Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 71

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đoạt lại đôi đũa từ

trên tay Cố Học Võ, cô cúi đầu, im lặng giải quyết sạch sẽ những đồ ăn

còn lại. Cố Học Võ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn mới phát hiện động tác của

cô chậm rãi mà tao nhã. Từ nhỏ cô đã được gia đình dạy dỗ rất tốt nên

trên người cô cũng có phong thái của một tiểu thư khuê các.

Ăn

cơm xong, cô lại đảo mắt bắt đầu nghĩ cách rời khỏi nơi này. Chỗ này là

hội sở của Đỗ Lợi Tân. Nếu cô muốn thoát khỏi Cố Học Võ thì chỉ còn cách nhờ Đỗ Lợi Tân. Tuy nhiên cô không chắc có phải Đỗ Lợi Tân và Cố Học

Võ cùng thông đồng với nhau hay không.

Cảm giác ấm áp bên người

nhắc nhở cô và Cố Học Võ đều đang không mảnh vải che thân, tưởng tượng

cảnh hai người quần áo không chỉnh tề cùng nhau ăn cơm là cô lại thấy

mất tự nhiên.

Quay sang nhìn Cố Học Võ, cả ngày hôm nay Kiều Tâm

Uyển liên tục bị anh bắt nạt nên thật sự trong lòng ảo não không chịu

được. Sâu trong nội tâm, cô phải thừa nhận trong cả quá trình, cô cũng

rất hưởng thụ, sự hưởng thụ này làm cho cô mê loạn, thậm chí không còn

thời gian suy nghĩ. Cũng bởi vì hưởng thụ nên cô lại càng giận. Sao cô

có thể cùng anh trầm luân như vậy. Bây giờ tỉnh táo lại, cô mới nghĩ

chuyện này rốt cuộc là đã xảy ra như thế nào.

Cô đi theo Quyền

Chính Hạo đến xem nhà, sau đó Cố Học Võ xuất hiện, anh giống như là đang nổi giận, biểu hiện vừa rồi của anh làm cô chỉ có thể nghĩ đến khả năng anh đang giận mà thôi.

Sau đó thì sao? Anh nổi điên, đánh Quyền

Chính Hạo rồi kéo cô đi. Cuối cùng anh đưa cô đến đây, tuỳ ý bắt nạt.

Đột nhiên, Kiều Tâm Uyên nổi giận, không thể kiềm chế được mà ngẩng đầu

nhìn Cố Học Võ. Cô biết rõ động cơ của Cố Học Võ, anh không muốn bất cứ

người đàn ông nào trở thành ba của Bối Nhi cho nên chỉ cần có người đàn

ông nào xuất hiện bên cạnh cô, anh đều ngăn cản, phản đối. Thậm chí anh

còn không tiếc dùng đủ các loại thủ đoạn, kể cả phát – sinh – quan – hệ

với cô.

Kiều Tâm Uyển thở sâu nhìn Cố Học Võ trước mặt mà cảm

thấy nghẹn đến khó kìm nén. Cơn giận cứ tích tụ từng chút từng chút một, càng buồn bực bao nhiêu thì càng tức giận bấy nhiêu. Rốt cuộc khiến cô

bùng nổ.

“Cố Học Võ, anh… đồ khốn này. Ai cho phép anh chạm vào tôi? Anh có tư cách gì mà làm như vậy? Anh có quyền gì mà chạm vào tôi?”

Cố Học Võ chớp mắt, anh vẫn ngồi bên cạnh nhìn sắc mặt Kiều Tâm Uyển không ngừng biến đổi. Mỗi lúc một kiểu, cho đến khi cơn tức của cô bộc phát.

Con mắt hơi hơi nheo lại, anh nhìn Kiều Tâm Uyển, khăn tắm đang bao lấy

cơ thể cô. Cô vừa mới tắm, da dẻ hồng hào mà sáng bóng. Thật xinh đẹp.

Tinh tế. Nhưng tương phản với vẻ xinh đẹp đó là lời chỉ trích của cô.

Anh không có quyền chạm vào cô sao? Vậy thì ai có?

“Tôi không có quyền? Vậy thì ai có? Tên tiểu bạch kiểm kia sao?”

Phốc. Quyền Chính Hạo mà là tiểu bạch kiểm? Kiều Tâm Uyển suýt chút nữa là bị sặc nước miếng, trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Đúng vậy, ai cũng có, riêng

anh thì không. Anh cũng nên nhớ, anh cũng chỉ là chồng trước của tôi mà

thôi. Chúng ta đã ly hôn. Cố Học Võ, chúng ta đã ly hôn, anh không có tư cách chạm vào tôi.”

“Ly hôn thì có thể tái hôn.” Cố Học Võ căn

bản không thèm để ý đến cái gọi là quan hệ hôn nhân này: “Tôi đã từng

nói chúng ta tái hợp đi.”

“Tái hợp?” Kiều Tâm Uyển tức giận không có cách nào áp chế được nên càng mệt mỏi, không muốn lại cùng anh nói

chuyện vô nghĩa nữa, cô trực tiếp chỉ ra vấn đề: “Cố Học Võ, anh nói tái hợp? Vậy Chu Oánh thì sao?”

Con ngươi đen của Cố Học Võ hiện lên vài phần khó hiểu, anh nhướng mày, nhìn trong mắt Kiều Tâm Uyển tràn

ngập tức giận. Cố Học Võ hơi hơi quay đầu đi: “Liên quan gì đến Chu

Oánh?”

“Liên quan gì đến Chu Oánh?” Cô thực sự không muốn lặp lại lời Cố Học Võ, nhưng đây lại là vấn đề mấu chốt.

Kiều Tâm Uyển không có độ lượng như vậy. Cô không thể chấp nhận một người

đàn ông trong lòng có người phụ nữ khác, nhất là khi người đàn ông này

lại là người cô yêu. Cô từng khờ dại nghĩ chỉ cần cô trở thành vợ của Cố Học Võ, mặc kệ thời gian bao lâu, một năm, hai năm, mười năm hay hai

mươi năm, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, chỉ cần làm cho anh nhớ đến cô thì

một ngày nào đó, anh sẽ thật sự thấy cô tốt. Rồi anh sẽ yêu cô.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã tuyệt vọng, đã từ bỏ. Cuối cùng cô đã hiểu, trên đời này có một số thứ cho dù có cố gắng như thế

nào thì cũng chưa chắc sẽ có được. Ví dụ như tình cảm, ví như trái tim

của một người. Cô không thể có được Cố Học Võ nên chỉ có thể buông tay.

Nhưng nếu như anh đã không yêu cô thì tại sao lại cứ phải chạm vào cô?

Chẳng lẽ cô thấp hèn như vậy sao? Cứ để mặc cho anh làm nhục?

Thở sâu, tuy rằng rất khó nhưng cô vẫn buộc mình bình tĩnh lại. Cô không

muốn để vấn đề vẫn lằng nhằng ở điểm bắt đầu, nếu có thể thì giải quyết

luôn một lần cho xong.

“Tôi biết anh có chủ ý gì. Cố Học Võ, anh

vừa muốn qua lại với Chu Oánh vừa muốn có Bối Nhi, anh cảm thấy thế giới này nên xoay xung quanh anh. Anh cảm thấy thế giới này là anh muốn thế

nào thì được thế nấy, có đúng không? Tôi nói cho anh biết, không có

chuyện đó đâu. Cho dù anh có năng lực thế nào đi nữa cũng không làm được gì đâu. Tôi tuyệt đối sẽ không giao Bối Nhi cho anh, cũng tuyệt đối sẽ

không hạ thấp mình để yêu một người không yêu mình nữa. Anh đừng có mơ.”

“Qua lại với Chu Oánh?” Anh muốn cùng qua lại với Chu Oánh khi nào? Cố Học

Võ nhìn vẻ mặt đầy tức giận của cô: “Tôi không qua lại với Chu Oánh.”

“Vậy anh không thừa nhận sự thật người anh yêu là Chu Oánh sao? Anh có dám

nói nhiều năm như vậy, người mà anh vẫn nhớ mãi không quên không phải là cô ta? Chẳng lẽ anh không ngày nhớ đêm mong, mong một ngày nào đó tìm

được Chu Oánh sau đó sẽ lại sống chung với cô ta sao?”

Tìm được

Chu Oánh? Anh thật sự có nghĩ như thế. Nhưng sống với Chu Oánh? Sau khi

trải qua nhiều chuyện như vậy, anh cũng không chắc anh còn có thể sống

với Chu Oánh hay không. Nhưng anh muốn tìm cô, cũng là sự thật. Anh muốn Chu Oánh trả lời anh một câu, vì sao lúc trước lại không từ mà biệt, vì sao trong bốn năm qua không có một chút tin tức, rốt cuộc là đã xảy ra

chuyện gì khiến cô bỏ hết tất cả mà đi như vậy, thậm chí không cho anh

một câu trả lời thích đáng. Anh muốn biết đáp án này chứ không chỉ là

muốn sống cùng với Chu Oánh. Anh im lặng, không nói chính là cho Kiều

Tâm Uyển đáp án tốt nhất.

Trong lòng đau thương, cơ thể vừa mới

leo lên đỉnh cao của vui vẻ bây giờ lại từng chút từng chút lạnh lẽo dần đi, cũng giống như tâm trạng của cô vậy. Đối với chuyện đã biết rõ, đối với đáp án đã ngàn vạn lần xác nhận, vì sao cô vẫn còn chờ mong? Phải

chăng bởi vì sự đụng chạm của anh? Bởi vì sự tiếp cận của anh sao? Bởi

vì anh thỉnh thoảng dịu dàng giống như là đang bố thí sao?

“Cố Học Võ, buông tha cho tôi đi.”

Không yêu cô thì đừng quấn lấy cô nữa: “Anh muốn con gái, tôi không thể giao

cho anh. Anh muốn gặp con, tôi đồng ý lùi một bước, một tháng hai lần,

đây là giới hạn của tôi, không thể hơn được nữa. Xin anh cũng đừng quá

đáng.”

Cô không nhớ đã từng đọc trên tờ tạp chí nào đó có nói đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới, lúc đã ham muốn thì sẽ

không quan tâm người phụ nữ đó có phải là người mình yêu hay không. Chỉ

cần thỏa mãn xác thịt là được. Cố Học Võ, rõ ràng cũng là người như vậy. Ở phương diện này mà nói, cô khá hiểu Cố Học Võ, anh rất coi trọng danh dự. Đã nhiều năm như vậy mà anh chưa bao giờ gây ra một tin tức xấu

nào. Đối với việc tham ô, hối lộ lại căm thù đến tận xương tủy.

Anh vào quan trường mấy năm này, có thể một đường thăng tiến như vậy thật

sự là một điều hiếm có. Dù sao, cái mặt lúc nào cũng như sắt đá, cá tính lại hay đắc tội với người khác như vậy thật sự rất đáng ghét. Cho nên

cô có thể khẳng định, vài năm nay, tuy rằng Cố Học Võ không chạm vào cô

nhưng cũng chưa bao giờ phạm nữ sắc.

Có điều đàn ông bình thường

không phải đều có dục vọng, đều có vấn đề cần giải quyết sao? Cho nên

anh mới biến cô thành kỹ nữ tiện lợi nhất mà tùy tiện muốn thế nào cũng

được sao?

Phẫn nộ đè ép lồng ngực khiến cô không thở nổi. Cũng

nhờ một chút bướng bỉnh còn sót lại trong lòng nên cô mới có thể dũng

cảm đối diện với ánh mắt của Cố Học Võ. Cô bây giờ rất rối rắm. Cô hiểu, đó không phải nhằm vào cô, mà là vì Chu Oánh.

“Nói đi. Vì sao

Chu Oánh trở lại rồi mà anh còn có thể đối với tôi như vậy? Chẳng lẽ

anh không lo cô ta suy nghĩ lung tung sau đó không chịu sống với anh

sao?”

Cố Học Võ phục hồi tinh thần, anh không nghe thấy đoạn cô

nói trước đó mà chỉ nghe được đoạn sau. Trong đầu hiện lên gương mặt Chu Oánh, anh lắc lắc đầu.

“Cô ấy không phải là người hay suy nghĩ lung tung. Tôi sẽ giải thích với cô ấy.”

Nếu Chu Oánh thật sự trở lại, anh sẽ giải thích quan hệ giữa anh và Kiều

Tâm Uyển, thật ra trong lòng anh rất rõ cho dù Chu Oánh có trở lại, anh

cũng không thể ở bên Chu Oánh. Mà lý do khiến anh không thể làm vậy

chính là Kiều Tâm Uyển. Anh và Kiều Tâm Uyển đã có với nhau một cô con

gái, mà anh chắc chắn anh không thể lại sống cùng với một người phụ nữ

nào nữa. Vì Bối Nhi. Anh nên tái hợp với Kiều Tâm Uyển.

Chỉ là vì Bối Nhi thôi sao? Hình như không phải, trong lòng anh có một điều gì đó không chắc chắn lắm. Cố Học Võ cũng không biết, anh không có đáp án.

Hiện tại Kiều Tâm Uyển làm anh không thể bình tĩnh.

“Giải thích?” Kiều Tâm Uyển cắn môi dưới, cười lạnh một tiếng, nhìn Cố Học Võ, cô đột nhiên có suy nghĩ muốn đánh anh một phát.

“Cố Học Võ, anh đi chết đi.” Cô yêu đã đủ rồi. Nhục nhã như vậy cô còn phải chịu đựng bao lâu nữa? Rốt cuộc còn phải bao lâu nữa?

Cố Học Võ

giải thích cho Chu Oánh quan hệ giữa cô và anh? Vậy cô là cái gì? Anh vì sao lại chạm vào cô? Nếu anh không chạm vào cô, mọi chuyện sẽ không xảy ra. Quá đáng, quá đáng lắm rồi. Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn Cố Học Võ. Trong lòng giận quá khiến cô giáng một cái tát xuống mặt Cố Học Võ.

“Cố Học Võ, đồ vô sỉ.”

“Kiều Tâm Uyển.” Sao cô lại đánh anh? Cố Học Võ mở to hai mắt nhìn: “Sao cô đánh tôi?”

“Anh đáng đánh.” Kiều Tâm Uyển mỉa mai: “Anh có năng lực thì đừng có đụng

tới tôi, cũng đừng đến đây tìm tôi. Anh sợ Chu Oánh hiểu lầm, vậy bâu

giờ anh đang làm cái gì? Anh coi tôi là gái bao hay sao? Nếu anh thật sự đói khát như vậy thì đi mà tìm Chu Oánh. Anh tìm tôi làm cái gì? Không

phải mấy ngày trước anh còn cùng Chu Oánh lôi lôi kéo kéo, ôm ôm ấp ấp

sao? Giờ anh lại đang làm gì? Cố Học Võ, anh là đồ khốn.”

Càng đáng giận hơn là đã chạm vào cô còn muốn giải thích với Chu Oánh? Anh không biết là nói như vậy rất quá đáng sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 71
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...