Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 86

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kiều Tâm Uyển ngồi

trong phòng làm việc, tuy rằng trong lòng đã có quyết định nhưng cô lại do dự. Nghĩ muốn đi cũng phải giải quyết xong xuôi công việc nên cô

đành phải vào công ty, bàn giao một số việc. Công việc còn chưa xong thì đã có ai đó khẽ gõ cửa hai tiếng. Thư kí bước vào, theo sau là Quyền

Chính Hạo. Anh ta cất bước vào cửa, cầm trên tay một bó hồng. Kiều Tâm

Uyển chỉ thấy phiền cũng không có ý muốn gặp. Anh ta tiến tới, đặt hoa

hồng trên tay Kiều Tâm Uyển.

“Hoa tươi tặng người đẹp.”

“Khách sáo rồi.” Kiều Tâm Uyển không muốn nhận: “Đem đi đi, tôi không thích.”

“Không thích?” Quyền Chính Hạo ngồi xuống ghế, nhìn sự kháng cự trong mắt Kiều Tâm Uyển: “Em không thích hoa hay không thích hoa tôi tặng?”

“Có gì khác nhau?”

“Đương nhiên có.” Quyền Chính Hạo gật đầu: “Nếu em không thích hoa hồng hoặc

là không thích hoa thì tôi cũng lại đi mua hoa khác. Nhưng nếu em không

thích hoa tôi tặng, chật chật, vậy trái tim tôi sẽ có chút tổn thương.”

“Tôi không thích hoa anh tặng.” Kiều Tâm Uyển trả lời anh ta: “Chỉ cần là

anh tặng, bất kể là cái gì, tôi cũng không thích. Anh vừa lòng chưa?”

“Không hài lòng.” Quyền Chính Hạo lắc đầu: “Tôi thế này mà vẫn không khiến cho em nhìn thấy? Em còn nợ tôi một lần.”

“Tôi nợ anh cái gì?”

“Chật chật.” Quyền CHính Hạo vỗ tay: “Còn làm bộ? Em vất tôi ở bữa tiệc, chạy trốn với gã khác, em không thấy là em quá đáng sao?”

Quá đáng?

Kiều Tâm Uyển buông tài liệu trong tay xuống, ánh mắt cô cuối cùng cũng

nhìn thẳng vào khuôn mặt Quyền CHính Hạo: “Tôi hình như cũng không hứa

là nhất định sẽ đi cùng anh.”

“Cũng đúng. Nhưng em không phải đã

đồng ý làm bạn nhảy của tôi sao?” Quyền Chính Hạo nhìn khuôn mặt của cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy mà một điệu còn chưa nhảy xong, em thấy em có

quá đáng hay không.”

“Anh muốn sao?”

“Rất đơn giản.” Quyền Chính Hạo vỗ vỗ tay: “Ăn cùng tôi một bữa cơm. Xem như nhận lỗi, thế nào?”

“Không được.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, từ chối thẳng: “Tôi chỉ tới công ty giải

quyết chút việc gấp, lát nữa phải về nhà trông con. Cho nên không có

thới gian cho anh.”

“Vậy tôi về nhà với em.” Quyền Chính Hạo vỗ tay: “Tôi vừa hay cũng muốn thăm con gái em.”

Cái người ta vẫn nói là người tột cùng hèn hạ đại khái chính là nói Quyền Chính Hạo, trình độ mặt dày nhất định không đụng hàng.

“Con gái tôi sợ người lạ.” Kiều Tâm Uyển cũng không nói dối: “Con bé không thích gặp người không lạ.”

“Ha ha ha ha.” Quyền Chính Hạo phá lên cười, nhìn mặt Kiều Tâm Uyển: “Tâm

Uyển ơi là Tâm Uyển, em có biết là em thật sự khiến tôi thấy hứng thú

không, tôi nhất định phải cưới em.”

“Đáng tiếc, tôi chắc chắn sẽ không thể cưới anh.”

“Em có thể.” Quyền Chính Hạo nghĩ tới Cố Học Võ: “Chồng trước của em? Hôm

đó anh ta tức giận giống như lật đổ bình dấm chua vậy, ánh mắt nhìn tôi

làm tôi thấy như có dao nhọn ấy. Thế nào? Anh ta còn đối với em nhớ mãi

không quên?”

“Quyền CHính Hạo.” Kiều Tâm Uyển thật sự khó chịu, cô đứng lên, chỉ ngón tay ra cửa: “Anh đi ra ngoài.”

“Tôi không đi.” Quyền Chính Hạo tháo một đóa hồng từ trong bó hoa ra, đưa

lên chóp mũi ngửi: “Kiều Tâm Uyển, hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô. Bỏ lỡ tôi, em có tìm cũng không thấy gã nào tốt

như tôi đâu.”

Ọe. Kiều Tâm Uyển cảm thấy mắc ói. Cau chặt mày, trừng mắt với người đàn ông trước mặt: “Anh đã nghe câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Tự tin quá hóa tự phụ.”

“Tự phụ thế nào?” Quyền Chính Hạo nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy đắc ý: “Chẳng lẽ tôi không thể tự phụ được sao?”

“Có.” Quả thật có. Tròng lòng Kiều Tâm Uyển hung ác ra đòn sát thủ: “Sao anh

lại không thể tự phụ chứ? Anh là đại thiếu gia của Quyền gia ở Kim Hoa,

chỉ là vì bất mãn ba anh quyết định chọn vị hôn thê cho anh nên mới một

mình chạy tới Bắc Kinh, lại gặp được đám nghiên cứu sinh đang chán nản

thất bại. Anh thu nhận bọn họ, bằng lòng cho bọn họ một cơ hội, muốn gày dựng sự nghiệp một phen, nào ngờ lúc này ba anh lại đóng băng tiền

trong tài khoản. Anh không có cách nào mới đi khắp tìm người, cuối cùng

lại tìm tới Kiều thị, anh chỉ muốn lợi dụng cái đòn bẩy này để ba anh về sau không dám khinh thường anh, chi phối anh nữa, anh đương nhiên là có quyền tự phụ.”

Lời cô còn chưa dứt, Quyền Chính Hạo đã mở to hai mắt nhìn, đứng dậy, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em, sao em biết được?”

“Hừ.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh một tiếng: “Anh tưởng tôi là đồ ngốc sao? Một

triệu, anh tưởng là một hai đồng sao mà có thể tùy tiện đem ra hợp tác

với người khác. Nếu không phải từ trước đã thăm dò rõ ràng, anh là người của Quyền gia thì anh nghĩ tôi sẽ hợp tác với anh sao? Anh nghĩ chỉ

bằng bản hợp đồng Kiều Kiệt ký khi say rượu kia là anh có thể ràng buộc

tôi?”

“Kiều Tâm Uyển.” Quyền Chính Hạo thay đổi nét mặt, lập tức

trở nên ngưng trọng: “Em, em hợp tác với tôi, không phải là vì nhìn thấy tôi có khả năng kiếm tiền cho Kiều thị, mà bởi vì ông già tôi, biết ông ta không thể thả tôi không quan tâm? Chí ít thì cũng sẽ không khiến

Kiều thị lỗ vốn?”

“Tất nhiên.” Kiều Tâm Uyển không ngại đả kích

anh ta: “Chỉ với việc anh dùng kế với Kiều Kiệt là tôi đã không muốn hợp tác với anh. Nhưng ông cụ Quyền gia thì tôi tin được, tôi tin ông ta

không thể mặc kệ anh. Cho nên…”

“Đủ rồi.” Quyền Chính Hạo nghe

không nổi nữa. Quanh đi quẩn lại, anh ta vẫn không thoát khỏi bàn tay

của ba mình: “Kiều Tâm Uyển. Em quả là ác độc.” Đả kích một người đàn

ông như thế này, thủ đoạn này quả thực có thể nói là ác độc.

“Ác

độc?” Kiều Tâm Uyển lại không thấy vậy: “Tôi sẽ không trách anh dùng kế

với Kiều Kiệt. Nếu đổi là tôi, e là cũng sẽ làm như vậy, dù sao anh cũng đang vội vã chứng tỏ năng lực bản thân. Bởi vì, tôi cũng là người như

vậy. Đối với người như anh, không có nghĩa là tôi sẽ dễ dàng tha thứ,

khoan dung người khác cũng như với tôi. Lại càng không chứng tỏ tôi sẽ

thích người giống tôi.”

Quay đầu đi, cô nhìn thẳng vào sự kinh

ngạc trong mắt Quyền Chính Hạo, khẽ nói: “Không ngại nói cho anh biết,

tôi trước đây cũng vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn. Nhưng

bây giờ tôi đã hiểu, có một số việc, cho dù anh có dùng hết thủ đoạn

cũng vô dụng.”

Cũng giống như cô với Cố Học Võ. Cô đúng là đã

nghĩ rất nhiều cách, dùng hết cả tâm cơ nhưng kết quả thì sao? Không

thuộc về mình thì cuối cũng cũng không thuộc về mình, cần gì phải cố

chấp giữ lại?

Sắc mặt Quyền Chính Hạo hơi khó coi, nhìn Kiều Tâm Uyển, anh ta phát hiện bản thân đã đánh giá thấp người phụ nữ này.

“Kiều Tâm Uyển, cô cố ý đúng không?”

“Thì sao?” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu lên, không hề sợ ánh mắt khó coi của

Quyền Chính Hạo: “Tôi quả thật không thích anh. Cho nên có tàn nhẫn với

anh nữa tôi cũng xuống tay được.”

Sắc mặt Quyền Chính Hạo không

ngừng thay đổi, nhìn Kiều Tâm Uyển trước mặt, trong mắt anh ta hiện lên

một tia không biết là phẫn nộ hay không cam lòng. Anh ta vẫn luôn kiêu

ngạo và tự phụ. Cho dù ba có đóng băng tài khoản, anh ta cũng có biện

pháp lật ngược tình thế, cũng như có thể có cơ hội triển khai kế hoạch

lớn. Mà Kiều Tâm Uyển, người phụ nữ này, lại khơi dậy ý chí chiến đấu

của anh ta. Năm lần bảy lượt vượt ra khỏi điều anh ta dự kiến, khiến anh ta hoàn toàn không biết phải làm sao.

“Giờ anh đi ra được chưa?” Kiều Tâm Uyển chỉ ra bên ngoài, vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng mảy may để ý

đến sắc mặt khó coi của Quyền Chính Hạo. Cô không vĩ đại như thế, cô

không rỗi hơi đi quan tâm đến tâm trạng của người khác.

Nhất là

cậu ấm như Quyền Chính Hạo, đúng là phải có người đả kích anh ta, mà cô

tin qua hôm nay, Quyền Chính Hạo chắc chắn sẽ an phận một thời gian.

“Kiều Tâm Uyển.” Quyền Chính Hạo chống hai tay trên bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển: “Tôi có thể nói rõ cho em biết. Tôi nhất định sẽ

R&D thành công làm nguồn năng lượng mới, Kiều thị cũng chắc chắn sẽ

kiếm được tiền.”

“Vậy sao?” Kiều Tâm Uyển vỗ vỗ tay: “Được, tôi chờ ngày đó.”

Đám nghiên cứu sinh kia cô đã từng gặp qua, lúc ở phòng nghiên cứu bởi vì

bất đồng ý kiến với thầy nên mới đi khắp nơi tìm người tài trợ. Quả thật có ý tưởng, có ý tưởng. Cô cũng thừa nhận ánh mắt của Quyền Chính Hạo

không tồi. Thế giới tương lai, ai có nguồn năng lượng trong tay thì

người đó chính là lão Đại. Cho nên cô bằng lòng bỏ vốn cũng là vì nguyên nhân này.

Quyền Chính Hạo hừ một tiếng, hơi xấu hổ xoay người

rời khỏi. Kiều Tâm Uyển cũng không quan tâm, ngồi xuống tiếp tục sắp xếp tài liệu, cửa bị ai đó mở ra rồi đóng lại, cô ngẩng đầu, nhìn thấy

người tới thì trên mặt có vài phần không thích.

“Anh tới làm gì?”

Cố Học Võ không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm bó hoa trên bàn, nhướng mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển.

“Em thích hoa hồng?”

Lông mày Kiều Tâm Uyển khẽ nhướng lên, nhìn bó hoa to đùng trên bàn làm việc, vừa rồi quên gọi thư ký đến xử lý: “Không thích.”

“Nói dối.” Đồ cô dùng cái gì cũng có hương hoa hồng. Anh còn nhớ cô thích nhất là tinh dầu hoa hồng. Giờ lại nói không thích…

“Mắc mớ gì anh?” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ: “Đây là Kiều thị, không chào đón anh.”

“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ ngồi đối diện với Kiều Tâm Uyển: “Chúng ta nói chuyện.”

“Tôi không có gì để nói với anh.” Kiều Tâm Uyển tự nhận lúc tỉnh táo nhất cả đời cô chính là lúc này: “Lời tôi muốn nói, ngày hôm qua đều nói xong

cả rồi, tôi không muốn nói gì với anh nữa.”

Cố Học Võ thấy sự

kháng cự trên mặt cô: “Anh vốn tưởng em từ chối anh là muốn ở bên cái

tên họ Quyền ấy, bây giờ xem ra là anh đã sai rồi.”

Anh nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em thực sự rất tàn nhẫn, em cũng thật sự rất hiểu cách đả kích một người.”

Thân phận Quyền Chính Hạo, anh đã biết từ lâu, mặc dù có chút kinh ngạc

nhưng Kiều Tâm Uyển cũng đã biết, hơn nữa còn lợi dụng cái này đả kích

Quyền Chính Hạo khiến anh có vài phần kính nể.

“Thường thôi.” Bàn về tàn nhẫn, cô không sánh được một phần mười của anh: “Nghiêm túc mà

nói, sự tàn nhẫn của tôi còn học ở anh. Tôi phải cám ơn anh mới đúng.”

Cố Học Võ nheo mắt, nhìn sự trào phúng và kháng cự trên mặt cô, khẽ thở

dài: “Kiều Tâm Uyển, em bình tĩnh tuyệt tình như bây giờ làm anh gần như phải hoài nghi Kiều Tâm Uyển trước đây nói yêu anh với em bây giờ không phải là cùng một người vậy.”

“Kiều Tâm Uyển đó đã chết rồi.”

Kiều Tâm Uyển nhìn thẳng vào ánh mắt anh, không né không tránh, thản

nhiên nói: “Lời anh đã nói, chuyện anh đã làm, e rằng chính anh không

nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rất rõ từng chút từng chút một. Một chút cũng

không quên.”

Im lặng. Cố Học Võ không chột dạ, chỉ là: “Anh thừa

nhận, anh không phải người chồng có trách nhiệm. Song anh thấy nguyên

nhân không phải là do một mình anh.”

“Ha ha ha.” Kiều Tâm Uyển

cười to ba tiếng, nhìn vẻ mặt Cố Học Võ mà cô cảm thấy thật sự rất buồn

cười: “Cố Học Võ. Cho đến giờ mà anh vẫn không thừa nhận cuộc hôn nhân

ba năm trước anh đã sai. Nếu đã thế thì tại sao anh còn muốn tới tìm

tôi? Vậy thì sao không tiếp tục thế đi. Không phải tốt quá sao?”

“Kiều Tâm Uyển, anh không có nói là anh không sai.”

“Anh chẳng qua nói nguyên nhân cũng có tôi trong đó.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh: “Tôi quả thật cũn là nguyên nhân, tôi không nên hạ dược anh, không nên

dùng ba mẹ hai bên bắt anh cưới tôi. Giờ tôi đã sâu sắc hiểu được bản

thân mình đã sai cho nên anh có thể đi rồi đó.”

“Kiều Tâm Uyển.”

Với lời nói dữ dội, thái độ hung hăng của cô, Cố Học Võ nên vung tay bỏ

đi mới phải, anh đứng dậy, Kiều Tâm Uyển tưởng anh muốn giận dữ bỏ đi.

Nhưng anh lại ôm trọn hai bên hông Kiều Tâm Uyển, vươn tay kéo cô từ chỗ ngồi đứng lên.

Hôm nay cô mặc một cái áo cổ lọ màu đỏ hồng, kết

hợp với váy bút chì màu trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác cũng màu trắng, nhìn rất sáng sủa. Cô nhìn thẳng vào anh, không né không tránh,

trong đôi mắt có sự bướng bỉnh, kháng cự, châm biếm, mà không hề có tình yêu.

Trong lòng hơi hơi dao động, anh vươn tay, ôm thắt lưng cô: “Kiều Tâm Uyển, anh không biết phải nói với em thế nào thì em mới chịu

tin anh. Chuyện trước kia. Anh nói rồi, hãy quên đi, đừng tính toán ai

đúng ai sai nữa. Bây giờ anh chỉ mướn cùng em bắt đầu lại từ đầu. Cho cả hai một cơ hội, vậy cũng không được?”

“Không được.” Kiều Tâm

Uyển nhìn Cố Học Võ, chẳng hề cho rằng mình tàn nhẫn: “Bốn năm trước,

khi tôi yêu anh cũng chỉ là muốn một cơ hội. Cả cuộc hôn nhân 3 năm kia

cũng vậy, tôi đã cầu xin anh vô số lần cho tôi cơ hội nhưng anh chưa lần nào đáp ứng tôi, giờ anh có tư cách gì đến để cầu tôi đồng ý với anh?”

“Em là đang tính nợ với anh sao?”

“Anh nói như thế nào thì tùy.” Kiều Tâm Uyển mím chặt môi: “Dù sao tôi sẽ không bằng lòng.”

“Kiều Tâm Uyển.” Cô cố chấp vùng lên, đúng là nguy hiểm. Cố Học Võ hoàn toàn

không biết yêu cầu cô làm thế nào mới tốt: “Em rốt cuộc muốn anh làm sao em mới bằng lòng tin anh?”

“Cách xa tôi một chút.” Kiều Tâm

Uyển, vẫn không hề giảm kháng cự trên mặt: “Càng xa càng tốt, đừng để

tôi thấy anh, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi là tôi đã cảm ơn rồi.”

“Không được.” Sau khi đã nếm trải sự ngọt ngào của cô, sau khi anh thích cô, cô nghĩ cô có thể toàn mạng trở ra?

Cúi đầu, anh đỡ lấy gáy của cô, muốn cướp đoạt hô hấp của cô. Kiều Tâm Uyển dùng hết sức kháng cự, hai tay đẩy trước ngực Cố Học Võ, thần kinh vô

cùng căng thẳng: “Cố Học Võ, nếu anh còn dám làm gì tôi, cả đời này tôi

cũng không tha thứ cho anh.”

“Tại sao? Em cũng thích mà không phải sao?”

“Tôi không thích.” Kiều Tâm Uyển hất tóc: “Tôi chưa từng nói là tôi thích.”

Cố Học Võ hoàn toàn không có cách nào nói đạo lý với cô, trong lòng hung

ác, một bàn tay giữ thắt lưng cô, tay kia ôm cô vào lòng mình, cúi đầu,

liều mạng hôn cô.

“Ứ…” Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt rồi nhanh

chóng vùng vẫy. Nhưng đành chịu, sức lực của hai người cách biệt nhau

quá lớn, cô căn bản không phải là đối thủ của Cố Học Võ.

Cơ thể

bị anh ôm chặt trong lòng, chóp mũi đều là hương vị, hơi thở mãnh liệt

của anh. Kiều Tâm Uyển tim đập nhanh mấy nhịp, động tác vùng vẫy lúc đầu cũng dần yếu ớt. Cảm giác được cô thuận theo, Cố Học Võ hài lòng nở nụ

cười, cong khóe môi, ôm sát cô vào mình, bàn tay to cũng bắt đầu càn

quấy. Nào ngờ chính lúc này, giữa hai chân lại truyền đến một cơn đau

kịch liệt. Anh bỗng nhiên buông tay, lui ra phía sau một bước dài, hơi

hơi khom người, nhìn Kiều Tâm Uyển trước mắt. Vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ.

“Em, em lại đá anh?”

“Đá anh thì sao?” Kiều Tâm Uyển lui ra phía sau hai bước, chỉnh đốn lại

quần áo vì động tác của anh mà lộn xộn, trừng con mắt tràn đầy tức giận

nhìn anh.

“Cố Học Võ. Anh đừng có mà xem tôi là gái bao. Tôi

không phải là người để mặc cho anh muốn làm gì thì làm đâu. Anh mà còn

khi dễ tôi nữa thì tôi không khách sáo với anh.”

“Khi dễ?” Cố Học Võ nhướng mày, vẻ mặt phản đối: “Thì ra ý em là như vậy. Anh hôn em là

khi dễ em? Nhưng sao anh lại thấy em thích anh khi dễ em?”

“Anh…” Kiều Tâm Uyển giơ tay lên, định tát Cố Học Võ, tay anh siết chặt rất

nhanh kéo cô vào lòng mình, cúi đầu, nhìn vào mắt cô, trong mắt tràn đầy tức giận: “Chẳng lẽ không đúng?”

Trên mặt anh có chút trêu đùa,

khóe môi dường như nhếch lên. Con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đôi môi

đỏ mọng của cô, bộ dạng ấy vậy mà xấu xa vô cùng. Trái tim Kiều Tâm Uyển lần thứ hai lỡ nhịp. Cái tên yêu ma này có sức ảnh hưởng rất lớn tới

cô. Bàn về vô liêm sỉ và không biết xấu hổ, cô cũng không là đối thủ của anh thì làm sao có thể đấu lại anh?

“Cố Học Võ.” Tĩnh tâm lại,

Kiều Tâm Uyển cong môi cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp đúng là nói không

nên lời: “Quả thật, tôi thích. Nhưng điều đó chỉ là chuyện nam nữ thường tình thôi. Nếu đổi là người đàn ông khác thì tôi cũng sẽ thích.”

“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ bị lời của cô chọc tức, muốn nói cái gì rồi lại

nhớ tới đoạn đối thoại ban nãy Kiều Tâm Uyển cự tuyệt Quyền Chính Hạo:

“Hừ, đúng vậy. Nếu với người đàn ông khác em cũng sẽ thích thì tại sao

phải cự tuyệt Quyền Chính Hạo? Tại sao lúc trước không ở bên Trầm

Thành?”

Trầm Thành hôm qua đã về nước. Nếu Kiều Tâm Uyển giống

như lời mình nói, với ai cũng thích đụng chạm thì tại sao lại phải từ

chối Trầm Thành. Còn cự tuyệt cả Quyền Chính Hạo ?

“Tôi đâu có

không thích.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt công chính nghiêm nghị: “Tôi chẳng qua là không muốn anh ta đặt tình cảm nam nữ lên mình. Về phần

Trầm Thành. Anh chẳng lẽ không biết, ba mẹ anh ấy phản đối sao? Cùng

nhau lớn lên từ bé, chút tình cảm ấy tôi còn muốn giữ, hà tất để anh ấy

vì tôi mà trở mặt với ba mẹ?”

“. . . . . .” Cố Học Võ im lặng,

nhìn mặt Kiều Tâm Uyển. Đột nhiên buông cô ra, nâng tay, vén một lọn tóc bởi vì ban nãy vùng vẫy mà xõa lung tung lên tai cô.

Anh xoay qua, nhìn những tài liệu trên bàn: “Em không phải mới nói, em thu dọn tài liệu rồi về Kiều gia sao?”

“Ừ.” Kiều Tâm Uyển cầm tài liệu đã được thu dọn xong, ấn số nội bộ bảo thư

ký vào mang tài liệu đi sắp xếp. Cầm túi xách, cô xoay người xuống lầu

rời khỏi.

Cố Học Võ đi theo bên cạnh cô, vẫn nhìn mà không hề

nhúc nhích. Vào thang máy, Kiều Tâm Uyển đứng ở bên kia, cũng không nói, không nhìn anh. Nhưng Cố Học Võ vào lúc này lại tới gần, vươn tay, ôm

lấy cô, kéo cô vào lòng. Kiều Tâm Uyển muốn tránh ra lại không đề phòng

bị Cố Học Võ đè vào thang máy, nhìn chằm chằm gương mặt cô, giọng anh

nói có chút khàn khàn.

“Kiều Tâm Uyển. Người đàn ông khác chạm

vào em, em có thể thích, nhưng anh thì không.” Cúi người, đặt trán lên

trán cô, hơi thở hai người quấn vào nhau, Kiều Tâm Uyển rõ ràng nghe

được tiếng tim mình đập, muốn nói cái gì nhưng anh lại nhẹ nhàng hôn cô

một cái.

“Anh chỉ chạm vào em, cũng chỉ thích chạm vào em.”

Câu nói kia gần như là nỉ non khiến Kiều Tâm Uyển cảm thấy mặt mình cũng

nóng lên. Muốn lùi lại nhưng không gian thang máy chỉ lớn như vậy, buổi

sáng thường xuyên có người đi thang máy, vậy mà hôm nay lại vắng tanh,

chậm rãi đi xuống. Trái tim đập kịch liệt, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ

họng. Hai tay cô đặt trước ngực anh, đối diện ánh mắt anh, hôm nay lần

đầu tiên, hơi bối rối. Suy nghĩ hồi lâu cô mới nói một câu: “Anh, anh

thích là chuyện của anh, nói với tôi làm gì.”

Chính cô cũng không biết giọng nói ấy có chút như cô bé đang làm nũng. Ngoài đáng yêu chỉ

có đáng yêu hơn. Ánh mắt Cố Học Võ tối sầm lại, anh cũng không quan tâm, cúi đầu, trực tiếp che môi cô lại.

Dây thần kinh đang căng như

dây đàn, ầm ầm đứt đoạn, Kiều Tâm Uyển muốn kháng cự, muốn giãy dụa,

nhưng không địch lại sức lực anh đành mặc anh đưa con rắn nhỏ chạy vào,

thô bạo cướp bóc.

“Ứ…”

Đừng…

Đang muốn kháng cự,

nhưng không đợi cô đẩy anh ra thì thang máy vào lúc này lại “đinh” một

tiếng tới nơi. Bàn tay Cố Học Võ ở trên lưng cô bóp một cái thật mạnh,

lúc này mới chịu thối lui. Kiều Tâm Uyển thẹn thùng đỏ ửng mặt. Cửa vừa

mở ra, bên ngoài liền có người muốn vào, thấy bên trong có người nên đều đứng chờ họ ra ngoài. Bởi vì chột dạ, Kiều Tâm Uyển đi cực nhanh. Cố

Học Võ lại nắm tay cô, cất bước, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Kiều Tâm Uyển vậy mà lại không biết, cô chỉ cảm thấy gương mặt của cô đỏ

bừng, bây giờ bộ dạng của cô nhất định rất xấu hổ. Đang cắm đầu đi thì

bị Cố Học Võ kéo thẳng đến xe. Lúc này cô mới phản ứng trở lại, xoay

người, mở cửa định xuống xe. Cố Học Võ lại nắm tay cô: “Anh chở em.”

“Ai muốn anh chở.” Kiều Tâm Uyển không cần anh chở. Tay Cố Học Võ hơi hơi

dùng sức, nắm chặt Kiều Tâm Uyển không chịu thả: “Nghe lời đi, tính tình đừng có đùa giỡn như trẻ con thế.”

Ai tính tình đùa giỡn như trẻ con. Kiều Tâm Uyển không chịu, quay sang trừng mắt định phản bác

anh. Cố Học Võ vào lúc này buông tay ra, sau đó khởi động xe. Kiều Tâm

Uyển không nhúc nhích, cô biết giờ chỉ có thể đi theo anh.

Anh lại không chuyên tâm lái xe, một bàn tay nắm tay Kiều Tâm Uyển: “Anh đưa em tới một chỗ.”

“Không đi. Tôi phải về nhà trông Bối Nhi.” Rút tay ra khỏi tay anh, nhìn anh

lại muốn túm lấy tay mình, Kiều Tâm Uyển gắt lên: “Anh, anh đừng qua

đây, chuyên tâm lái xe đi.”

“Được rồi.” Không biết có phải cô

nhìn nhầm không mà lại thấy Cố Học Võ nhếch môi, dường như đang cười.

Thần kinh quá vậy. Kiều Tâm Uyển quay sang không nhìn anh. nhưng trong

đầu lại nhịn không được mà nghĩ tới câu nói ban nãy. Anh nói anh chỉ

thích chạm vào cô, cũng chỉ chạm cô. Bên tai hơi đỏ lên, nóng bừng. Ở

sâu trong nội tâm dường như có một chút vui sướng đang chậm rãi lan ra.

Từng chút từng chút khiến tâm trạng cũng dễ chịu hẳn.

Nhưng nhìn

chỗ vừa đến, cô lại ngây ra, nhìn Cố Học Võ, anh lại vào lúc này xuống

xe, vòng qua mở cửa xe rồi chìa tay ra với cô. Kiều Tâm Uyển nhìn anh

một cái, lập tức xuống xe, anh lại cố chấp đưa tay nắm tay cô. Cô vùng

vẫy không xong, đành phải đi theo anh vào trung tâm kinh doanh nhà, cô

nhân viên lần trước liếc mắt nhìn thấy Kiều Tâm Uyển liền vội vàng chạy

ra: “Chị Quyền, sao hôm nay chị lại tới một mình…”

Hai chữ chị

Quyền kia lập tức khiến sắc mặt Cố Học Võ lạnh lẽo tới cực đỉnh, ánh mắt sắc như dao phóng qua cô nhân viên kinh doanh nhà khiến cô ta sợ đến

nhất thời không dám mở miệng. Kiều Tâm Uyển tức giận liếc mắt nhìn trừng trừng Cố Học Võ, rồi lại nhìn cô nhân viên kinh doanh khẽ nói: “Thật

ngại quá, tôi không phải là chị Quyền, cô gọi tôi là cô Kiều là được

rồi.”

“Cô, cô Kiều.” Cô nhân viên kinh doanh cả hồi lâu không dám nói lời nào, hơi hơi khom người: “Không biết, hôm nay đã quyết định

xong chưa ạ?”

“Tôi…”

“Tôi đã quyết định, chở cô ấy đến

xem.” Cố Học Võ lạnh lùng liếc nhìn cô nhân viên kinh doanh: “Cô đi làm

việc đi, không cần đi theo.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn

ra nhưng anh đã kéo cô đi về phía công trường bên cạnh. Theo quy định

phải đội nón bảo hộ, lên thang máy thi công, đến khu tầng trệt mà Kiều

Tâm Uyển muốn.

Vào cửa, khắp nơi vẫn chỉ là xi măng cốt thép. Nhà cửa vẫn chưa xây xong, mới chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái của

căn nhà. Cố Học Võ kéo tay Kiều Tâm Uyển, đứng ở trong phòng khách, nhìn lướt qua cảnh vật bốn phía, khẽ nói với cô.

“Em nói thích tầng

ba mươi hai và ba mươi ba. Anh đã mua hết cả hai tầng này để bên kinh

doanh mở rộng, chỉnh sửa bên trong một chút. Bây giờ thì đã thông được

hai tầng vào nhau thành kiểu nhà hai tầng. Đến khi giao nhà là có thể

tiến hành trang trí để vào ở. Em thích trang trí kiểu nào. Bây giờ em

có bắt đầu xem được rồi đó.”

“Anh…” Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt. Đột nhiên cô xoay mặt đi: “Tôi cũng không có nói là muốn mua.”

“Em thích mà. Không phải sao?” Cố Học Võ đứng bên cạnh cô, kéo cô tới vị

trí giữa ban công đang quy hoạch: “Hai mặt đều là đường quốc lộ, có một

nhà trẻ năm sao, anh đã xem qua, đặc biệt không tồi, thích hợp cho Bối

Nhi đến học. Ngã ba phía sau có một trường tiểu học thí điểm. Đội ngũ

giáo viên đều đặc biệt tốt. Trung học, cao trung đều cách nơi này không

xa. Chỗ này quả thật không tồi.”

“Tôi không muốn ở đây, cũng

không dự định mua nhà.” Kiều Tâm Uyển lại không cảm kích, cô gồng người

lên, sự kháng cự trên mặt hết sức rõ ràng.

“Kiều Tâm Uyển.” Cố

Học Võ xoay cô về phía mình, để cô nhìn vào hai mắt anh: “Anh đã từng

đồng ý với mẹ anh là nếu anh ở Bắc Đô thì chắc chắn sẽ không dọn ra ở

riêng. Nhưng em thích ở đây cho nên anh mới dọn ra ở với em, em hiểu

không?”

Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, nhìn Cố Học Võ. Cả hồi lâu vẫn nói không ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn anh. Cố Học Võ kéo tay cô, đặt

trước ngực, vẻ mặt thay đổi từ vui đùa lúc trước thành nghiêm túc hơn

hẳn: “Thành ý của anh như thế vẫn không đủ sao?”

Anh nói với cô

chỉ có hai chuyện này. Nhưng nhà đã mua trước rồi. Kiều Tâm Uyển hiểu ý

anh nhưng nhất thời hơi mờ mịt, cô xoay mặt qua không nhìn anh.

“Tôi không biết.”

“Em không biết, hay là em không tin anh?”

Cố Học Võ thở dài trong lòng: “Anh chỉ hy vọng em có thể tin anh, bây giờ, đứng ở chỗ này anh nói với em là anh muốn bắt đầu lại một lần nữa với

em. Là hết sức nghiêm túc. Kiều Tâm Uyển, chúng ta tái hợp lần nữa đi.”

Kiều Tâm Uyển mím môi, hồi lâu không nói gì, cuối cùng nhẹ nhàng tránh tay

Cố Học Võ, tay vẫn còn vịn vào ban công xi-măng, nhìn bầu trời xanh bên

ngoài. Không nói được lời nào. Cố Học Võ đúng đó một lúc lâu, thấy cô

bất động liền tiến lên ôm cô từ phía sau.

“Kiều Tâm Uyển. Anh thích em…”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 86
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...