Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 75

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhìn khuôn mặt kiêu

ngạo của Cố Học Võ dần biến mất. Quyền Chính Hạo giận dữ trừng cánh cửa

đã đóng lại, oán hận chửi đổng lên: “*.”

Cố Học Võ không quan tâm. Xoay người, trong thang máy cũng chẳng có ai

ngoài anh và Kiều Tâm Uyển, anh đưa mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt vẫn

còn bừng bừng lửa giận.

“Anh là đồ man rợ.” Kiều Tâm Uyển không

phải không thấy sự tức giận trong mắt Cố Học Võ, nhưng so với Cố Học Võ

cô còn giận hơn: “Anh dựa vào cái gì mà đánh người ta? Ai cho anh cái

quyền đó?”

“Cô bảo hắn hôn cô?” Cố Học Võ chẳng thèm chú ý tới

lời cô, cất bước đi về phía trước từng bước, rồi dừng lại trước mặt Kiều Tâm Uyển, dáng người to cao ấy làm cô thấy áp lực rất lớn, cô ngẩng

đầu, không chút sợ hãi.

“Thì sao?”

“Chết tiệt, cô.” Cố Học Võ chống hai tay lên tường thang máy, vây Kiều Tâm Uyển trong hai tay

của mình, anh nhìn cô chằm chằm: “Cô dám bảo hắn hôn cô.”

“Liên

quan gì tới anh?” Kiều Tâm Uyển khinh bỉ: “Cố Học Võ, anh cũng đừng

quên, anh chỉ là chồng trước, là chồng trước của tôi thôi.”

“Chồng trước?” Cố Học Võ nhíu lông mày, đột nhiên nghiêng người áp xuống môi

Kiều Tâm Uyển. Kiều Tâm Uyển vội vàng nghiêng đầu qua một bên khiến nụ

hôn của anh lại rơi lên má cô.

Hôn hụt khiến con ngươi của Cố Học Võ tối sầm lại, hai tay ôm chặt eo Kiều Tâm Uyển, lại hôn cô, lúc này

thang máy dừng lại. Kiều Tâm Uyển dùng sức đẩy Cố Học Võ ra. Nhìn xem,

hóa ra là có người cũng muốn đi thang máy. Cố Học Võ bởi vì có người đến ,à không thể tiếp tục hành động, chỉ đứng ở bên cạnh Kiều Tâm Uyển,

vươn tay cầm cổ tay của cô.

Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh, anh vẫn đứng bất động, mắt nhìn chằm chằm mặt của cô. Kiều Tâm Uyển cũng

tức giận đối mặt với anh. Mùi thuốc súng giữa hai người ngày càng đậm

đặc khiến người vừa đi vào thang máy cũng phải liếc nhìn hai người một

cái, may mắn lúc này thang máy đã tới lầu một.

Cửa vừa mở ra,

Kiều Tâm Uyển ngay lập tực vội vã đi ra ngoài. Cố Học Võ đi theo ngay

sau cô. Bàn tay vẫn kéo tay cô không buông. Kiều Tâm Uyển giãy hai lần

cũng không giãy ra được, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng dù sao đây

cũng là cao ốc của công ty, lúc nào cũng có người ra vào nên cô đành cố

gắng hết sức ép mình tỉnh táo lại, bước chân đột nhiên thay đổi, cô xoay mặt qua. Nào ngờ Cố Học Võ vẫn đi theo sau cô, bàn tay vẫn nắm lấy tay

cô nên khi cô quay người lại, động tác quá mạnh khiến cái mũi đập vào

ngực Cố Học Võ.

“Ái da.” Mũi cô không thể nào cứng bằng ngực anh, Kiều Tâm Uyển đau đớn, tức giận nhìn chằm chằm Cố Học Võ: “Anh, anh

buông ra cho tôi.”

Cố Học Võ vẫn không buông, nắm tay cô đi ra

ngoài, bước chân của anh rất lớn khiến Kiều Tâm Uyển phải chật vật theo

sau, tìm cách làm anh buông cô ra.

“Cố Học Võ, anh điên cái gì chứ? Anh muốn nổi điên thì đi chỗ khác, anh tránh xa tôi chút đi, anh có nghe không?”

Cố Học Võ không nói lời nào, chỉ nắm tay cô đi ra chỗ đậu xe, rồi nhét

Kiều Tâm Uyển vào trong xe, cũng không thèm hỏi ý kiến của cô mà lập tức lên xe, khởi động xe lái đi.

Toàn bộ động tác ấy quá nhanh, đợi

cho đến khi Quyền Chính Hạo đuổi xuống thì chỉ còn có thể thấy Kiều Tâm

Uyển ngồi trong chiếc xe xé gió mà đi của Cố Học Võ.

Trên xe, Kiều Tâm Uyển tức giận trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Anh thả tôi xuống xe, anh có nghe hay không?”

Cố Học Võ có nghe cũng không quan tâm, chỉ chuyên tâm lái xe, Kiều Tâm

Uyển nổi cáu, nếu hôm nay cô lại bị anh mang đi muốn làm gì thì làm, cô

sẽ không mang họ Kiều nữa.

“Cố Học Võ.” Nhìn anh không có ý dừng

xe mà con đường này cũng không phải là đường về Kiều gia, cô nghĩ một

hồi rồi vươn tay muốn đoạt lấy vô lăng.

Cố Học Võ không nghĩ cô

sẽ làm đến mức này, nên một tay chắn không cho cô đụng tới, rồi lườm cô, quay đầu lại tập trung lái xe: “Cô điên rồi sao?” Bây giờ đang đi trên

đường, cô có biết mình đang làm gì không vậy?

“Tôi điên rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển trừng anh, đôi mắt tràn đầy trách móc: “Ngày hôm qua anh

hại tôi cả đêm không về. Anh có biết con gái đói bụng quá mà khóc cả đêm không? Bây giờ anh đang làm cái gì? Là muốn con gái anh đói chết có

phải không?”

“Két…” Tiếng xe phanh gấp rít lên, hành động của Cố

Học Võ quá đột ngột kết quả là kéo theo một loạt các loại phản ứng dây

chuyền, chiếc xe đằng sau cũng phanh gấp làm cả con đường nhất thời rối

loạn cả lên.

Bốn năm chiếc xe cùng lúc phanh lại, xe sau tức giận ló đầu ra nhìn xe phía trước gầm lên: “Có lầm không vậy, không biết lái xe à?”

Cố Học Võ quay qua nhìn Kiều Tâm Uyển, cô ngồi đó, bất

động. Trong mắt cô tràn đầy tức giận: “Tiếp tục đi chứ. Cố Học Võ. Anh

muốn đưa tôi đi đâu thì cứ đưa đi đi. Để con gái ở nhà khóc, ở nhà quấy, để cho con gái đói bụng luôn đi.”

Khuôn mặt anh hiện lên một tia bối rối, ngày hôm qua lúc đưa Kiều Tâm Uyển đi, anh quả thật không có

nghĩ được nhiều như vậy. Bây giờ mới nhớ, con gái còn nhỏ cần bú sữa.

Sắc mặt anh có một chút mất tự nhiên. Tiếng mắng chửi ở đằng sau vẫn

không dứt, anh lại lần nữa khởi động xe. Ở giao lộ phía trước quay đầu

xe một vòng chạy về Kiều gia.

Kiều Tâm Uyển trong lòng tuy đã nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Lúc này lấy con gái ra không có nghĩa là lần sau cũng hữu nghiệm. Con gái càng lúc càng lớn, dù sao

cũng phải đến lúc cai sữa. Lúc đó, e là cô chẳng có cách nào đối phó với Cố Học Võ.

Cố Học Võ bởi vì xấu hổ nên tập trung lái xe, hai

người đều đăm chiêu, im lặng suốt chặng đường trở về Kiều gia. Kiều Tâm

Uyển vừa xuống xe vào nhà liền nghĩ ngay đến con gái. Quả nhiên, ban

ngày không gặp, Bối Nhi vừa nhìn thấy Kiều Tâm Uyển liền dang tay ra i i a a.

Bế con gái, Kiều Tâm Uyển dẹp đi hết mọi tức giận, ôm con gái về phòng cho bú. Cố Học Võ cũng không tránh đi mà theo vào cửa.

“Anh, anh đi ra ngoài.”

Cố Học Võ lầm bầm gì đó, có vẻ không hề muốn đi. Kiều Tâm Uyển bực bội đến nghiến răng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi vừa vào vòng tay cô liền cọ qua cọ lại. Kiều Tâm Uyển cũng hết cách, cởi bỏ khuy áo ngực, xoay

người bắt đầu cho Bối Nhi bú.

Lúc cho con bú, Kiều Tâm Uyển rõ

ràng cảm giác được ánh mắt của Cố Học Võ vẫn chăm chú nhìn ngực cô.Tức

giận liếc anh, cô cất giọng căm hận.

“Dê xồm.”

Câu nói

tiếp theo của Cố Học Võ làm cho Kiều Tâm Uyển thiếu chút nữa là nghẹn

nước bọt: “Có phải là chưa thấy đâu.” Hành động thân mật hơn cũng đã làm rồi, chừng này mà cũng gọi là dê xồm sao?

Mặt Kiều Tâm Uyển thoáng đỏ ửng, quả nhiên, luận về mặt dày cô còn lâu mới là đối thủ của Cố Học Võ. Anh đâu chỉ nhìn mà còn…

Nhớ lại cảnh ngày hôm qua, Kiều Tâm Uyển lắc đầu, bảo mình không được nghĩ

tiếp nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, cô cố

gắng bình tĩnh cho Bối Nhi bú, Bối Nhi lại không hài lòng cọ cọ, cái

miệng nhỏ nhắn chu lên, hình như là chưa no. Kiều Tâm Uyển đành phải đổi sang bên kia. Động tác của cô rất nhẹ, Bối Nhi lại vội vàng mút sữa,

một lúc lâu sau cuối cùng cũng ăn no, hài lòng ợ một cái, khuôn mặt nhỏ

nhắn dán vào ngực Kiều Tâm Uyển, không chịu ngủ mà đưa bàn tay nhỏ bé

níu vạt áo của cô chơi tiếp.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt Cố Học Võ

vẫn không rời khỏi người cô. Kiều Tâm Uyển cảm giác được nhưng lại ép

mình lờ đi. Dù sao cô cũng thể để con gái đói bụng. Khuôn mặt Kiều Tâm

Uyển đầy dịu dàng, nắm tay con gái, không cho con gái kéo áo mình, chỉnh lại vạt áo, cô vươn tay chơi đùa cùng con gái.

“Bối Nhi ơi. Bối Nhi à…”

Cô kêu tên Bối Nhi, Bối Nhi vui vẻ toét miệng cười, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển, đưa vào trong miệng.

“Không được.” Kiều Tâm Uyển rút tay lại và lắc đầu: “Không được nghe không.”

“Yi Yi.” Bối Nhi không chịu, vươn tay lại muốn nắm lấy tay Kiều Tâm Uyển

cho vào miệng. Lúc này một ngón tay khác giơ đến trước mặt con bé, nắm

tay của con.

Nhìn thấy cái tay kia, Bối Nhi ngẩng mặt lên, đưa

mắt nhìn gương mặt trước mặt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, không để ý

tới mà chỉ muốn chơi cùng Kiều Tâm Uyển. Từ lúc Cố Học Võ đi đến bên

cạnh thì Kiều Tâm Uyển đã biết. Nhưng chỗ này chỉ rộng có một chút đó,

cô muốn lui cũng không có chỗ lui. Hơn nữa, con gái còn ở đây. Cô không

tin anh dám làm gì mình.

Ai ngờ, anh đi qua là để chơi cùng con

gái. Cô mở to mắt liếc anh, đề phòng ôm con gái tránh qua bên, không cho anh tới gần Bối nhi.

“Anh có thể đi rồi.”

“Bối Nhi.” Cố

Học Võ nhẹ giọng kêu tên con gái, vươn tay muốn ôm con nhưng Kiều Tâm

Uyển không cho, lông mày anh nhíu lại, mạnh mẽ bế con gái ra khỏi lòng

cô.

Kiều Tâm Uyển muốn giành lại, nhưng không muốn con gái bị

thương nên chỉ có thể buông tay. Bối Nhi vừa được Cố Học Võ ôm vào trong lòng liền òa lên khóc. Ra sức vặn vẹo cơ thể nhỏ bé, hai tay không

ngừng vùng vẫy hướng về phía Kiều Tâm Uyển.

“Anh trả con gái lại

cho tôi.” Kiều Tâm Uyển nhìn chằm chằm Cố Học Võ, người đàn ông này thật là đáng ghét tới cực điểm, biết rõ con gái không thích anh bế mà vẫn bế cho con gái khóc.

Cố Học Võ ôm con gái vào trong lòng không muốn buông tay. Lâu vậy rồi mà sao con gái vẫn không thích anh? Mi tâm anh

nhíu lại, tay hơi vụng về nắm tay con gái, muốn con gái đừng khóc nhưng

Bối Nhi lại khóc càng dữ hơn, không có ý muốn dừng lại. Cố Học Võ có

chút bất đắc dĩ, nhưng hành động tiếp theo của anh lại làm Kiều Tâm Uyển trố mắt nhìn, anh cẩn thận ôm Bối Nhi, vỗ nhẹ vào lưng, nhẹ nhàng dỗ

con gái.

“Ngoan, Bối Nhi đừng khóc, đừng khóc. Ba ôm con chút ha.”

Bối Nhi nghe không hiểu, hai tay vẫn ra sức giãy dụa, muốn đi tìm Kiều Tâm

Uyển, Cố Học Võ không bỏ cuộc, lại vỗ nhẹ sau lưng con muốn con gái bình tĩnh lại.

“Bối Nhi ngoan, đừng khóc. Ba ôm con mà. Ba là ba con. Ba của con.”

Đối diện với ánh mắt trong suốt của con gái, Cố Học Võ lại một lần cảm thấy bất lực, để con gái ở trong vòng tay anh mà không khóc thậm chí còn khó hơn những việc trước đây anh đã gặp.

Bối Nhi khịt mũi, nhìn

người trước mắt. Khóe mắt vẫn còn vương lệ, nhưng rõ ràng tiếng khóc đã

nhỏ hơn rất nhiều. Tâm trạng Cố Học Võ cũng lập tức tốt hẳn. Anh tiếp

tục cố gắng.

“Bối Nhi, ba là ba con. Con gọi ba đi. Ba ba…” Bàn

tay to của anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, muốn Bối

Nhi hơi đáp lại anh.

Kiều Tâm Uyển từ trong ngơ ngẩn lấy lại được tinh thần, hơi xem thường lướt qua, lúc này mà con gái thật sự gọi ba

thì đúng là chuyện lạ. Dù sao cũng chỉ mới mấy tháng.

“Anh đủ rồi đó.” Con gái vẫn còn đang khóc thút thít, Kiều Tâm Uyển đau lòng muốn

chết, vươn tay muốn bế con: “Con gái không thích anh, anh trả con gái

lại cho tôi.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 75
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...