển ra ngoài nước.” Cửa hàng nhỏ của nàng chỉ có thể bán cho người thành Minh Châu, kiếm chút lợi cực nhỏ. Ngay cả lúc Trần Kế Hán còn tại thế, buôn bán tơ lụa cũng không thường đi đường biển, bởi quan hệ của Trần gia và quan lại không đủ vững vàng.

Đỗ chưởng quỹ nói: “Tô gia, Lâm gia buôn bán rất lớn, chỉ có điều thuộc hạ nghe được tin đồn…” Ông giảm thấp thanh âm, nói: “Gần đây đại lão gia của Tô gia bắt tay với vị Thị Bạc Tư mới đến kia!”

Tiểu Ngọc và Hải Đường cùng đổi sắc mặt. Có thể nói Thị Bạc Tư là thống lĩnh có quyền cao nhất trông coi thuyền bè ra vào bến tàu Minh Châu, Tô gia có thể lập quan hệ với hắn, năng lực không nhỏ.

Nếu Tô gia có thể giải quyết vấn đề xuất cảng khó khăn nhất là mua bán hải ngoại, vậy hợp tác cùng họ là lời to rồi.

Hiện tại Hải Đường dựa vào kỹ thuật nhuộn vải của Thanh Tranh. Nàng có thể cung ứng cho Tô gia tơ lụa có sắc hoa đặc biệt, sau đó bàn bạc với Tô gia vấn đề chia lợi. Về phần làm sao để giao thiệp với Tô gia, vẫn là phải dựa vào Đỗ chưởng quỹ ra mặt. Một nữ nhân như nàng xuất đầu lộ diện khắp nơi thì không hay.

Thanh Tranh cũng không ngại giúp Hải Đường vượt qua cơn khó khăn này, nếu không lúc ấy nàng sẽ không nói giúp Hải Đường nhuộm vải.

Trước nay Thanh Tranh không thích tranh đua, nên lúc ở Lâm An nàng không dựa vào kỹ thuật nhuộm vải của mình để mở phường nhuộm kiếm tiền bộn. Nàng chỉ thích mua ít nguyên liệu về nhuộm chơi tại hậu viện của cửa hàng vải Lục Ba, đây là trò chơi ưa thích của nàng khi còn nhỏ. Nhưng lúc này khuê mật có lời cầu xin, nàng sẽ không từ chối.

Có lúc Tiểu Ngọc nghĩ Thanh Tranh có phải đệ tử của lão Trang không, “Đạo pháp tự nhiên” trên người nàng thể hiện rất rõ ràng, đúng là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Thanh Tranh hiếm khi ra ngoài, đa số đều ở hậu viện chỉ huy hai người làm nhuộm vải. Nếu nàng ra ngoài, Hải Đường sẽ cho nha hoàn Thu Lam của mình đi theo, tránh cho nàng không có người sai bảo.

Chỉ có điều ở lì trong hậu viện quá lâu, nàng sẽ muốn ra ngoài một lúc. Một hôm sau giờ ngọ, Thanh Tranh nhìn người làm khơi mấy tấm vải vừa nhuộm hồng lên hong khô, bản thân nhàn rỗi liền muốn ra ngoài mua hai hộp mứt hoa quả.

Mứt hoa quả của Minh Châu có hương vị khác biệt của Lâm An. Mứt hoa quả của Lâm An thiên về vị ngọt, dầu mỡ vừa phải, của Minh châu thì nhẹ nhàng khoan khoái, rất hợp khẩu vị của Thanh Tranh.

“Thanh Tranh tỷ, muốn ta ra ngoài với tỷ không?” Hải Đường đang xem xét sổ sách cùng phòng tiên sinh, thấy Thanh Tranh ra khỏi cửa liền vội vàng đi tới.

“Ngươi cứ làm việc của mình đi, ta đi một lúc là về.” Thanh Tranh nâng một bàn tay như bạch ngọc lên, khẽ cười ngăn lại bước chân của Hải Đường. “Có Thu Lam theo ta rồi, ngươi có gì không yên lòng nữa?”

Hải Đường thấy Thanh Tranh kiên trì, nàng không nói gì nữa, chỉ dặn dò Thu Lam đi theo. Dù sao Thanh Tranh chưa quen cuộc sống ở đây, sợ nàng lạc đường, thế nên rất bất tiện.

Thanh Tranh chậm rãi đi dạo trong thành Minh Châu, để Thu Lam mang nàng đi chọn lựa mứt hoa quả trong cửa hàng bán mứt. Vì nguyên nhân địa lý nên thành Minh Châu ít khi gặp họa chiến tranh, thành này phát triển tương đối khá, thương nghiệp phồn hoa nhân ngôn phụ thịnh, hoàn toàn không thua kém Lâm An. Đường xá chỉnh tề, cửa hàng san sát, vô cùng náo nhiệt, rộn ràng.

“Thanh Tranh cô nương, cô định đi đâu mua mứt hoa quả? Mứt hoa quả của Đường gia và Lý gia nổi tiếng, nhưng nếu so ra thì có mấy cửa hàng nhỏ bán mứt hoa quả vỏ cứng, ít nước cũng khá ngon.”

Nói đến đồ ăn vặt, không có tiểu cô nương nào là không vui. Thu Lam mười ba, mười bốn tuổi vẫn chưa mất đi tính trẻ con, nghe Thanh Tranh muốn đi mua mứt hoa quả liền hưng trí bừng bừng.

Thanh Tranh hé miệng cười nói: “Vậy ngươi thích ăn của nhà nào thì đưa ta đến nhà đó là được rồi.” Nàng rất thích tiểu cô nương hoạt bát này, làm Thanh Tranh bị cuốn hút bởi sự vui mừng của nàng. May mà có nha hoàn trung thành hết mực như vậy ở cạnh Hải Đường, nếu không cuộc sống ngày thường của Hải Đường vừa mới mất trượng phu sẽ không lấy gì làm thoải mái.

Hai người vừa đi vừa cười nói, không cẩn thận bị một thiếu niên vội vã đi qua va phải vai Thanh Tranh.

Thanh Tranh nhíu mày, chịu đựng không kêu thành tiếng, ai ngờ bước chân bị hụt, suýt nữa ngã. May mà Thu Lam tinh mắt, vươn tay vịn chặt người Thanh Tranh, nàng mới không chật vật ngã xuống.

“Xin lỗi, xin lỗi, cô nương, thật xin lỗi!”

Thiếu niên lỗ mãng này vội vàng chắp tay thi lễ, khuôn mặt nghẹn đỏ, dáng vẻ chân tay luống cuống. Cô nương này thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, sẽ không bị mình đụng bị thương chứ?

“Ừ!” Thanh Tranh vịn vào Thu Lam, đứng thẳng lên, vừa đưa mắt nhìn lên thì đối diện ngay gương mặt hoảng hốt của thiếu niên kia.

Đẹp quá, cô nương này đẹp quá!

Thiếu niên kia nhìn thấy gương mặt trắng nõn, thanh lệ của Thanh Tranh liền đờ đẫn.

Trước nay hắn chưa từng chú ý tới vẻ xấu đẹp của các cô nương, nhưng hắn cảm thấy cô nương trước mắt này là người xinh đẹp nhất!

“Ôi? Tam lão gia, là ngài sao?” Thu Lam nhìn rõ diện mạo thiếu niên kia liền kêu lên. Đây không phải là tam đệ Trần Văn Vũ của lão gia ư?

Trần Văn Vũ bị Thu Lam gọi một tiếng liền phục hồi tinh thần, gương mặt càng đỏ bừng.

Bản thân làm gì thế này, nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta!

Thanh Tranh rũ mắt, thầm nghĩ người này quá vô lễ, va phải người khác không nói, lại còn nhìn chằm chằm vào người ta. Đúng là đồ háo sắc!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 142
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...