Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 94

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sắc mặt Kiều Tâm Uyển không được tốt, môi bậm lại thành một đường thẳng, muốn tránh khỏi tay

của Cố Học Võ nhưng không được, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Học Võ.

“Tôi không thể tìm cách nào rời khỏi nơi này sao? Anh giam tôi ở đây có từng hỏi ý kiến tôi chưa? Tôi không muốn ở lại đây, anh có hiểu không? Tôi

ghét phải đối mặt anh, tôi không thích nhìn thấy anh.”

Cô cứ

tưởng cô nói vậy sẽ làm cho Cố Học Võ tức giận nhưng anh lại rất thản

nhiên nhìn cô, không hề chấp nhất vẻ tức giận trong mắt cô.

“Ăn cơm đi.” Anh nắm lấy tay cô rồi chậm rãi buông ra, xoay người, đi về hướng nhà ăn.

Kiều Tâm Uyển không hề di chuyển, cô không thể bắt chước được cái vẻ dửng

dưng của Cố Học Võ. Cô không thích như vậy, cô ghét cái cảm giác lép vế

này, cô không thể chịu nổi một Cố Học Võ bá đạo, cường thế như vậy.

Trước kia, cô có thể thật sự không hiểu anh. Lúc ấy anh không thèm nhìn đến

cô, cũng chưa từng nghĩ tới cảm giác của cô, bây giờ thì sao? Cô không

muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa thì anh lại cố tình tới. Cô là một con người chứ không phải món đồ chơi mà lúc anh không cần thì có thể vứt

bỏ, lúc muốn thì kiếm về.

Mãi vẫn không nghe thấy động tĩnh, Cố Học Võ quay lại, thấy Kiều Tâm Uyển vẫn đứng đó bất động, anh hơi nhíu mắt lại.

“Em định là trong sáu ngày này, ngày nào cũng như vậy sao?”

Anh nói là sáu ngày, nhắc Kiều Tâm Uyển nhớ là đã một ngày trôi qua, chỉ

còn lại sáu ngày nữa. Chuyện gì đến thì sẽ đến. Cố Học Võ nếu đã không

muốn cho cô về Bắc Đô, thì dĩ nhiên cũng không thể thả cô đi, cô cũng

chỉ có thể ở đây sáu ngày tới thôi.

Cô bước về phía trước, nhìn Cố Học Võ: “Tôi sẽ ở lại nhưng anh phải đồng ý với tôi một việc.”

“Việc gì?”

“Không được chạm vào tôi.” Kiều Tâm Uyển nhớ lại ngày hôm qua và hôm nay liền

không khống chế được cơn bực bội: “Tôi ở lại nhưng anh không được đụng

tới tôi, tôi cũng sẽ không tìm cách bỏ trốn.”

“Bỏ trốn?” Cố Học Võ xem như cô đang nói đùa, với bộ dạng của cô bây giờ thì có thể chạy đi đâu?

“Đúng vậy.” Kiều Tâm Uyển cũng không sợ anh: “Nếu anh đụng vào tôi, tôi sẽ

xem động cơ của anh là do tình dục thôi thúc chứ không phải là thích,

càng không phải là yêu.”

“Nếu không thích em, em nghĩ anh sẽ chạm vào em sao?” Cố Học Võ cũng không phải là người ham mê sắc dục. Anh

khao khát Kiều Tâm Uyển là bởi vì anh thích cô. Nếu đã không thích thì

thấy dục vọng ở đâu ra?

“Nếu anh thực sự thích tôi thì hãy tôn

trọng tôi.” Kiều Tâm Uyển phản bác: “Chứ không phải là anh muốn thế nào

thì được thế nấy, như vậy là không tôn trọng tôi.”

Cô đứng ở đó, vẻ mặt kiêu ngạo, đối đầu với Cố Học Võ, cô nhất quyết không khuất phục.

“Được rồi.” Cố Học Võ lại mỉm cười, khóe môi cong lên, nhìn Kiều Tâm Uyển:

“Chúng ta phải ở đây bảy ngày. Anh có thể đồng ý, nếu em không đồng ý

thì anh tuyệt đối không chạm vào em. Như vậy được chưa?”

“Uhm.” Kiều Tâm Uyển chìa một ngón tay: “Nói thì phải giữ lời?”

“Đã nói thì sẽ giữ lời.” Cô vẫn còn tin kiểu ngoéo tay trẻ con này sao? Cố

Học Võ có chút bất ngờ, chỉ đành vươn tay ngoéo, nhìn thấy cô nhẹ nhàng

thở ra, trong lòng anh lại nghĩ một chuyện khác.

Cô không đồng ý

cho anh chạm vào cô, anh tự nhiên sẽ có biện pháp làm cho cô đồng ý,

chuyện này với anh mà nói cũng không phải quá khó khăn, không phải sao?

. . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . . .

Kiều Tâm Uyển nhìn những mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất, trên mặt hiện lên vài

phần buồn bực. Vừa rồi ăn cơm xong, Cố Học Võ không nên bắt cô rửa chén, cô rõ ràng không lấy nhiều nước rửa chén, không biết vì sao cái chén

không chịu nghe lời cô, mới cầm lên đã rớt xuống. Liếc mắt ra bên ngoài

một cái, thấy không có động tĩnh gì, cô liền cúi đầu định nhặt mảnh vỡ

lên, nhưng một bóng người đã bước vào ra tay nhanh hơn cô.

“Đừng cử động.”

Cố Học Võ nhanh tay dọn dẹp gọn gàng tàn tích trên mặt đất sau đó đứng lên nhìn Kiều Tâm Uyển.

“Em đúng là lợi hại. Ngày hôm qua không phải bày cho em rồi mà sao vẫn không làm được vậy?”

Anh nói rất thản nhiên, cứ như là đang nói về thời tiết, nhưng trong mắt

lại đang cười nhạo cô, Kiều Tâm Uyển nhìn thấy liền khó chịu. Trong lòng tức giận không nén được, mặt đỏ bừng, cô oán hận trừng mắt nhìn Cố Học

Võ: “Tôi đã nói là tôi không biết làm việc nhà mà, anh không nên bắt tôi làm.”

Cố Học Võ nhìn cô một cái, đi đến trước bồn rửa chén bắt

đầu dọn dẹp tàn cục. Rửa chén xong lại cho vào máy khử trùng, rồi anh

đứng trước mặt cô rửa dọn rất gọn gàng.

“Chuyện đơn giản như vậy lại có người chỉ dẫn đến heo cũng biết làm.”

Khụ. Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết: “Anh mới là heo á!”

Cô rất ghét vào bếp, ghét phải đụng vào những thứ liên quan tới bếp núc,

vậy thì sao? Giơ tay lên cho Cố Học Võ xem, vẻ mặt có vài phần chán

ghét: “Anh nhìn bàn tay của tôi đi, tôi không thích nấu cơm, tay tôi sẽ

thô ráp mất.”

Ánh mắt Cố Học Võ dừng ở đầu ngón tay Kiều Tâm

Uyển. Ngón nào cũng tròn trịa, cân xứng mà trắng trẻo, giống như ngọn

hành. Mặt trên không một tì vết, anh hơi nhíu mày, vươn tay cầm tay cô.

“Anh cũng đâu bắt em nấu cơm. Anh chỉ nói em rửa chén thôi.”

“Chén tôi cũng không thích rửa.” Kiều Tâm Uyển rút tay về, không hề cảm kích: “Tôi là vậy đó. Không thích nấu cơm, không thích rửa chén, tất cả những việc nhà tôi đều không thích làm. Nếu anh không chấp nhận được thì tìm

người khác đi.” Cô không ngờ rằng sau này đây lại là cái cớ cho Cố Học

Võ ức hiếp cô, ghét cái này, không thích cái kia.

Ánh mắt Cố Học

Võ tối sầm, nhìn tay Kiều Tâm Uyển một lúc lâu, cũng không nói gì, kéo

tay cô ra ngoài. Ra cửa, vào phòng khách, Kiều Tâm Uyển bị anh kéo xuống ngồi ở phòng khách, anh vào phòng, một lát sau đi ra, trên tay cầm một

cái lọ không biết đựng gì. Trên chiếc lọ toàn là tiếng Anh. Anh mở nắp,

đổ một ít nơi đầu ngón tay, kéo tay Kiều Tâm Uyển lại gần.

Kiều

Tâm Uyển sửng sốt, nhìn thấy động tác của anh, cô có vài phần mất tự

nhiên, muốn rụt tay về nhưng anh không cho. Sau khi thoa kem xong xuôi,

anh mới buông tay.

“Cho em này, thoa cái này sẽ không sợ thô ráp nữa đâu, cho nên không được trốn làm việc nhà.”

“Hừ.” Cô còn tưởng anh tốt bụng, ai ngờ xoa xoa bôi bôi cả nửa ngày là muốn

bắt cô làm việc nhà. Kiều Tâm Uyển bực tức, rụt tay ra sau lưng, trừng

mắt nhìn Cố Học Võ.

“Anh không sợ tôi đập bể hết chén dĩa sao?”

“Không sợ.” Cố Học Võ thả lọ kem bôi tay kia xuống, nhướng mày nhìn Kiều Tâm

Uyển: “Chén dĩa anh có không ít, nếu trong bảy ngày mà em làm bể hết

được thì em dùng tay quá tốt.”

“Đi chết đi.” Kiều Tâm Uyển khinh

thường anh. Anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài: “Bây giờ nắng vẫn còn gắt,

không thích hợp đi dạo. Em có muốn nghỉ ngơi một chút không? “

“Không muốn.” Nếu cô nghỉ ngơi, ai mà biết anh có làm gì cô không?

Ngược lại vừa rồi nhìn thấy trong phòng sách của anh có rất nhiều sách: “Tôi vào phòng sách đọc sách.”

“Vậy đi thôi.” Cố Học Võ đứng lên, kéo cô đi về phòng sách. Trong phòng có

rất nhiều sách, có tiếng Anh, có tiếng Đức, còn có cả tiếng Ý.

Cố Học Võ nhìn cô một cái: “Muốn đọc quyển nào?”

Kiều Tâm Uyển nhìn lướt qua giá sách, rút ra một quyển: “Quyển này đi.”

Người tình của phu nhân Chatterley, trước kia cô đã đọc bản tiếng Trung còn

bản tiếng Anh thì chưa. Cố Học Võ gật đầu, cũng rút một quyển sách, nhìn Kiều Tâm Uyển ngồi ở trên sofa, anh tiến lại rồi ngồi xuống.

“Anh làm gì đó?” Bên cạnh rõ ràng còn chỗ, tại sao lại ngồi sát cô như vậy?

“Anh thích ngồi đây.” Sắc mặt Cố Học Võ vô cùng bình tĩnh khiến Kiều Tâm

Uyển bực mình trợn mắt, đứng lên muốn ngồi sang chỗ bên cạnh. Nhưng anh

lại vươn tay kéo cô ngồi xuống, ngã vào lòng anh.

“Em ngồi đây.”

“Tôi không muốn.” Cô không muốn dựa vào anh, đôi mắt Cố Học Võ hơi nheo nheo lại, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Ý của em là muốn anh ngồi ôm em?”

“Không muốn.” Kiều Tâm Uyển sợ chết khiếp, đành phải tựa vào ngực anh, cầm sách đọc.

Sự ngoan ngoãn của cô khiến anh hài lòng, một tay anh vòng ra sau lưng

Kiều Tâm Uyển, tay còn lại cầm sách đọc. Kiều Tâm Uyển tựa vào anh, hai

tay cầm sách. Ngày hôm qua không ngủ ngon nên Kiều Tâm Uyển đọc sách

được một lúc là hai mắt liền díu lại, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ cô nuôi một con chó to, nó rất thân thiết với cô, cứ nhào vào cô hết liếm lại cắn, cô không chịu nổi muốn đẩy nó ra, nhưng con chó quá lớn

cô làm thế nào cũng không đẩy được. Trong lòng quýnh lên, cô mở to mắt

ra xem, nhưng làm gì có con chó nào, chỉ có Cố Học Võ đang đè trên người cô làm loạn.

Tức giận trợn mắt, trong lòng cô đầy oán hận: “Anh đã nói là sẽ không miễn cưỡng tôi mà.”

“Vừa rồi anh hỏi em, em đã đồng ý rồi.” Cố Học Võ rút ra rồi lại thúc sâu

vào một cái, Kiều Tâm Uyển kinh hãi, kêu thành tiếng. Anh lại rất hài

lòng, ở ngay tại phòng sách, trên chiếc sofa nhỏ bé này mà ăn cô.

Đợi tới khi anh thoả mãn thì Kiều Tâm Uyển đã mệt muốn chết, cô nhìn anh

mặc quần áo lại cho cô, tức giận khinh thường anh: “Tiểu nhân.”

Nói không giữ lời, không phải tiểu nhân thì là cái gì?

Cố Học Võ ăn no nên không so đo với cô, duỗi tay ra, kéo cô vào lòng: “Buổi tối muốn ăn gì?”

“Tùy.” Tức đủ no rồi còn ăn uống gì nữa.

“Anh đi câu cá.” Cố Học Võ thấy vẫn còn sớm: “Em có muốn đi chung không?”

“Không muốn.” Bây giờ cô chỉ muốn làm trái ý anh. Anh nói đông, cô liền đi tây.

Cố Học Võ cũng không hề tức giận: “Được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh đi câu cá.”

“Câu được rồi hãy nói.” Câu cá đâu có dễ vậy, cô không tin đâu. Cố Học Võ híp mắt lại: “Em nghĩ anh không làm được?”

“Tôi nào dám chứ.” Không có dụng cụ, cái gì cũng không có, câu được mới lạ.

Kiều Tâm Uyển không hề tin tưởng một chút nào. Cố Học Võ gật gật đầu,

cũng không mặc quần áo, cứ như vậy đi sang phòng thay đồ rồi đi.

Kiều Tâm Uyển đứng lên nhìn ra bên ngoài, không biết vừa rồi cô ngủ bao lâu, bây giờ mặt trời cũng đã lặn. Ra cửa, gió biển nóng ấm thổi lại. Xa xa, bóng dáng Cố Học Võ chao nghiêng, nhấp nhô ở trên mặt biển.

Câu cá? Xì, nói chơi sao? Anh có thể câu cá được sao? Cô không thèm tin.

Nhưng Cố Học Võ lại không phải nói đùa. Hơn nửa giờ nữa, anh trở về, trên tay thật sự cầm hơn hai con cá.

Thấy Kiều Tâm Uyển bộ dạng đầy khiếp sợ, trong mắt anh lộ ra vài phần đắc ý, cầm cá vào phòng bếp. Sau đó anh quay ra, vào phòng tắm rửa, thay đồ

rồi lại vào bếp. Kiều Tâm Uyển trong lòng không khỏi tò mò, lọt tọt theo vào.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 94
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...