Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 80

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bắc Đô đã vào cuối

thu, những ngọn gió đã có chút se se lạnh. Kiều Tâm Uyển mặc áo khoác

dài màu trắng đi cùng với Kiều Kiệt cả người vest đen xuất hiện trước

mặt Cố Học Võ. Từ xa, Kiều Tâm Uyển đã thấy Cố Học Võ và Lý Lam, lại đưa mắt nhìn chằm chằm tấm vải trên tay anh, lại nhìn vạt váy của Lý Lam,

khóe môi cô cong lên, vẻ mặt có chút mỉa mai.

Quả nhiên cầm thú

chính là cầm thú, muốn động dục là không cần phải xem hoàn cảnh hay địa

điểm. Mà bây giờ cô vô cùng khẳng định, cô ở trước mặt Cố Học Võ nói

muốn từ bỏ con gái là hoàn toàn chính xác. Nhìn Cố Học Võ mà xem, từ khi cô nói sẽ từ bỏ con, anh ngay lập tức không lằng nhằng với cô nữa. Điều này chứng minh gì?

Kiều Kiệt cũng nhìn thấy, vừa rồi anh ta chỉ

nhìn thấy Cố Học Võ ngồi xổm xuống mà không rõ động tác của anh, lúc này đã thấy rõ ràng thì trong mắt liền hiện lên sự khinh bỉ, anh ta kéo tay Kiều Tâm Uyển.

“Chị, chúng ta đi thôi.”

“Uh.” Kiều Tâm

Uyển gật đầu, đi theo Kiều Kiệt vào hội trường. Cũng không thèm liếc

nhìn Cố Học Võ một cái. Cố Học Võ không hiểu lại khó chịu, quay sang

nhìn vẻ mặt đang nghi hoặc của Lý Lam, anh nói.

“Đi thôi. Chúng ta cũng đi vào.”

“Cám ơn.” Lý Lam nở nụ cười. Tuy rằng không biết người phụ nữ vừa rồi là ai, nhưng hiện tại cô ta đã bắt đầu biết, cũng không muộn, không phải sao?

Nhìn Cố Học Võ hôm nay mặc một bộ vest đen, lại nhìn bộ lễ phục màu

trắng mặc trên người cô ta, vừa rồi để quên áo khoác ở trên xe quả là

lựa chọn sáng suốt, một đen một trắng thế này thì cưng xứng cỡ nào chứ?

Trong lòng cô ta dâng lên một tia sung sướng, nhanh tay khoác tay Cố Học Võ, đi theo anh cùng đi vào phòng tiệc.

Trong hội trường, Kiều

Tâm Uyển vào cửa, cởi áo khoác giao cho bồi bàn. Đám Tống Thần Vân đang

cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Bất thình lình nhìn thấy hai người bọn họ

xuất hiện liền vội vàng chạy đến.

“Hoan nghênh.” Ánh mắt đảo qua người Kiều Tâm Uyển, có một tia tán thưởng: “Hôm nay cô thật đẹp.”

“Cám ơn. Anh cũng rất tuấn tú, màu trắng rất hợp với anh. Sinh nhật vui vẻ.” Kiều Tâm Uyển đưa quà cho Tống Thần Vân: “Chỉ là món quà nhỏ mong đừng

ghét bỏ.”

“Ai dám.” Tống Thần Vân mở miệng: “Cho dù cô tặng tôi cành cây ngọn cỏ, tôi vẫn thấy vui mà.”

“Tống đại thiếu gia cũng sắp ba mươi rồi, làm sao tôi dám tặng một cành cây

ngọn cỏ chứ?” Ánh mắt Kiều Tâm Uyển đảo qua mỹ nữ bên cạnh Tống Thần

Vân, khóe môi giơ lên: “Xem ra hỉ sự cũng sắp tới rồi, bác gái chắc là

vui lắm ha.”

“Đâu có. Tuyệt đối không có.” Ánh mắt Tống Thần Vân

nhìn sang hai bên, ba mẹ anh ta còn chưa đến, ánh mắt quay trở lại trên

người Kiều Tâm Uyển: “Cô cũng đừng nên nói lung tung.”

“Chị. Em đi chào hỏi mấy người bạn.” Kiều Kiệt nhìn thấy mấy người quen, Kiều Tâm Uyển phất phất tay: “Em đi đi.”

“Uhm.” Kiều Kiệt rời đi, Kiều Tâm Uyển cười cười với Tống Thần Vân: “Tôi cũng

hơi mệt, vừa nãy phải ở nhà hầu hạ tiểu công chúa nhà tôi ngủ mới đến

được, tôi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.”

“Cô cứ tự nhiên.” Vừa rồi Tống Thần Vân còn nhìn thấy lão đại ở đây: “Chút nữa có trò vui sẽ gọi cô.”

“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, cầm ly nước lướt qua Tống Thần Vân đi vào phía

trong, lại đụng phải Đỗ Lợi Tân vẻ mặt bực bội đi từ trong ra, trong

lòng đang có chút buồn bực nên cô cũng chẳng thiết chào hỏi mà tìm một

ghế trống để ngồi.

Vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Cố Học Võ

khoác tay “Chu Oánh” đi vào. Sắc mặt cô lạnh đi vài phần, có chút không

vui, có chút buồn bực, còn có chút cảm giác gì đó cô cũng không rõ.

Đến cuối cùng, chính là khẳng định cùng xác định, xác định quyết định của

chính mình là đúng, may mắn cô không tin lời Cố Học Võ, may mắn cô không bởi vì vài lần Cố Học Võ dịu dàng, vài lần bày tỏ mà tin anh. May mắn

cô vẫn có lý trí, tin anh tốt với cô chẳng qua là muốn có con gái mà

thôi.

Nhìn hiện tại mà xem, quả nhiên là đúng? Chiếm được quyền

nuôi con rồi liền cùng Chu Oánh công khai sóng đôi đi vào. Anh nghĩ cô

thật sự sẽ giao con cho anh sao? Cố Học Võ, anh đừng có mơ. Cho dù tôi

có bị anh quấn đến chết cũng sẽ không đưa con cho anh.

“Nếu bực

thì vì sao không xông lên cho anh ta hai bạt tai?” Một giọng nói nhẹ

nhàng vang lên. Có ai đó lại xuất hiện bên cạnh, Kiều Tâm Uyển quay mặt

sang liền thấy Quyền Chính Hạo không biết đã đến tự khi nào, anh ta

khoác trên người bộ vest trắng, cài nơ đen, nhìn rất đẹp trai, chỉ có

ánh mắt bất cần đời kia là dù có mặc vest cũng không che dấu được. Lúc

này trong tay anh ta đang cầm một ly rượu vang, ngồi xuống bên cô, nhẹ

nhàng đung đưa ly rượu trên tay. Ánh mắt đảo qua trên người Kiều Tâm

Uyển, có một tia tán thưởng.

“Không liên quan đến anh.”

Nhìn thấy anh ta còn làm cô bực hơn cả nhìn thấy Cố Học Võ. Cô lui ra sau

một chút, trên mặt rõ ràng có sự kháng cự: “Anh không có việc gì để làm

à?”

“Có chứ.” Quyền Chính Hạo nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, rồi nhìn cảnh tượng diễm lệ trước mắt: “Sao lại không được, không phải đang ở đây dự tiệc sao?”

Kiều Tâm Uyển liếc nhìn anh ta một cái, vài

ngày không gặp, vết bầm trên mặt đã mờ bớt, chắc vết thương cũng đã

không còn đau, giờ mới đúng là Quyền Chính Hạo. Lúc cô đánh giá Quyền

Chính Hạo, anh ta cũng nhìn cô, buông ly rượu trên tay rồi vươn tay mời

Kiều Tâm Uyển: “Tiểu thư xinh đẹp, nhạc lên rồi có thể mời cô nhảy điệu

này không?”

Kiều Tâm Uyển nhìn anh vươn tay tới mà không hề động

đậy, cô không có hưng thú nhảy cùng Quyền Chính Hạo. Đang định nói gì đó thì lúc này Cố Học Võ cùng Lý Lam lại đi tới. Nhìn thấy Quyền Chính Hạo vươn tay về phía Kiều Tâm Uyển, mời cô khiêu vũ, trong lòng anh lại

thấy không vui, bước nhanh đến, thậm chí cũng không quản Lý Lam còn bị

anh bỏ lại đằng sau mà đứng ở trước mặt Kiều Tâm Uyển.

“Cô ấy sẽ không khiêu vũ với anh.”

“Vui thật đấy.” Quyền Chính Hạo cũng không bỏ qua việc Cố Học Võ đưa người

phụ nữ khác tới, khóe môi anh ta giơ lên, mang theo vài phần khiêu

khích: “Tôi đâu có mời anh. Anh cũng không phải là cô ấy, sao anh biết

cô ấy sẽ không khiêu vũ với tôi?”

“Tôi biết.” Cố Học Võ liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, căn bản không thèm nhìn đến sự khiêu khích của

Quyền Chính Hạo: “Tôi tin cô ấy không có hứng thú khiêu vũ với anh.”

“Phải không?” Quyền Chính Hạo thấy Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi ở đó bất động mà cong khóe môi lên: “Anh hiểu cô ấy quá ha.”

“Ai nói không?” Kiều Tâm Uyển đứng lên, lướt qua Cố Học Võ, bỏ tay vào tay

Quyền Chính Hạo, đứng sánh vai với anh ta, đối mặt với Cố Học Võ.

“Tôi có hứng thú khiêu vũ với anh ta.”

Anh nghĩ anh là ai? Đã mang “Chu Oánh” xuất hiện ở đây rồi mà còn muốn can

thiệp vào chuyện của cô? Nhìn Quyền Chính Hạo một cái, khóe môi Kiều Tâm Uyển giơ lên, vẻ mặt nhu hòa: “Đi thôi, chúng ta đi khiêu vũ.”

“Vinh hạnh.”

Quyền Chính Hạo cho Cố Học Võ một ánh mắt thắng lợi, đi theo Kiều Tâm Uyển ra sàn nhảy. Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt lại, vừa định tiến lên kéo lại,

thì đột nhiên lại có một bàn tay giữ lấy tay anh, Lý Lam đứng ở bên cạnh nhìn cảm xúc bộc lộ trong đôi mắt anh, cô ta có thể hiểu cảm xúc này có thể nói là đố kị. Trong lòng có chút khó chịu, cô lại nắm chặt tay Cố

Học Võ: “Nếu không ngại thì nhảy với tôi một điệu, được chứ?”

Cố

Học Võ nhìn Lý Lam, đôi mắt cô ta ôn nhu, ẩn chứa trong đó một nụ cười

dịu dàng, nắm tay anh, vẻ mặt có ý mời. Mày Cố Học Võ nhíu lại, muốn cự

tuyệt nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đồng ý đi cùng Lý Lam vào sàn nhảy.

Hai cặp đôi cùng nhau lướt đi trên sàn nhảy. Cố Học Võ tuy khiêu vũ cùng Lý Lam nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn qua Kiều Tâm Uyển.

Lý Lam hôm nay mặc một bộ lễ phục đặc biệt màu trắng. Còn Kiều Tâm Uyển mặc một bộ lễ phục màu đỏ kiểu cúp ngực, đường nét cắt may tinh tế, màu sắc rực

rỡ, nơi ngực còn được điểm xuyết một cây tram cài áo bằng thủy tinh,

chẳng những làm tôn lên dáng người đầy đặn mà còn làm cô càng có vẻ cao

quý trang nhã.

Mái tóc dài được cô vấn ở sau đầu, để lộ phần

xương quai xanh duyên dáng, dưới chân là đôi giày cao gót đồng màu với

váy. Từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đẹp. Nếu nói Lý Lam lúc

này đang ở trong lòng anh cùng anh khiêu vũ là một đóa bách hợp trách

thì Kiều Tâm Uyển hôm nay hoàn toàn xứng đáng là một đóa hoa hồng.

Cô đang cùng Quyền Chính Hạo phối hợp khiêu vũ rất tốt, một tiến một lui,

có qua có lại. Sự khó chịu tích lũy trong lòng anh lại càng nhiều, anh

dìu Chu Oánh đi về phía Quyền Chính Hạo xoay xoay hai vòng, rồi vươn tay kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng. Rồi lại dìu cô xoay hai vòng, rời xa phạm

vi bước nhảy của Quyền Chính Hạo, anh đưa mắt nhìn chằm chằm Kiều Tâm

Uyển trong ngực mình, hôm nay cô còn cả trang điểm nữa. Khuôn mặt được

trang điểm cẩn thận, chỗ nào cũng tinh tế nên lại càng xinh đẹp hơn.

“Em giao con cho tôi là vì muốn ở cùng tên tiểu bạch kiểm này sao?” Bởi vì

đã có gã khác rồi nên đến con gái cũng không cần, đúng không?

Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt, quả thực chỉ cảm thấy Cố Học Võ nói lung tung,

đôi mắt trừng lớn, nhìn Cố Học Võ trước mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Liên

quan hệ gì anh không? Chẳng phải anh cũng sánh vai Chu Oánh đến sao? Anh có quyền, có tư cách gì mà chỉ trích tôi?”

“Chu Oánh?” Cố Học Võ nhìn Lý Lam cách đó không xa, lắc lắc đầu: “Kiều Tâm Uyển, cô ta không phải Chu Oánh.”

Không phải Chu Oánh thì là ai? Khuôn mặt giống nhau như đúc, đến cả nụ cười

cũng giống, anh lại đang tính làm cái gì đây? Môi cô cong lên: “Cố Học

Võ. Anh không thấy là anh rất ích kỷ, rất trơ tráo sao?”

Kiều Tâm Uyển tiếp tục nói những lời khó nghe: “Anh qua lại với người phụ nữ

khác tôi cũng có nói gì đâu? Vậy nên tôi ở cùng với người đàn ông khác,

cũng khỏi cần anh can thiệp. Được chứ?”

“Kiều Tâm Uyển.” Sự khó

chịu lại một lần nữa nảy lên trong lòng, bàn tay Cố Học Võ đặt trên lưng Kiều Tâm Uyển khẽ siết lại, anh đè thấp giọng nói có chút không vui.

“Em nghĩ tôi sẽ để cho em qua lại với gã khác?” Trừ phi anh chết, nếu không cô nghĩ cũng đừng nghĩ.

Quả đúng là ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không có cách nào hiểu được.

Kiều Tâm Uyển không muốn lằng nhằng với anh nữa, cô chỉ muốn tách ra

khỏi lòng anh, tránh xa tên khốn kiếp này. Nhưng Cố Học Võ lại ôm chặt,

tuyệt đối không cho cô thoát: “Vội vã quay về với tên tiểu bạch kiểm kia à?”

Lời anh nói tràn ngập ghen tuông đến chính anh cũng không

phát hiện ra. Còn Kiều Tâm Uyển thì xem lời anh nói như là chỉ cho phép

quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn, ‘hừ’ lạnh một tiếng, hoàn toàn

không muốn giải thích nhiều cùng với gã trở tráo đốn mạt này nữa.

“Cho dù là tôi muốn trở lại bên tên tiểu bạch kiểm kia thì liên quan gì tới

anh? Cố Học Võ. Anh chưa quên chứ? Bạn nhảy của anh không phải tôi mà là người ở bên kia kìa.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 80
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...