Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 160

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vẻ mặt Lý Lam đầy xấu hổ, quả thật đứa bé không phải con Chu Oánh, Chu Oánh bị bệnh sao có thể có con. Hôm nay có một người chị em tốt nhờ cô ta trông thằng bé nên cô ta đưa thằng bé đi chơi một chút, không ngờ lại gặp Kiều Tâm Uyển.

Thằng bé này là trẻ sinh non, từ nhỏ cơ thể đã không được khỏe, đã năm tuổi mà nhìn chỉ giống như ba bốn tuổi. Vừa rồi cô ta cũng chỉ muốn bỏ đi thôi. Nhưng Kiều Tâm Uyển muốn hỏi thì cô mới đáp lại như thế. Nào ngờ Kiều Tâm Uyển lại nói thẳng và khó nghe như vậy.

“Cô, cô không có khả năng độ lượng như vậy, nếu thằng bé này thật sự là con của Cố Học Võ, tôi không tin cô sẽ chấp nhận nó.”

“Ha ha ha ha.” Kiều Tâm Uyển bật cười, cười rạng rỡ: “Tôi có nói sẽ chấp nhận nó sao? Tôi chỉ nói sẽ bắt Cố Học Võ chịu trách nhiệm. Cô tốt nhất là nên xác định rõ ràng, nếu nó thật sự là con của Cố Học Võ, anh ấy sẽ không để cho con mình lưu lạc bên ngoài. Mà hiện tại tôi là cô Cố, theo lý mà nói thằng đứa bé phải gọi tôi một tiếng mẹ. Tôi là mẹ kế, có ngược đãi thằng bé thế nào tôi cũng không dám chắc nữa.”

“Cô, cô, cô, cô, cô.” Lý Lam bị chọc tức: “Cô đúng là người phụ nữ ác độc, sao cô có thể ác độc như vậy?”

“Đúng vậy. Tôi luôn ác độc như vậy đấy.” Kiều Tâm Uyển không phủ nhận: “Cô không biết, bây giờ Cố Học Võ yêu nhất chính là sự ác độc của tôi sao?”

Khi nói câu này, cô cười rất khoa trương, trong mắt không hề có ý che giấu. Cô tin nếu như cô làm diễn viên, nhất định sẽ vô cùng phù hợp diễn vai mẹ kế ác độc trong truyện cổ tích.

“Cố, Cố Học Võ đúng là mù rồi.” Bỏ mặc người lương thiện như Chu Oánh không cần mà lại đi thích một người phụ nữ tâm địa ác độc, không hề có chút nhân tính như thế.

Cô ta lại quên, lúc này Chu Oánh đã chết, còn là tự mình bỏ đi. Bây giờ Cố Học Võ muốn ở bên ai Chu Oánh cũng không thể can thiệp, cho dù Chu Oánh còn sống cũng không thể. Mà cô ta mỗi ngày đều nhìn gương mặt của Chu Oánh nên trong tiềm thức, cô ta đã tự cho mình là Chu Oánh. Nên tất nhiên cảm thấy Cố Học Võ đã lựa chọn sai lầm.

Kiều Tâm Uyển nhăn mày, cô gái này nói cô thì thôi, còn nói Cố Học Võ, đang muốn phản bác thì bỗng nhiên có một đôi tay đặt trên lưng cô. Cố Học Võ xuất hiện ngay bên cạnh, vẻ mặt không đồng ý nhìn cô, thè lưỡi, cô định mở miệng thì anh lại quay sang nhìn Lý Lam.

“Cô Lý, tôi có bị mù hay không, cần cô tới bình luận sao?”

“Cố, Cố Học Võ?” Lý Lam giật mình, không ngờ gặp anh ở đây, hơn nữa lời nói vừa rồi, không biết anh nghe được bao nhiêu. Không đúng, sao cô ta phải ngại, rõ ràng người tâm địa ác độc là Kiều Tâm Uyển: “Cố Học Võ, anh có biết cô ta…”

“Nếu cô còn tiếp tục nói xấu vợ tôi, tôi sẽ không khách khí với cô đâu.” Cố Học Võ ôm eo Kiều Tâm Uyển, trong mắt tràn đầy uy hiếp: “Còn nữa, nếu cô không muốn công ty ba cô vất vả thành lập bị hủy dưới tay cô thì tôi đề nghị cô sau này tránh xa chúng tôi một chút. Bắc Đô tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Đừng để tôi thấy cô, chắc là không khó chứ?”

Lý Lam cắn môi. Ôm Tiểu Bảo trong lòng mà thấy mặt nóng ran, xấu hổ vô cùng, trừng mắt nhìn hai người đang đứng bên nhau, đột nhiên hiểu ra Cố Học Võ thật sự vĩnh viễn không có khả năng yêu cô ta, cho dù cô ta có gương mặt giống Chu Oánh.

Xoay người rời đi, thứ cho tới bây giờ chưa từng có được thì cũng chẳng có cáo gọi là mất đi. Nhưng cảm giác mất mát trong lòng lại lớn đến không thể kìm nén được. Lúc xuống lầu thả Tiểu Bảo xuống đất, cô ta tháo chiếc vòng cổ của Chu Oánh vẫn đeo trên cổ xuống, ném vào thùng rác bên cạnh. Có một số việc, cô ta đã sai ngay từ đầu, hoàn toàn sai.

Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ trước mặt, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Sao anh lại tới đây?”

“Em nói xem?” Cố Học Võ nhận lấy túi đồ trên tay cô, nhìn vào mắt cô: “Nói ra ngoài đi dạo một chút, kết quả là đi cả nửa ngày, làm anh tìm em khắp nơi.”

“Không phải anh tìm được em rồi sao?” Kiều Tâm Uyển chu chu cái miệng nhỏ nhắn, cọ cọ mặt trước ngực anh, nghĩ đến lời nói của cô vừa nãy lại lùi về phía sau một chút: “Anh, anh vừa rồi nghe được bao nhiêu?”

“Em đoán xem.”

“Không biết.” Nếu anh đã giỏi đi không thấy hình về không thấy bóng như vậy thì sao cô biết được anh nghĩ gì?

“Từ lúc em nói em là mẹ kế độc ác, muốn ngược đãi đứa bé.” Ngón tay Cố Học Võ nhéo nhéo chóp mũi cô, ánh mắt mang theo vài phần chế nhạo.

Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, trong lòng hơi bực: “Thì sao? Anh thấy không quen?”

“Anh thật sự không quen.” Cố Học Võ vậy mà lại gật đầu, Kiều Tâm Uyển bị chọc tức đưa tay đánh anh nhưng lại bị anh bắt được, vẻ mặt mang theo bất mãn: “Sao em có thể nói bắt anh chịu trách nhiệm, còn cho đứa bé về nhận tổ tông chứ?”

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Kiều Tâm Uyển, anh lại chêm thêm một câu: “Em phải nói, cho dù đứa bé này là con của Cố Học Võ, tôi cũng sẽ không cho nó vào cửa, nếu cô thật sự muốn cho nó vào cửa, mỗi ngày tôi sẽ ngược đãi nó, bắt nó trở thành người hầu trong nhà để cô thấy mà ân hận.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển rút tay trong tay anh về: “Tên điên này, anh sẽ làm hư em mất.”

“Vậy thì hư đi.” Cố Học Võ không để ý chút nào, ôm eo cô đi xuống lầu: “Cưng chiều em đến vô pháp vô thiên thì kẻ nào dám tơ tưởng em nữa.”

“Đi chết đi.” Kiều Tâm Uyển mỉm cười, trong lòng trào dâng những bong bóng ngọt ngào. Cảm giác hạnh phúc này làm cho cô cảm thấy như đang nằm mơ.

“Anh nói thật đấy.” Cố Học Võ cũng không hay nói đùa: “Lần sau nếu có cô gái nào dám mơ tưởng chồng của em, anh không ngại để em tát đối phương một cái, đánh cô ta một trận. Nếu muốn tạt axit cũng được.”

“Cố Học Võ.” Anh nói đủ chưa vậy? Định biến cô thành mụ phù thủy ác độc thật sao?

“Nhưng bây giờ thì không được.” Cố Học Võ nhìn vào bụng cô: “Bây giờ em có cục cưng, cho nên những chuyện máu me này để anh làm là được rồi.”

Người kia, thật đúng là. Cố Học Võ đến gần cô nói thêm một câu: “Có một câu, có thể em nói sai rồi.”

“Câu nào?” Câu nào nói sai?

“Anh yêu em, cũng không chỉ là sự ác độc của em mà là toàn bộ con người em.”

“Nói xạo.” Định phản bác anh vài câu, cô lại thấy nói gì cũng đều dư thừa. Trong lòng cô như nở hoa, rất hạnh phúc, rất vui vẻ.

Kiều Tâm Uyển theo anh xuống lầu, ra khỏi cửa lớn công ty bách hóa, phát hiện Cố Học Võ đã đậu xe bên ngoài: “Đi thôi, cô Cố, hôm nay em muốn ăn gì?”

“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển mở cửa xe, nghĩ đến một việc, nhìn Cố Học Võ đầy chân thành: “Em muốn đi thăm cô ấy.”

“Ai?” Cố Học Võ hơi sửng sốt, lập tức hiểu được cô đang nói gì, ánh mắt dừng ở bụng cô, vẻ mặt có vài phần không đồng ý: “Không cần. Chúng ta về nhà.”

“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển giữ chặt tay anh: “Cho dù nói thế nào, quả thật em cũng thật sự có lỗi với cô ấy. Hôm nay còn sớm, thời tiết lại không tồi, anh dẫn em đi thăm cô ấy rồi chúng ta lập tức quay về, được không?”

Cố Học Võ nhìn sâu vào mắt cô một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu, bất đắc dĩ đồng ý.

. . . . . . . . . . . .

Thanh sơn mộ viên.

Cuối thu, những phiến lá rụng theo gió rải xuống khắp nơi khiến bầu không khí nơi nghĩa trang càng thêm trang nghiêm, u buồn. Kiều Tâm Uyển đi bên cạnh Cố Học Võ lên trên núi, vẻ mặt cô rất nghiêm túc.

Cố Học Võ nhìn cô một cái rồi kéo tay cô: “Nếu em không muốn đi lên, thì không cần đi, chúng ta về nhà.”

“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu: “Em không có không vui, cũng không khó chịu. Anh yên tâm đi, em không sao.”

Cố Học Võ gật đầu, đã đến rồi thì chỉ có thể đưa Kiều Tâm Uyển đi lên. Trên bia mộ, khuôn mặt Chu Oánh vẫn đang tươi cười, nhìn thấy khuôn mặt này, nội tâm Cố Học Võ bình tĩnh vô cùng, không có một tia đau lòng hoặc là suy nghĩ nào khác.

Kiều tâm Uyển không nhìn anh chỉ nhìn Chu Oánh, nhẹ nhàng khom người trước bia: “Chu Oánh, xin lỗi cô.”

Mặc kệ trước kia thế nào, quả thật cô là nợ Chu Oánh một câu xin lỗi. Nếu không phải do cô, Chu Oánh sẽ không bỏ đi. Nếu không phải do cô, Chu Oánh có thể sẽ không ra đi một mình cô độc như vậy. Cô chưa bao giờ cảm thấy là cô cướp Cố Học Võ, nhưng nếu lúc đó cô không kích động Chu Oánh như vậy, có lẽ sẽ không trở thành như say này…

“Chuyện trước kia, có lẽ tôi có sai. Nhưng tôi không hối hận.” Đưa tay nắm chặt tay Cố Học Võ, ánh mắt Kiều Tâm Uyển vô cùng kiên định: “Có lẽ cô thật sự yêu Cố Học Võ, nhưng tôi yêu anh ấy không ít hơn cô. Cho nên, tôi không hối hận.” (Ladybug: Nói thiệt, mình mà là Chu Oánh, nghe được câu này, chắc tức chết thêm một lần nữa quá! :D)

Nhưng cô còn sống, còn được Cố Học Võ yêu thương, còn Chu Oánh đã chết, cái gì cũng không có. Như vậy thì quên đi, cô so với Chu Oánh còn tốt hơn nhiều. (Ladybug: Trời ơi, đi xin lỗi người ta hay đi chọc điên người ta dzậy trời!!???)

“Nếu có kiếp sau. Tôi hy vọng có thể cạnh tranh công bằng với cô, tôi tin, tôi sẽ không thua cô.”

Cố Học Võ nhíu mày, ý tứ ẩn trong đôi mắt không rõ ràng cho lắm, cầm lấy tay cô: “Em nói xong chưa?”

“Xong rồi.” Cô đến cũng chỉ là biểu đạt một chút ý tứ của mình. Có áy náy, nhưng đã là quá khứ, cô cũng đã bị giáo huấn. Những ngày về sau, cô sẽ tiếp tục sống hạnh phúc cùng Cố Học Võ. Cô hy vọng Chu Oánh có thể hiểu, cũng có thể lý giải, sau đó yên nghỉ. (Ladybug: Yên nghỉ được… chết liền!)

“Đi thôi.” Cố Học Võ kéo tay cô xuống núi. Kiều Tâm Uyển có chút khó hiểu khi thấy anh bình tĩnh như vậy: “Anh, anh không có nói gì với cô ấy sao?”

“Không.” Lời muốn nói, buổi tối ngày đó đều đã nói xong rồi, bây giờ anh không còn gì để nói với Chu Oánh.

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết. Đi thôi.” Cố Học Võ kéo tay cô định rời đi, bước chân đột nhiên dừng lại một chút, quay sang nhìn bia mộ.

Kiều Tâm Uyển khinh thường. Nói không có gì mà lại dừng lại. Trong lòng có hơi khó chịu. Chỉ là . . .

“Chu Oánh.” Cố Học Võ nhìn ảnh Chu Oánh, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, nhìn không ra cảm xúc.

“Nếu em thấy anh nợ em, vậy, kiếp sau chúng ta sẽ làm anh em, anh sẽ bù đắp cho em. Làm một người anh tốt chăm sóc cho em. Nhưng chỉ là anh em, không thể là người yêu, mà em cũng sẽ không có cơ hội cạnh tranh tranh công bằng với Tâm Uyển. Bởi vì, kiếp sau anh cũng quyết định giao cho cô ấy.” (Ladybug: Thiệt là hai người này chạy tới chọc điên người ta chứ áy náy cái gì??!!)

Hết chương 160

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 160
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...