Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 74

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Ngại quá.” Kiều Tâm

Uyên lắc đầu, thái độ gượng gạo: “Ngoài công việc tôi thật sự chẳng có

gì để nói với anh. Xin cứ tự nhiên, tôi còn có việc.”

“Kiều Tâm

Uyên.” Quyền Chính Hạo cũng không phải là người dễ dàng hết hy vọng như

vậy: “Nói cho tôi biết đi, cái gã hôm qua là chồng cũ của cô đúng không? Hai người đã ly dị? Nhưng anh ta vẫn dây dưa?”

“Không liên quan đến anh.” Kiều Tâm Uyên trừng Quyền Chính Hạo, vẻ mặt có vài phần không vui: “Mời anh ra ngoài”

“Tôi nói đúng rồi?” Quyền Chính Hạo hiểu: “Đương nhiên có liên quan tới tôi. Tôi còn đang ù ù cạc cạc thì đã bị đấm hai phát, khuôn mặt cũng thiếu

chút nữa là bị hủy hoại, cô nói tôi có nên tìm anh ta đòi lại không?”

“Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên dùng ánh mắt như là nhìn một đứa con nít mà

nhìn anh ta: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như anh cũng động thủ thì

phải?”

Cô và Cố Học Võ bất hòa, không muốn ở bên Cố Học Võ, không có nghĩa là cô không nói lý lẽ. Tuy Cố Học Võ động thủ, nhưng lần đầu

tiên động thủ là muốn kéo cô ra, lần thứ hai thì chính là do Quyền Chính Hạo ra tay trước.

“Tôi đương nhiên phải động thủ.” Quyền Chính

Hạo không chấp nhận lý do như thế: “Anh ta cướp vợ của tôi kia mà. Chẳng lẽ tôi bảo vệ một chút quyền lợi của mình cũng không được?”

“Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên lại cau mày: “Ai là vợ anh?”

“Em.” Quyền Chính Hạo lúc này rút lại sự đùa giỡn, vẻ mặt còn rất nghiêm túc

tuy rằng những vết bầm trên mặt khiến anh nhìn thật sự hơi khôi hài:

“Tôi thích em. Kiều Tâm Uyên, tôi không ngại em đã từng kết hôn hay

chưa, lại càng không để ý em có con hay không. Tôi muốn em trở thành

người phụ nữ của tôi, vợ tôi.”

“Không có khả năng.”

Kiều

Tâm Uyên không thích kiểu đàn ông như Quyền Chính Hạo: “Anh không phải

kiểu người tôi thích, tôi cũng không thể ở bên anh, anh từ bỏ đi.”

“Trong từ điển sông của tôi không có hai chữ từ bỏ.” Quyền Chính Hạo vô cùng

chuyên chú nhìn Kiều Tâm Uyên: “Tôi không phải kiểu em thích, vậy gã kia phải à? Chồng trước của em ấy? Nếu em thích anh ta thì tại sao hai

người lại phải ly hôn?”

“Liên quan gì đến anh.”

Kiều Tâm

Uyên không muốn nghe Quyền Chính Hạo cứ liên tục nhắc tới Cố Học Võ. Vẻ

mặt kháng cự rõ rệt, cô đứng lên, cầm tài liệu trên bàn: “Anh không đi

đúng không? Anh không đi thì tôi đi.”

“Kiều Tâm Uyển.” Quyền

Chính Hạo giữ tay cô lại, đôi mắt vốn trước nay thích đùa giỡn lại có

thêm vài phần nghiêm túc và chăm chú: “Buổi tối ăn cơm với tôi.”

“Khỏi cần.”

“Túi xách của em còn ở chỗ tôi. Em không cần lấy sao?” Cả xe và túi xách cô bỏ trên xe đều đang còn ở chỗ Quyền Chính Hạo.

“Anh . . . . . .” Trên thế giới sao lại có kẻ vô lại thế này nhỉ? KIều Tâm

Uyên trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo, trong đôi mắt có vài phần không dám tin: “Anh thích cái túi ấy à? Vậy cho anh đó. Tôi không có thời gian

giỡn với anh.”

Cô cũng không tin, gắng sức rút tay mình ra. Kiều

Tâm Uyên tìm thư ký sắp xếp công việc. Lúc trở về, Quyền Chính Hạo đã

rời khỏi phòng làm việc. Kiều Tâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, ở trong lòng

hừ lạnh một tiếng, cô cảm thấy Quyền Chính Hạo đúng là đồ điên. Hiện

tại, không cần để ý tới đồ điên này. Cô còn có chuyện khác phải làm.

Sắp đến giờ tan sở, Kiều Tâm Uyên thu dọn đồ đạc xong, đang cầm chìa khóa muốn đi thì có ai đó gõ hai cái lên cửa.

“Mời vào.”

Thấy người bước vào, lông mày của cô theo trực giác cau lại: “Sao anh lại tới nữa?”

“Không phải tôi đã nói là sẽ ăn cơm với em à.” Quyền Chính Hạo nhún vai, đưa

tay cầm túi xách của Kiều Tâm Uyên đưa tới tay cô: “Cái này của em.”

“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyên vươn tay muốn lấy túi xách, Quyền Chính Hạo vào lúc này lại tiện thể kéo cô để cô tựa vào ngực anh ta.

“Anh vừa trả xe cho em, lại trả lại túi xách cho em. Em nói đi em theo tôi ăn một bữa cơm có quá đáng lắm không?”

“Quyền Chính Hạo.” Hai tay anh ta vẫn còn để trên lưng cô, KIều Tâm Uyên

nhướng mày, có vài phần không vui ngẩng đầu trừng anh ta: “Anh buông

ra.”

“Không.”

Quyền Chính Hạo đâu nỡ thả ra: “Em gọi tôi một tiếng chồng yêu. Tôi sẽ thả em.”

“Anh. . . . . .” Kiều Tâm Uyên nhấc chân tính giẫm xuống chân anh ta, không

ngờ Quyền Chính Hạo đã sớm có đề phòng, né qua bên cạnh, tránh được chân cô. Hai tay lại ôm càng chặt hơn: “Thực khiến tôi đau lòng, em đây là

muốn mưu sát chồng sao?”

“Quyền Chính Hạo.” Kiều Tâm Uyên không

thích nói đùa như thế. Cô trừng mắt nhìn Quyền Chính Hạo, muốn anh ta

buông mình ra: “Anh có buông ra không?”

“Không .” Quyền Chính Hạo hôm qua đã bị đấm hai phát, hôm nay chỉ muốn đòi lại chút phúc lợi: “Em hôn tôi một cái, hoặc gọi tôi một tiếng chồng yêu. Tôi sẽ tha cho em.”

“. . . . . .” KIều Tâm Uyên tức giận, đang muốn giơ tay đánh anh ta một

bạt tai thì lúc này ngoài cửa lại có một người bước vào. Người kia chứng kiến cảnh tượng trước mắt thì ngừng lại, ánh mắt hơi hơi nheo lại.

Cảm giác được tiếng bước chân từ phía sau, Quyền Chính Hạo quay mặt đi, vừa khéo liền nhìn thấy bóng dáng Cố Học Võ rảo bước tiến vào phòng làm

việc. Khóe môi nhếch lên, anh ta cười: “Thú vị thật. Lần nào tôi muốn

thân mật với vợ đều có người dưng tới quấy rối.”

Lời anh ta nói

khiến ánh mắt thâm thúy của Cố Học Võ hơi hơi nheo lại. Ánh mắt đảo qua

bàn tay Quyền Chính Hạo trên lưng Kiều Tâm Uyên, anh lại kích động muốn

giật ra. Tầm mắt chuyển hướng về phía Kiều Tâm Uyển, một tay cô cầm túi

xách, một tay cầm chìa khóa xe, tựa vào lòng Quyền Chính Hạo, im lặng

như chim nhỏ nép vào người. Tình cảnh đó đã kích động Cố Học Võ, anh

bước về phía trước, vóc dáng cao to đứng trong phòng làm việc nhất thời

có thể khiến người ta có cảm giác áp lực không hề nhỏ.

“Buông cô ấy ra.”

“Không.” Quyền Chính Hạo nhướng mày, trong mắt đầy khiêu khích: “Ngày hôm qua là số tôi xui mới để anh đắc lợi, anh tưởng tôi sợ đánh nhau với anh à?”

Anh ta siết chặt cánh tay, chẳng những không buông ra mà ngược lại càng ôm

Kiều Tâm Uyển chặt hơn. Nếu ngay từ đầu chỉ là hiếu kỳ, muốn đùa giỡn

một chút thì lúc này anh ta không có Kiều Tâm Uyển thì không được.

Tầm mắt Cố Học Võ đảo qua người Kiều Tâm Uyển, cô đang mặc bộ đồ mà hôm qua anh đã chuẩn bị. Cảm nhận của anh đúng là không sai, quần áo rất vừa

vặn. Thiết kế trang nhã, cắt may vừa vặn làm tôn lên cơ thể lả lướt tinh tế. Hôm nay cô không búi tóc lên mà cột thành một cái đuôi ngựa ở phía

sau. Cảm giác lại trẻ hơn vài tuổi, con mắt tối sầm u ám, anh không nhìn Quyền Chính Hạo, mà vươn tay ra với Kiều Tâm Uyển.

“Lại đây.”

Kiều Tâm Uyên không hề nhúc nhích, nhìn Cố Học Võ vươn tay. Trong mắt cô có

vài phần kháng cự, cô vẫn chưa quên, cái tên chết tiệt kia ngày hôm qua

đã lợi dụng ưu thế đàn ông của anh mà ức hiếp cô thế nào.

“Kiều

Tâm Uyển.” Thấy cô bất động, con mắt Cố Học Võ lại lạnh lùng hơn vài

phần, anh tiến lên phía trước một bước. Quyền Chính Hạo lúc này ôm Kiều

Tâm Uyên lui ra sau một bước. Đáng tiếc phía sau chính là cái bàn, bằng không anh ta còn có thể lui xa hơn một chút.

“Cô ấy sẽ không đi

với anh.” Quyền Chính Hạo rất đắc ý, cảm giác này thật thích, quả thực

tốt tới cực điểm: “Bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, chịu sự bảo vệ của tôi, anh muốn động tới cô ấy thì phải hỏi xem tôi có chịu hay

không.”

Phụ nữ của anh ta? Cố Học Võ trừng mắt với Quyền Chính

Hạo, Kiều Tâm Uyên trở thành phụ nữ của anh ta khi nào vậy? Nhìn gương

mặt Quyền Chính Hạo còn chưa hết bầm, anh chỉ có một cảm giác: ngày hôm

qua chỉ đấm gã này hai đấm đúng là quá lợi cho anh ta. Anh nên đấm thêm

mấy cú nữa mới đúng.

Không nói nhiều, anh duỗi cánh tay dài ra,

cũng giống như lần trước, một lần nữa kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng mình.

Quyền Chính Hạo đã sớm đề phòng chiêu thức ấy của anh, ôm Kiều Tâm Uyển

né qua bên cạnh, còn không quên xoay một vòng, cảm giác cứ như là đang

khiêu vũ.

Kiều Tâm Uyển lại không hài lòng. Cô là người chứ không phải là hàng hóa để vô tình trở thành chủ đề khiến hai người đàn ông

tranh chấp. Lợi dụng cái xoay người của Quyền Chính Hạo, trong nháy mắt, cô dùng sức đẩy anh ta ra, tránh qua bên cạnh. Nắm chặt túi xách và

chìa khóa xe trên tay, cô trừng mắt với hai người đàn ông trước mặt, ánh mắt có vài phần bất mãn: “Hai người đủ rồi đó.”

Cô chẳng là vợ

của ai cả. Cô đưa mắt qua Quyền Chính Hạo, thần sắc có vài phần trách

mắng: “Anh. Đừng có mà vớ vào. Ai là vợ anh?”

Lại nhìn về hướng Cố Học Võ, anh nắm hai nắm tay, dáng vẻ như muốn đánh nhau, sắc mặt cô lạnh lùng.

“Còn anh. Chúng ta đã ly hôn. Xin anh tránh xa tôi một chút.”

Ngày hôm qua là sai lầm. Sai lầm này khiến cô ý thức rõ ràng vốn dĩ trong

lòng Cố Học Võ vẫn còn Chu Oánh. Nếu đã như thế, vậy cô cũng không hẹp

hòi mà thành toàn cho anh và Chu Oánh, anh yêu ai thì cứ ở bên người đó, miễn là cách xa cô một chút là được. Nói xong câu đó, cô không nhìn hai người họ, cất bước bỏ đi.

Quyền Chính Hạo thoáng sửng sốt. Hành

động của Kiều Tâm Uyển hôm nay khiến anh ta lại một lần nữa bất ngờ.

Thành thật mà nói, lúc Cố Học Võ vừa mới bước vào, anh ta đã thấy cô

muốn đẩy anh ta ra. Sau đó thì không thấy cô thế nữa, vì thế anh cứ nghĩ Kiều Tâm Uyển sẽ lợi dụng anh đuổi Cố Học Võ. Tuy rằng kiểu gần gũi như thế làm anh ta hơi khó chịu. Song vào lúc như thế này, ngược lại anh ta không ngại. Nhưng không ngờ, Kiều Tâm Uyển không lợi dụng mà là rời

khỏi anh ta. Thú vị, thực sự thú vị, anh ta thật sự càng ngày càng thích Kiều Tâm Uyển.

“Vợ ơi, chờ anh với. Không ăn cơm tới với nhau

à.” Quyền Chính Hạo cất bước đuổi theo. Khi đi còn không quên liếc nhìn

Cố Học Võ, cho anh một ánh mắt thắng lợi. Sau đó lại tăng tốc, vội vàng

đuổi theo Kiều Tâm Uyển.

Cố Học Võ ngớ người tại chỗ, đưa mắt

nhìn bóng dáng hai người rời đi, anh cũng không quên, hôm nay anh hẹn

Kiều Tâm Uyển ăn cơm tối, muốn hòa hoãn trò chuyện cùng cô một chút. Mà

nhìn tình hình trước mắt có vẻ cô không chịu cho anh cơ hội rồi. Thấy

Quyền Chính Hạo đuổi theo cô, anh bỏ qua việc suy nghĩ, tiếp đó rời khỏi văn phòng, đuổi theo hai người.

Ngoài hành lang văn phòng. Kiều

Tâm Uyển còn đang chờ thang máy nên chưa xuống lầu, Quyền Chính Hạo đứng ở bên cạnh cô: “Kiều Tâm Uyển. Em đừng đi mà, tôi thật sự thích em.”

“Tôi thật sự ghét anh.” Kiều Tâm Uyển trở mình khinh thường một cái, trong

lòng cô đã khẳng định một việc chính là đầu óc Quyền Chính Hạo không

bình thường: “Quyền Chính Hạo, anh rốt cuộc có biết anh đang làm gì

không?”

“Biết.” Quyền Chính Hạo gật đầu: “Thành gia lập nghiệp.

Tôi cũng đến tuổi phải kết hôn. Tôi thích em, nếu kết hôn với em, tôi

nghĩ cuộc sống sẽ rất thú vị.”

Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, lý

do trái ngược với sự cao hứng nhất thời của Quyền Chính Hạo này lại

khiến cô có thể chấp nhận một chút, nhưng: “Tôi không thích anh. Tôi

cũng sẽ không ở bên anh, anh từ bỏ đi.”

“Đừng tuyệt tình như thế

mà.” Quyền Chính Hạo lại tới gần hơn, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần dụ hoặc: “Em không thử thì sao biết được? Biết đâu sau khi em quen tôi, em sẽ phát hiện tôi xứng đáng làm chồng em cũng không biết chừng.

Đúng không?”

Kiều Tâm Uyển hừ lạnh, muốn bác bỏ luận điệu của anh ta nhưng trong đầu lại đột nhiên nghĩ tới nụ hôn của Cố Học Võ. Mỗi một lần Cố Học Võ hôn cô, cô đều mê loạn không thôi, thậm chí sẽ trở nên

không giống mình. Vậy nếu người đàn ông khác hôn cô thì sao? Nhìn Quyền

Chính Hạo, cô bỗng nhiên ngẩng mặt lên nói: “Hôn tôi.”

Quyền Chính Hạo thoáng sửng sốt, rồi vội vàng gật đầu: “Rất vui lòng.”

Anh ta lập tức nhích tới gần Kiều Tâm Uyển, cúi đầu, đôi môi chỉ còn tích

tắc là chạm vào môi cô… Nhưng vào lúc này, anh ta lại bị ai đó giật ra

sau đó là lãnh trọn một cú đấm trời giáng vào mặt. Vết bầm còn chưa tan, lúc này lại đậm thêm một chút nữa.

Anh ta đau đớn, đứng thẳng

người quay sang nhìn Cố Học Võ đứng tại đó, ánh mắt lạnh như băng và sắc bén trừng trừng nhìn anh ta. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Quyền

Chính Hạo ăn nấm đấm của Cố Học Võ. Che miệng, anh ta trừng mắt nhìn hai tay Cố Học Võ siết chặt nắm đấm.

“Anh lại đánh tôi?”

Cố

Học Võ đứng bất động, ánh mắt chuyển hướng về phía Kiều Tâm Uyển, cơn

tức giận bên trong càng dâng lên ngùn ngụt. Người phụ nữ chết tiệt này

dám ở trước mặt anh mà để cho gã khác hôn?

“Cố Học Võ, sao anh

lại đánh người ta?” Kiều Tâm Uyển trừng cặp mắt hạnh nhân, trách móc

nhìn Cố Học Võ: “Anh hơi quá đáng đấy.” Là cô bảo Quyền Chính Hạo hôn

cô, Cố Học Võ có tư cách gì mà đánh người?

Cố Học Võ nheo mắt,

cũng không quên ban nãy đi tới chỗ rẽ đã nghe thấy Kiều Tâm Uyển bảo

Quyền Chính Hạo hôn cô. Người phụ nữ chết tiệt, lẽ nào hôm qua anh còn

chưa làm cô thỏa mãn? Vì vậy cô mới đói khát muốn đi tìm gã khác sao?

Trong lòng dâng lên một chút tức giận. Khóe mắt liếc thấy Quyền Chính Hạo

vung quyền tấn công, đôi mắt liền hiện lên một tia hung ác, anh xoay

người, nhanh chóng đón lấy nấm đấm của anh ta. Lúc này Quyền Chính Hạo

đã có đề phòng nên cú thứ nhất Cố Học Võ không đánh trúng anh ta. Anh ta ra một quyền, đấm vào mặt Cố Học Võ.

Cố Học Võ né qua một bên,

nhanh chóng nhấc chân đá bay Quyền Chính Hạo. Quyền Chính Hạo cấp tốc

tránh né, tư thế có phần chật vật. Cố Học Võ híp mắt, lại tung một cú

đá. Lần này không thể né được nữa, Quyền Chính Hạo theo đà bay thẳng ra

ngoài.

“Đừng đánh.” Kiều Tâm Uyển kêu lên, làm thế nào cũng không dám tin Cố Học lại đánh nhau với Quyền Chính Hạo ngay tại hành lang

này, trong lúc đang chờ thang máy. Ngay lúc này, thang máy tới, Quyền

Chính Hạo đang muốn đứng lên tấn công Cố Học Võ, Cố Học Võ lại kéo Kiều

Tâm Uyển trốn vào trong thang máy.

Quyền Chính Hạo tức giận, giơ

tay giáng một quyền về Cố Học Võ, anh cản lại rồi đáp lại một đấm ngay

bụng Quyền Chính Hạo. Bị ảnh hưởng của trọng lực, cả người Quyền Chính

Hạo lui ra phía sau mấy bước, Cố Học Võ nhân lúc này chạy vào thang máy, ấn nút đóng cửa. Quyền Chính Hạo còn muốn xông lên nhưng cửa thang máy

đã đóng lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 74
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...