Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 116

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trên người Cố Học Võ còn có vết thương, nửa người dựa vào giường, ngực đầy máu, Kiều Tâm

Uyển vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn không có tâm tư để ý đến sát khí trong

mắt Thang Á Nam. Miệng vết thương của Cố Học Võ rất đau, cực kỳ đau.

Nhưng cơn đau này lại nhắc nhở anh. Anh muốn ngăn cản Thang Á Nam.

“Á Nam, tôi chỉ xin cậu tin tôi một lần thôi. Con của Trịnh Thất Muội thật sự là của cậu, cậu có thể đi làm xét nghiệm huyết thống. Cho dù cậu

không tin tôi, nhưng mà xét nghiệm huyết thống nhất định sẽ không sai

đâu?”

Anh có thể bảo Tiểu Lâm bắt Thang Á Nam, nhưng anh không

thể. Thang Á Nam bị như ngày hôm nay, anh cũng có trách nhiệm rất lớn.

Cho nên anh tuyệt đối không thể để Thang Á Nam lại bị tổn thương.

Nhìn thấy Thang Á Nam giật mình, Cố Học Võ bồi thêm một câu: “Cậu vội vàng

chạy đến Bắc Đô như vậy, cậu vội vàng báo thù cho Trịnh Thất Muội như

vậy, giúp cô ấy một lần, chẳng lẽ cậu không nghĩ ở đây còn có một khả

năng khác, là bởi vì con của cô ấy chính là của cậu, cậu có tình cảm với cô ấy cho nên cậu mới đến đây sao?”

Thang Á Nam bước lùi về phía sau từng bước, trong mắt hiện lên vài phần khiếp sợ, rất nhiều ý nghĩ

hổn độn xuất hiện trong đầu, khiến đầu anh lúc này đau buốt. Anh không

thể chống cự, càng không thể nhớ được, rốt cuộc là đã chuyện gì xảy ra.

Cơ thể đã từng bị tiêm thuốc của anh mềm nhũn, ngã phịch xuống.

Nhìn thấy anh ngất đi, Cố Học Võ vừa sốt ruột, vừa nhớ tới bản thân, miệng

vết thương cũng đau dữ dội khiến anh cũng ngã xuống theo. Kiều Tâm Uyển

nhìn thấy hai người đàn ông rủ nhau té xỉu thì vô cùng hoảng hốt: “Bác

sĩ, bác sĩ mau tới đây. Bác sĩ…”

. . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

Kiều Tâm Uyển làm thế nào cũng không ngờ, cô mới chỉ về nhà tắm rửa, thay

quần áo thôi mà cái tên xấu xa này lại xuất hiện trước mặt bọn họ? Không chỉ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lại còn làm cho miệng vết thương của

Cố Học Võ rạn ra. Bác sĩ lại phải cấp cứu một phen, lúc nhìn thấy Kiều

Tâm Uyển còn nghiêm chỉnh cảnh cáo tuyệt đối không được để anh kích động quá mức nữa.

Ngồi ở trước giường bệnh, nhìn gương mặt Cố Học Võ

tái nhợt, trong mắt cô lại tràn đầy âu lo. Thang Á Nam đã được đưa đến

phòng bên cạnh, bác sĩ nói bởi vì anh bị tiêm một lượng thuốc ngủ lớn,

cho nên mới ngất xỉu. Nhìn thấy vẻ mặt cô đầy lo lắng, bác sĩ lại nhấn

mạnh thêm ba lần là cơ thể Thang Á Nam không có vấn đề gì.

Kiều

Tâm Uyển cũng lười giải thích với bác sĩ, cô đây chẳng thèm lo lắng cho

Thang Á Nam. Cô chỉ là sợ anh chết, cô sẽ không tìm được người trút

giận. Gã đã đó bắt cóc cô, lại còn làm Cố Học Võ bị thương, cô không tìm anh ta tính sổ mới là lạ. Nhưng trước mắt cô không có thời gian đi xử

lý Thang Á Nam, cô còn phải chăm sóc cho Cố Học Võ.

Cố Học Võ hôn mê bất tỉnh, mãi cho đến mười giờ tối, anh mới từ từ tỉnh lại. Mở to

mắt, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vẻ mặt quan tâm ngồi trông ở bên giường

bệnh, trong lòng anh liền thấy ấm áp.

“Đừng nói gì hết.” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy môi anh động đậy, dường như là muốn mở miệng, liền nhanh chóng cản lại: “Miệng vết thương của anh lại nứt ra rồi, anh cũng thật

là, đã bị thương rồi còn không chịu an phận một chút.”

Giọng nói

tràn đầy oán trách, ánh mắt vừa không tán thành vừa hơi chỉ trích. Nhưng mà Cố Học Võ lại rõ ràng nghe ra sự quan tâm trong lời cô nói. Sắc mặt

lại dịu đi không ít. Vươn tay, anh nắm lấy tay cô.

“Anh không

sao.” Miệng vết thương quả nhiên đau hơn so với ban đầu, chỉ nói ba chữ

đơn giản ấy thôi mà cũng phải cố hết sức. Cố Học Võ thả lỏng người,

không để cho mình lại dùng sức.

“Anh còn nói không sao.” Kiều Tâm Uyển vừa rồi thật sự là hết hồn, máu nhiều như vậy, chảy ra khắp xung

quanh: “Anh lần sau mà còn như vậy nữa là em sẽ mặc kệ anh.”

Cố Học Võ không nói gì, đưa mắt nhìn xung quanh phòng bệnh, ngoại trừ Kiều Tâm Uyển, không có người khác.

“Cậu ấy đâu?”

“Anh còn hỏi nữa.” Kiều Tâm Uyển không muốn nói: “Anh quan tâm đến anh trước đi.”

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Cố Học Võ, cô tức giận mở miệng: “Em báo cảnh sát. Cảnh sát đã đến bắt anh ta đi rồi.”

“Em nói cái gì?” Cố Học Võ vừa nghe cô nói, liền ngồi bật dậy. Kiều Tâm

Uyển sợ miệng vết thương của anh lại vỡ ra bèn đè vai của anh xuống,

nhanh chóng truyền đạt lại lời của bác sĩ, sau đó bỏ thêm một câu: “Anh

ta không có sao hết, đang ở phòng bệnh bên cạnh nghỉ ngơi. Anh hiện tại

đã có thể an tâm dưỡng thương, đừng nghĩ đến chuyện này nữa được chưa?”

Cố Học Võ nhẹ nhàng thở ra, nhìn Kiều Tâm Uyển, anh nói chuyện vẫn còn hơi đau. Giọng nói cũng bị khàn hẳn.

“Cậu ấy không phải là người xấu chỉ là cậu ấy hiểu lầm anh thôi.”

Nét của của Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không cho là đúng. Không phải người xấu thì sao lại nổ súng với Cố Học Võ? Vậy cô thật không biết thế nào mới

là người tốt.

Nhìn bộ dạng của cô, Cố Học Võ muốn giải thích một

chút về mối quan hệ giữa Thang Á Nam với mình nhưng Kiều Tâm Uyển lại

không muốn nghe: “Miệng vết thương của anh cần thời gian hồi phục. Anh

khỏi nói. Em không báo cảnh sát là được chứ gì. Anh có thể nghỉ ngơi

được chưa?”

Cố Học Võ gật đầu, không nói. Kiều Tâm Uyển trợn mắt

nhìn anh một cái rồi nhìn canh gà mình mang đến giờ cũng đã nguội ngắt.

Cô đi vào phòng bếp dùng lò vi sóng hâm lại rồi một lần nữa mang ra cho

anh uống.

“Cơm chiều còn chưa ăn, anh có đói bụng không? Uống canh trước đã, em sẽ đi xuống dưới mua cho anh ăn gì đó.”

“Thôi.”

Cố Học Võ lắc đầu, Kiều Tâm Uyển thổi canh cho nguội rồi dùng muỗng đút

cho anh uống. Rất nhanh đã hết một chén canh. Uống xong canh, Kiều Tâm

Uyển nhìn Cố Học Võ: “Hiện tại trên người anh đang bị thương, có một số

việc, anh không cần quan tâm. Có một số người cũng vậy, cho dù gã đó có

hiểu lầm gì anh thì anh ta cũng đã làm anh bị thương, anh không báo cánh sát bắt anh ta là đã khách khí với anh ta lắm rồi.”

Cố Học Võ

trầm mặc, vài ba câu không thể nào giải thích rõ ràng quan hệ giữa anh

với Thang Á Nam. Nếu không có Thang Á Nam cung cấp nhiều tin tức hữu

dụng như vậy thì Kỳ Lân đường của anh làm sao có thể phát triển như ngày hôm nay? Nhưng mà việc này, anh tin Kiều Tâm Uyển sẽ không hiểu. Cho

nên anh lựa chọn không nói.

Nhắm mắt lại, miệng vết thương quả

thật rất đau, anh hiện tại cần phải nghỉ ngơi, chỉ có nhanh chóng tĩnh

dưỡng cho tốt mới có thể giải quyết được những việc kế tiếp. Mà anh bị

thương, anh tin Hiên Viên Diêu tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như

vậy. Anh ta chắc hẳn là còn có thủ đoạn kế tiếp. Còn thủ đoạn tiếp theo

là gì thì tạm thời anh vẫn chưa biết.

. . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .

Cố Học Võ nghỉ ngơi một buổi tối nên tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ngày hôm sau vừa tỉnh dậy, Tiểu Lâm đã đến. Anh ta chỉ nhìn Cố Học Võ vẻ mặt

muốn nói gì lại thôi. Kiều Tâm Uyển vừa mới đổ nước rửa mặt cho Cố Học

Võ, lúc này nhìn thấy Tiểu Lâm đến, cô gật gật đầu với anh ta.

“Anh Võ, Thang thiếu đi mất rồi.”

Ngày hôm qua tất cả mọi người đều không đi xa, lúc Kiều Tâm Uyển gọi bác sĩ, bọn họ còn cùng nhau vào giúp. Nhưng buổi tối chỉ để lại một người canh giữ phòng bệnh của Thang Á Nam. Nào ngờ sáng nay lúc người anh em đó

tỉnh lại thì đã không thấy Thang Á Nam đâu.

Cố Học Võ cũng không

bất ngờ, ngày hôm qua anh có nói với Thang Á Nam là con của Trịnh Thất

Muội chính là con của anh nên Thang Á Nam lúc này chắc chắn là đã đến

thành phố C, dựa theo tính cách của anh thì nhất định phải điều tra rõ

ràng.

“Cứ để cậu ta đi đi.”

“Anh Võ?” Tiểu Lâm nhìn thấy

Kiều Tâm Uyển vào phòng vệ sinh liền nhanh chóng mở miệng: “Có cần cho

người đi theo Thang thiếu không ạ?”

“Không cần.” Cố Học Võ lắc đầu: “Tôi tin cậu ta chắc là sẽ không nghe lời Hiên Viên Diêu nữa đâu.”

Chỉ cần anh làm xét nghiệm huyết thống với con của Trịnh Thất Muội, tin rằng anh nhất định sẽ không còn ý nghĩ sai lầm.

“Vâng.” Tiểu Lâm gật đầu, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đi ra, anh ta chào hỏi sau đó rời đi.

Kiều Tâm Uyển đi ra, đem bữa sáng Tiểu Lâm mang đến cho Cố Học Võ ăn, cô

cũng ăn một chút. Cố Học Văn, Đỗ Lợi Tân, Hồ Nhất Dân, Tống Thần Vân lúc này cũng đến. Cả đám người cùng xuất hiện khiến phòng bệnh lập tức chật đi rất nhiều.

“Anh, em đã nói với bác trai bác gái là anh đi

nước ngoài công tác, phải mấy ngày nữa mới về. Anh phải nhanh chóng khỏe lại, bằng không đến lúc đó bác gái không thấy anh thì em cũng không thể ngăn bác chạy tới bệnh viện đâu.”

Cố Học Văn thản nhiên mở

miệng, anh sợ người trong nhà biết sẽ lo lắng, còn có thể gây ra hiểu

lầm không cần thiết. Đến ngay cả Tả Phán Tình, anh cũng không nói cho cô biết. Hiện tại chuyện Cố Học Võ bị thương, cũng chỉ có mấy anh em biết.

“Ừ.” Cố Học Võ gật đầu: “Không sao, vết thương nhỏ, sẽ nhanh chóng khỏi thôi.”

Vết thương nhỏ? Mấy người cũng lười cãi với Cố Học Võ, viên đạn đi xuyên

qua phổi mà kêu là vết thương nhỏ? Quả nhiên là lão Đại. Biết miệng vết

thương của anh không được động đậy nhiều nên đám người cũng không ở lại

lâu, hàn huyên một lúc liền rời khỏi. Kiều Tâm Uyển phát hiện, Trầm

Thành không tới.

Đối với Trầm Thành, trong lòng cô có vài phần áy náy. Cô hoàn toàn không hy vọng Trầm Thành sẽ vì mối quan hệ giữa cô

với Cố Học Võ mà ngay cả tình huynh đệ cũng không còn. Hy vọng Trầm

Thành nhanh chóng vượt qua.

“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Học Võ đã ngủ

được một giấc nên lúc này không muốn ngủ thêm nữa. Anh nhéo nhéo tay

Kiều Tâm Uyển, không biết cô đang nghĩ gì.

“Nói cho anh biết, em đang nghĩ gì vậy?”

“Em, em đang nghĩ đến Trầm Thành. Hôm nay anh ấy không tới, không biết có phải còn giận em hay không.”

Kiều Tâm Uyển vừa mới nói ra, liền thấy sắc mặt Cố Học Võ có chút thay đổi,

ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển: “Em đang

nghĩ đến Trầm Thành?”

“Em…” Kiều Tâm Uyển hơi ngớ ra một chút, nhìn Cố Học Võ: “Anh, anh đang ghen hả?”

“Hừ. Anh sẽ không ăn cái loại dấm chua vô dụng đó.” Cố Học Võ không phải là

một người phóng khoáng, nhưng mà cảm giác có người đang để ý đến người

phụ nữ của mình luôn làm cho người ta khó chịu: “Trầm Thành không thích

hợp với em.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển có chút tức giận: “Anh có ý gì vậy?”

Cô còn nhớ rất rõ ràng là anh từng nói Trầm Thành thật thà trung hậu, không thể nào xứng đôi với loại người xấu xa như cô.

“Ý là, người đàn ông thích hợp với em, chỉ có thể là anh” Cố Học Võ cho dù lúc này đang nằm, trên người bị thương, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng khí phách trên người vẫn như vậy. Nắm chặt tay Kiều Tâm Uyển, chuyện trước

kia đều quên hết đi, về sau, cô chỉ có thể là của anh.

“Chảnh

chọe.” Kiều Tâm Uyển khinh thường anh, biết rõ anh có thương tích trên

người, nhưng mà thấy anh kiêu ngạo giễu cợt như vậy, cô cũng không muốn

để cho anh quá hài lòng với bản thân mình: “Vậy thì chưa chắc, nếu như

anh đối xử không tốt với em. Em sẽ đi tìm người đàn ông khác. Em tin

người đàn ông thích hợp với em vẫn còn rất nhiều.”

“Em dám.” Cố Học Võ dùng sức, kéo thấp người cô xuống: “Gã nào dám chạm vào em thì anh nhất định sẽ cho hắn ta tàn phế.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh: “Anh, anh quả đúng là dã man.”

“Dã man?” Ánh mắt hơi hơi nheo lại, anh giơ tay lên, ấn đầu của cô về phía anh. Đôi môi bao phủ lấy môi của cô.

Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, muốn phản kháng lại nghĩ đến trên người anh bị

thương nên cẩn thận tránh miệng vết thương của anh, hai tay đặt hai bên

cạnh người anh, không để mình đè lên anh. Nào ngờ, con rắn nhỏ của anh

vào lúc này lại len lỏi vào trong miệng cô.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 116
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...