Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 27

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cô bỗng chốc sửng sốt, hướng lên nhìn thoáng qua chủ nhân bàn tay, dĩ nhiên là Cố Học Võ?

Cô đưa mắt nhìn về phía sau anh, không có bất kì ai. Lông mày nhướng lên, theo bản năng cô thấy không vui: “Anh tới làm gì?”

Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển. Cô mặc một bộ áo ngủ ở nhà bằng vải bông,

mái tóc dài hơi lộn xộn buộc lỏng lẻo sau đầu. Hai mắt lúc này cũng

không chớp, mở trừng trừng nhìn anh, vẻ mặt không vui, hình như rất

không vui khi thấy anh. Song thần sắc Cố Học Võ lại mang theo vài tia

tựa hồ ân cần.

Cô hoa mắt sao?

Kiều Tâm Uyển trừng mắt

nhìn rõ ràng, một chút thân thiện kia đâu mất, chỉ còn lại chỉ trích:

“Anh lúc này không bị trúng gió đấy chứ, anh chẳng lẽ không biết nói

sao?”

Tuy đang là mùa hè nhưng hôm nay trời đầy mây, gió hơi lớn chút đỉnh. Ngộ nhỡ cảm lạnh, sẽ không tốt.

Thật sự mới mẻ ha. Kiều Tâm Uyển rút tay ra khỏi tay Cố Học Võ, vẻ mặt có

vài phần trào phúng: “Cố Học Võ, anh có biết anh đang làm gì không?Anh

đang quan tâm tôi à?”

Người trước mắt cô bị ma nhập sao?

Thần sắc Cố Học Võ nghiêm túc, cũng không có ý trêu đùa Kiều Tâm Uyển: “Nếu

cô cảm lạnh mà lại cho con bú thì con gái rất có thể sẽ đau bụng, thậm

chí gây nên một loạt những khó chịu.”

Hai ngày nay mặc dù anh

không tới, nhưng vẫn xem sổ tay trẻ sơ sinh, đối với hành động lúc này

của Kiều Tâm Uyển, anh có vài phần không tán thành.

Kiều Tâm Uyển hiểu, cô còn tưởng Cố Học Võ đổi tính, biết lo lắng cho mình, ồn ào cả

buổi hóa ra là lo lắng cho con. Thực buồn cười, rõ ràng hết hi vọng rồi

mà ban nãy cô còn có một tia chờ mong. . . . . .

“Cám ơn anh lo

lắng. Tôi còn quan tâm Bối Nhi hơn anh, càng không muốn Bối Nhi gặp vấn

đề. Cho nên tôi sẽ bảo trọng tốt chính mình.”

Nếu anh đến là muốn cướp con gái thì cô không muốn thấy anh nữa: “Mời anh ra ngoài, tôi không muốn thấy anh.”

Vẻ chán ghét trong mắt cô quá rõ ràng, Cố Học Võ nhướng mày, vẻ mặt có vài phần lạnh lẽo: “Kiều Tâm Uyển, cô có thể bình tĩnh chút không?

Hôm nay anh đến là muốn cùng cô thảo luận về vấn đề con gái một chút. Nếu

cô vẫn tỏ thái độ như vậy, anh rất hoài nghi bọn họ có thể tiến hành

cuộc đối thoại này được bình thường hay không.

“Bây giờ tôi có gì không bình tĩnh nào?” Kiều Tâm Uyển cảm thấy cách anh nói quá mới mẻ:

“Cố Học Võ, nếu tôi không bình tĩnh thì đã báo cảnh sát, nói anh xâm

nhập gia cư bất hợp pháp.”

“Kiều Tâm Uyển.” Kiểu nói như thế, còn bảo cô rất bình tĩnh, Cố Học Võ thấy cô vẫn đứng, cũng không để ý, bàn tay to duỗi ra, bế cô lên.

“Cố Học Võ , anh làm gì . . . . . .”

Thân thể Kiều Tâm Uyển lập tức mất trọng lực, hơi nóng nảy: “Anh là đồ

khốn , anh thả tôi xuống.”

Thân thể bị anh đặt lên giường, cô vừa muốn chống người ngồi dậy, một tay Cố Học Võ vẫn giữ sườn cô. Cô ngửa

đầu một cái, môi chết tử tế không chết lại quét qua môi Cố Học Võ.

Trời long đất lở trong lúc ngắn ngủi đó, cũng chỉ thoáng qua nhưng khiến

Kiều Tâm Uyển giật mình. Cố Học Võ cũng bỗng chốc sửng sốt. Kiều Tâm

Uyển rất nhanh liền phản ứng lại, định lui ra phía sau, hai tay chống

người cũng buông lỏng, cơ thể liền ngã ra sau, suýt u đầu. Cố Học Võ

duỗi bàn tay to ra, che sau gáy cô, giúp cô tránh kiếp nạn.

Nhưng cứ thế này. Tư thế hai người lập tức trở nên hết sức ám muội. Tay anh

còn ôm eo cô, một tay che cổ cô như thế, cảm giác giống như ôm cô vậy.

Mặt Kiều Tâm Uyển không khống chế được mà đỏ lên, nóng ra. Cô tức giận liếc mắt nhìn Cố Học Võ trừng trừng: “Anh, anh buông ra.”

Trong mắt Cố Học Võ có một tia xấu hổ hiện lên, nhưng không thả tay, mà đặt

một cái gối sau thắt lưng Kiều Tâm Uyển, lúc này mới buông cô ra.

Kiều Tâm Uyển thu hồi ánh mắt, cúi đầu, thần sắc hơi mất tự nhiên, tim cũng

đập nhanh hơn, cảm thấy như là có một con nai con đang nhảy lung tung

vậy, cảm giác này khiến cô chịu không nổi đẩy Cố Học Võ một cái: “Anh

tránh ra. Tôi không thích anh ở đây.”

Suy nghĩ hai ngày, cô đã hạ quyết tâm phải quên Cố Học Võ, bắt đầu cuộc sống mới. Điều kiện tiên

quyết là anh đừng suốt ngày lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô. Nhìn thấy lại

phiền.

Cái giọng nói không có chút khiển trách kia, Cố Học Võ

nghe chẳng có chút thuyết phục chút nào. Mà lúc này cô cúi đầu, cụp mắt, trên gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn xinh đẹp phóng khoáng giờ lại

chút na ná thẹn thùng. Không cam lòng, gương mặt diễm lệ vì tức giận mà

đỏ ửng, ánh mắt Cố Học Võ hơi mờ mịt. Anh ho nhẹ một tiếng, bắt mình

bình tĩnh.

“Kiều Tâm Uyển, cô có thể bình tĩnh chút không?” Bình tĩnh thật sự, không phải nói mấy lời giận dỗi.

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển thở sâu, bắt bản thân điềm tĩnh, đừng chịu ảnh

hưởng của người này nữa: “Anh cho rằng tôi không bình tĩnh sao? Tôi rất bình tĩnh. Anh tới không phải là muốn đòi lại con à? Tôi nói cho anh

biết, không thể được.”

Câu trả lời của cô rất cương quyết, rất dứt khoát. Với Cố Học Võ, cô tuyệt không nhượng bộ, càng không thể đem con cho anh.

“Cô nói lời này là không bình tĩnh rồi.” Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng, hoàn

toàn không chấp nhận lúc này Kiều Tâm Uyển đang bình tĩnh: “Con là của

tôi, không phải vì một câu nói của cô là có thể quyết định tương lai nó. Cô không được phép phủ nhận việc tôi là ba của con.”

“Tôi cũng

nói rồi, là anh – chính anh không cần con.” Cô vẫn nhắc lại lời anh

nói, mệt mỏi quá. Kiều Tâm Uyển hơi bực bội, co người, kéo cao chăn định ngủ, chẳng thèm để ý người này.

“Tôi không muốn đòi con cô.”

Trước đây Cố Học Võ thật chưa từng quyết định này: “Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho cô đã trộm của tôi một đứa con.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển tức giận, nắm cái gối trên giường ném vào anh: “Anh đi chết đi.”

Ai trộm con anh chứ?

“Kiều Tâm Uyển.” Bắt lấy cái gối, Cố Học Võ nhìn người trước mắt, thực cảm

thấy hiện tại cô căn bản không bình tĩnh, cũng không có lý trí: “Cô

nghiêm túc mà nghe tôi nói. Nếu lúc trước cô chịu uống thuốc thì sẽ

không có chuyện này xảy ra.”

“Đúng vậy. Nếu lúc trước tôi uống

thuốc thì anh bây giờ còn có lý do gì tới đây đòi con? Nói trắng ra, anh căn bản là không đủ tư cách.”

“Nhưng mấu chốt là cô chưa uống thuốc.”

Cố Học Võ không muốn chỉ trích cô, nhưng sự thật đúng là vậy: “Cô đã không uống thuốc, con cũng sinh rồi, cô nghĩ tôi có thể để con cháu của Cố

gia lưu lạc bên ngoài à, sau đó còn mang họ người khác, gọi người khác

là ba sao? Cô cho rằng làm được sao?”

“Có cái gì mà không thể

chứ?” Ngực Kiều Tâm Uyển phập phồng kịch liệt, trừng mắt với Cố Học Võ:

“Cố Học Võ, anh có thể ích kỷ thêm một chút nữa không?”

“Đây là ích kỷ hả?” Cố Học Võ phản bác: “Là cô ích kỷ. Sao cô lại cướp đoạt tình thương của ba dành cho con gái.”

“Con bé không cần tình thương của ba.” Kiều Tâm Uyển nói đến lời này thì có

một tia đắc ý, vẫn là con gái ngoan, biết giúp cô: “Anh ôm con thì con

khóc, anh không thấy ư?”

Vẻ lạnh lùng từ trước đến nay trên mặt

của Cố Học Võ hiện lên một tia xấu hổ. Nhìn sự hả dạ trong mắt Kiều Tâm

Uyển, anh chỉ thấy cô như là cô bé đang cố tình gây sự.

“Con bé còn nhỏ.” Nói cách khác, khi trưởng thành sẽ không thế.

“Còn nhỏ đã biết thì trưởng thành không giống vậy sao? Anh cho rằng có thể sẽ thay đổi à?”

Tranh luận vấn đề không có ý nghĩa này khiến Kiều Tâm Uyển thấy mệt, phất

phất tay, cô không muốn nghe tiếp nữa: “Cố Học Võ, cho dù anh nói thẳng

ra, tôi cũng sẽ không đồng ý đưa con cho anh. Cho nên, anh từ bỏ đi.”

Không cần phải tiếp tục nói nữa, Cố Học Võ nhìn thần sắc của cô thì hiểu:

“Nếu đã như thế, tôi chỉ có thể dùng cách của tôi để giải quyết vấn đề

thôi.”

“Cố Học Võ, anh có ý gì?” Đôi mắt Kiều Tâm Uyển lập tức

trừng lớn nhìn vẻ mặt Cố Học Võ lóe lên sự kiên quyết và âm lãnh: “Cố

Học Võ, anh muốn sao?”

Sắc mặt âm trầm của Cố Học Võ, đôi mắt

chim ưng mang theo sự thâm thúy không thể nhận ra, nhìn vẻ kinh hoàng

trong mắt Kiều Tâm Uyển, trong lòng lại có một chút không nỡ, nhưng cảm xúc này chỉ thoáng qua rất nhanh liền tan biến.

“Tôi muốn đòi

lại con gái tôi.” Anh có rất nhiều biện pháp có khả năng mang con đi,

thậm chí cả đời Kiều Tâm Uyển cũng không thể gặp mặt con. Nhưng anh

không muốn làm như vậy. Bởi vì trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cảnh Kiều Tâm Uyển trước đây ở phòng sinh đã liều mạng nói câu, bảo vệ đứa bé.

Mấy ngày nay, nghĩ đến con gái, tình cờ cũng sẽ nghĩ đến Kiều Tâm Uyển.

Dùng giọng nói yếu ớt để nói ra lời kiên quyết như vậy. Như thế thật rất can đảm, dựa vào cái gì để cô gắng sức thực hiện quyết định này?

Chỉ vì yêu à? Anh hơi khó tin.

Anh có phần nghi hoặc, có phần khó hiểu, cũng có chút khiếp sợ. Tình mẫu tử này anh chỉ thấy qua sách vở. Nhìn thấy ở Kiều Tâm Uyển, trong thâm tâm anh thừa nhận, anh có chút quý trọng. Anh rất ít khâm phục một người,

nhưng Kiều Tâm Uyển ngày đó lại khiến anh chấn động.

Cho nên, anh xuất hiện ở chỗ này, dùng kiểu thương lượng với cô định đoạt chính xác

vận mệnh tương lai của con gái, nếu cô không nghe, vậy anh cũng chỉ có

thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt.

“Anh không có quyền.” Kiều Tâm

Uyển muốn khóc. Cắn môi nhìn Cố Học Võ, trái tim anh luôn luôn rất lạnh

lùng, rất cứng rắn, nhất là khi đối với cô.

“Tôi có.” Đây là sự thật.

“Anh có nghe hay không? Đó là con gái tôi, anh không có quyền cướp đoạt.”

Kiều Tâm Uyển trừng mắt với anh, gần như muốn xuyên thủng một lỗ trên

người anh.

“Cho nên tôi đến bàn bạc với cô.” Cố Học Võ nhìn trong mắt cô lóe lên sự thống khổ. Nội tâm hiện ra một tia không đành lòng

lại bị anh áp chế: “Kiều Tâm Uyển, bình tỉnh một chút, dùng thái độ của

người lớn để giải quyết vấn đề. Không phải như một cô bé.”

Cô bé?

Kiều Tâm Uyển lại bị xúc phạm. Nội tâm phẫn nộ cực điểm khiến khẩu khí cô

lập tức trở nên gay gắt, trừng mắt với người đàn ông trước mắt: “Cố Học

Võ. Tôi cứ là một cô bé, tôi cứ tùy hứng, không lý trí, không bình tĩnh, không đáng yêu chút nào thế đấy, anh không phải đã biết rồi sao? Bây

giờ anh kêu la cái gì? Tôi và anh đã ly hôn. Tôi ra làm sao cũng chẳng

liên quan chút gì với anh. Anh có nghe hay không?”

Một mạch nói

xong, còn hơi thở hổn hển, cô vươn tay chỉ ra ngoài cửa: “Hiện tại, mời

anh cút ra cho tôi. Nơi này là Kiều gia, ở đây không chào đón anh.”

“Kiều Tâm Uyển.” Giây tiếp theo, hai tay Cố Học Võ ôm eo cô, con ngươi đen

trầm xuống. Hiện lên vài phần nguy hiểm, khí tức đàn ông mãnh liệt, nhào vào chóp mũi Kiều Tâm Uyển, thân thể run lên, theo bản năng lui phía

sau một chút.

“Anh. . . . . .”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 27
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...