Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 9

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Anh cũng không để ý

mình có con nối dõi hay không, nhưng nghĩ đến Uông Tú Nga dùng cớ này để buộc anh kết hôn thì vẻ mặt đột nhiên ngưng trọng vài phần.

Một đứa con?

Một đứa cháu cho Cố gia?

Ánh mắt nheo lại, nhìn chằm chằm hai người còn đang tản bộ kia, đôi mắt phút chốc trở nên lạnh lẽo.

. . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . .

Kiều Tâm Uyển nhìn bóng tịch dương ở xa xa, ánh nắng chiếu lên người cô có

chút ấm áp, cũng không quá nóng, nhưng cô lại thấy hơi choáng váng. Từ

sau khi mang thai, cô đặc biệt sợ nóng.

Đầu đường là một công viên nhỏ, có chòi nghỉ mát, ao nhỏ, hòn giả sơn, nước chảy róc rách.

Lúc trước chọn nơi này là vì điều kiện rất tốt để lập kế hoạch phát triển.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trầm Thành đi đến trước mặt cô: “Có mệt

không? Đến chòi nghỉ mát ngồi một chút đi.”

“Ừ.” Kiều Tâm Uyển

gật đầu. Mang thai tháng thứ tám, cơ thể có chút nặng nề. Trầm Thành cẩn thận đỡ thắt lưng của cô, hai người đi vào chòi nghỉ mát trong công

viên. Kiều Tâm Uyển ngồi xuống, lấy tay che trán, đưa mắt nhìn vầng

dương sắp lặn: “Hôm nay nắng chiều thật đẹp.”

“Không tồi.” Trầm

Thành gật đầu, ngồi xuống bên cô, ánh mắt vẫn không nhìn vầng mặt trời

kia: “Nắng chiều tuy đẹp, nhưng anh thấy vẫn thua người đẹp.”

Cảm nhận được ánh mắt của anh, mặt Kiều Tâm Uyển có chút đỏ, không được tự

nhiên quay mặt đi, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Trầm Thành thì hơi

hơi cúi đầu.

“Trầm Thành. . . . . .” Thời gian dài như vậy, Trầm

Thành vẫn luôn ở bên cô, phần tình cảm này đã vượt quá mức bình thường.

Cô đối với anh thực sự rất cảm kích, cũng cảm động trước những cố gắng

của anh.

Cô cũng rất cố gắng làm bản thân mình yêu anh. Nhưng

hình ảnh của Cố Học Võ thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong đầu cô, nhất là

mấy ngày nay, sau khi gặp được Cố Học Võ ở quán cà phê lần trước. Rõ

ràng đã bảo mình phải quên đi. Nhưng những lúc đêm khuya chiêm bao lại

luôn lơ đãng nhớ tới.

Điều này làm cho cô vô cùng rối rắm, tình

cảm sâu đậm của Trầm Thành cô không phải không cảm nhận được. Nhưng

không có cách nào tiếp nhận được, còn nhớ, tết năm trước, Trầm Thành hẹn cô ở nhà hàng, ở trước mặt rất nhiều người quỳ xuống, cầu hôn cô. Cô

rất cảm động, nhưng cũng chỉ có cảm động mà thôi. Cô không nhận nhẫn của Trầm Thành, trong lòng cũng có phần áy náy với anh. Nhưng trong lúc tâm trạng đang mờ mịt này, cô lại thấy có anh làm bạn có thể cho cô cảm

giác an tâm.

Trầm Thành nhìn cô, không biết cô muốn nói cái gì.

Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển có phần áy náy: “Trầm Thành, anh có thấy con người

của tôi đặc biệt ích kỷ không?”

Yêu Cố Học Võ, yêu đến cố chấp,

chưa từng nghĩ tới kết quả. Để anh làm tổn thương cùng cực, rồi lại nổi

lên lưu luyến cảm giác an toàn mà Trầm Thành mang đến cho cô.

“Tôi thật sự rất ích kỷ đúng không?”

“Tâm Uyển, đừng nói mình như vậy.” Trầm Thành ngồi ở bên cạnh cô, vươn tay

đặt tay cô vào trong lòng bàn tay mình: “Là anh tự nguyện.”

“Nhưng mà tôi thấy rất có lỗi với anh.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn Trầm Thành trong mắt đã lóe lên chút ánh nước: “Trầm Thành, anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy, tôi sợ tôi. . . . . .”

“Nói linh tinh gì vậy.” Trầm Thành không muốn nghe cô nói như vậy: “Cho đến hôm nay, em còn không hiểu được lòng anh sao?”

“Tôi hiểu, nhưng tôi đang mang thai, đứa bé không phải……” Con anh, lời này

đến nửa câu lại không thể nói nữa, Kiều Tâm Uyển ngơ ngác nhìn phía sau

Trầm Thành.

Không biết Cố Học Võ đến đây từ khi nào, anh như một ông vua bước từng bước về phía này.

Anh mặc một chiếc áo sơmi trắng đơn giản, quần dài màu đen, lúc này đang

hướng về phía hai người bọn họ mà đi tới. Ánh trời chiếu hắt một vòng

lên người anh càng tô điểm cho dáng người vô cùng cao lớn của anh, cái

bóng ở phía sau lưng anh cũng kéo ra thật dài.

Cảm giác được ánh

mắt cô đang dại ra, Trầm Thành quay mặt nhìn ra phía sau. Thấy Cố Học Võ xuất hiện thì sửng sốt một chút, ánh mắt lại liếc nhìn Kiều Tâm Uyển

một cái. Theo bản năng liền đứng lên, bảo vệ Kiều Tâm Uyển ở bên cạnh.

“Lão Đại.”

Cố Học Võ không có sai, nhưng sai ở chỗ không yêu Kiều Tâm Uyển. Dù sao

cũng là từ nhỏ lớn lên cùng nhau nên thái độ của Trầm Thành đối với Cố

Học Võ cũng không thay đổi.

“Ừ.” Cố Học Võ lên tiếng, ánh mắt đảo qua Kiều Tâm Uyển, cuối cùng dừng ở bụng của cô, cũng không nhìn Trầm

Thành, trực tiếp mở lời.

“Trầm Thành, anh có việc phải nói với cô ấy, cậu……”

“Em sẽ ra ngoài đứng.” Trầm Thành nói xong định đi thì tay lại bị Kiều Tâm Uyển giữ chặt.

Cô ngồi ở chỗ này thì nhất định phải ngẩng đầu lên mới có thể đối diện với tầm mắt của Cố Học Võ, cắn môi, cô cảm giác tim mình đập rất nhanh,

nhanh đến nỗi gần như làm cô không thở được.

Nắm chặt tay Trầm

Thành, cô nuốt nuốt nước miếng buộc mình bình tĩnh: “Cố Học Võ, anh có

chuyện gì thì cứ nói, giữa tôi và Trầm Thành không có bí mật. Anh ấy

không cần tránh đi.”

Trầm Thành sửng sốt một chút, cảm giác bàn

tay nhỏ bé của cô đang run nhè nhẹ, quay sang, đôi mắt Cố Học Võ cực kỳ

lạnh lẽo, trừng lên nhìn bụng Kiều Tâm Uyển. Trong lòng thầm kêu một

tiếng.

Bắc Đô nói lớn không lớn, quanh đi quẩn lại cũng ở đây.

Lúc này Cố Học Võ tìm tới cửa, khẳng định là đã biết đứa bé là của anh,

vậy anh muốn thế nào?

“Kiều Tâm Uyển.” Anh đè thấp giọng, không

khó nghe ra sự tức giận chất chứa ở trong đó, ánh mắt lạnh như băng,

nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, ánh mắt này làm cho Kiều Tâm Uyển theo bản năng rụt cổ lại, rồi cũng mau chóng ngẩng đầu lên, buộc mình dũng

cảm đối diện với anh.

“Có việc gì?”

“Cô mang thai tám tháng.” Thản nhiên vạch trần sự thật. Trên mặt Cố Học Võ là một vẻ phẫn nộ khi bị người ta lừa gạt.

“Tôi……” Kiều Tâm Uyển muốn phủ nhận, nhưng lại nhanh chóng gật đầu: “Đúng thì thế nào?”

“Đứa bé là con tôi.” Theo thời gian mà nói thì đứa bé đó là con anh.

“Không phải.” Kiều Tâm Uyển nhanh chóng trả lời, nắm tay Trầm Thành thật chặt, đứng lên, để mình đối diện với Cố Học Võ, ánh mắt có vài phần khiêu

khích: “Đứa bé là của Trầm Thành.”

“Nếu là của cậu ta thì vì sao cô phải nói dối?” Cố Học Võ ‘hừ’ lạnh một tiếng, thể hiện rõ sự không tin.

“Tôi không muốn cho anh thấy thoải mái.” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển bình tĩnh,

không có một chút dao động: “Tôi thừa nhận sau khi tôi ly hôn với anh,

tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cho nên hôm đó tôi và Trầm Thành đã đi uống

rượu, sau đó không cẩn thận liền phát sinh. Anh là người trưởng thành,

chắc anh hiểu được đúng không?”

“Phải không?” Căn bản Cố Học Võ

không tin lời của cô, lúc cùng cô nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm

Trầm Thành đang ở bên cạnh cô. Kiều Tâm Uyển vừa nói xong, rõ ràng anh

thấy được trên mặt Trầm Thành chợt lóe qua tia kinh ngạc.

Tuy rằng cậu ta đã nhanh chóng áp chế đi, nhưng vẫn không thoát được ánh mắt Cố Học Võ.

Đã có đáp án, anh tiến về phía trước từng bước: “Kiều Tâm Uyển, cô cũng dám gạt tôi?”

“Tôi nào có gạt anh?” Ban đầu Kiều Tâm Uyển còn bối rối, lúc này đã khôi

phục sự bình tĩnh, nắm chặt tay Trầm Thành, cô cười đến vô cùng rực rỡ.

“Cố Học Võ, anh đừng có tự cho mình tốt quá như thế. Nếu tôi thực sự mang thai con của anh. Tôi cần gì phải ly hôn với anh?”

“ . . . . . .” Cố Học Võ nghẹn lời, quả thật anh cũng không hiểu được mục đích của Kiều Tâm Uyển là gì. Bởi vì cách làm của cô khiến anh vô cùng

khó hiểu, Kiều Tâm Uyển lại nói tiếp.

“Sở dĩ tôi gạt anh, là bởi

vì khi đó thủ tục ly hôn của chúng ta còn chưa hoàn tất. Mà tôi với Trầm Thành đã xảy ra quan hệ. Thứ nhất, tôi không muốn bị trắc trở, thứ hai

cũng không phải thật sự mang thai con của anh.”

Cố Học Võ hơi hơi híp mắt lại, ánh mắt đảo qua Trầm Thành, trên mặt cậu ta có vài phần

xấu hổ, xoay mặt đi, không dám nhìn anh, chỉ liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, vẻ mặt có phần trách cứ.

Lại đối mặt Cố Học Võ, Trầm Thành

cúi đầu: “Lão Đại, xin lỗi. Thật ra em yêu Uyển rất lâu rồi. Nhưng không ngờ cô ấy lại gả cho anh, ngày đó nhìn cô ấy thương tâm như vậy, em, em nhất thời không nhịn được. Thực xin lỗi anh.”

Sự xấu hổ trên mặt cậu ta quá rõ ràng. Cố Học Võ nắm tay thật chặt, muốn nói gì lại nói không được. Túc giận sao?

Anh không yêu Kiều Tâm Uyển, cô phát sinh quan hệ với ai, cũng sẽ không làm anh tức giận. Về phần Trầm Thành……

“Nếu cậu thật sự yêu cô ta, thì bốn năm trước nên ngăn cản cô ta.” Nếu lúc

đó không để Kiều Tâm Uyển lấy anh thì sẽ không có những phiền não sau

này rồi.

“Lão Đại……” Trầm Thành xấu hổ, không phải không nghĩ tới ngăn cản, nhưng khi đó Kiều Tâm Uyển mắt đui tim mù, ngoại trừ Cố Học

Võ, bao nhiêu người cũng không để ở trong mắt.

Phải nói là ngoài

lúc bọn họ còn nhỏ thì không tính, còn thời đi học có biết bao nhiêu

người theo đuổi Kiều Tâm Uyển mà cô chẳng để ý nửa phần. Nếu không phải

lúc trước cố chấp như vậy, thì sau này sao lại thống khổ như thế?

Cố Học Võ cũng không mở miệng, nhìn dáng vẻ Kiều Tâm Uyển cùng Trầm Thành bảo vệ nhau, cũng không có nghĩ nhiều.

Nhưng nếu bụng đã lớn như vậy, vì sao lại không kết hôn? Cứ kéo dài mãi, Trầm gia đang tính làm gì vậy? Hay là để ý việc Kiều Tâm Uyển từng sống với

anh?

Cảm thấy có chút sáng tỏ, anh cũng không nhìn Kiều Tâm Uyển, vỗ vỗ bả vai Trầm Thành: “Nếu bác trai Trầm và bác gái Trầm không đồng

ý. Anh sẽ tìm ba mẹ anh nhờ họ nói dùm một chút.”

Kiều Tâm Uyển

như thế nào, anh không để ý. Nhưng Trầm Thành từ nhỏ đã là người đơn

thuần. Cá tính cũng không đủ kiên cường. Nếu nguyên nhân thật sự là như

vậy thì e là sẽ thấy khó xử.

Làm anh cả, chút việc này, anh sẵn sàng giúp.

“Lão Đại. . . . . .”

Trầm Thành nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới Cố Học Võ lại đi đến bước này, liếc mắt nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, sau đó lắc lắc đầu: “Em không sao, ba mẹ em không có phản đối, chỉ là còn phải chọn ngày. Nhưng bụng của

Tâm Uyển đã lớn như vậy. Có thể phải đợi sinh xong, mới có thể cử hành

hôn lễ.”

“Ừ.” Cố Học Võ cũng không dây dưa thêm nữa, lạnh lùng

đảo qua mặt Kiều Tâm Uyển, xem ra số mạng cô cũng không tồi. Trầm Thành

lấy cô, thật đúng là đáng tiếc.

(Iris: Hờ hờ để xem sau này anh có nghĩ như thế được không nhé. Chờ mà xem hừ hừ hừ)

Nhưng nếu Trầm Thành đã quyết định, thì anh cũng không quan tâm nữa.

“Tự cô giữ gìn sức khỏe đi.” Ném lại những lời này, cũng không để ý xem phản ứng của Kiều Tâm Uyển, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Kiều Tâm Uyển nhìn bóng dáng anh biến mất dần trước mắt mình mà cả người mềm nhũn, lại ngồi xuống. Lúc này chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, cũng cảm

thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Ngực kịch liệt phập phồng, không

ngừng thở gấp. Trong lòng không thể tin được cô lại cứ thế mà lừa được

Cố Học Võ. Ngẩng đầu lại phát hiện Trầm Thành đang nhìn cô.

Cô mới phát hiện cô đang nắm tay anh, đến giờ vẫn chưa buông ra: “Trầm Thành, cám ơn anh.”

Nếu không có Trầm Thành giúp cô chu toàn, cô tin chỉ có một mình cô nhất

định không được thoát được ánh mắt của Cố Học Võ. Anh ta ghét cô như

vậy, nếu biết cô mang thai . . . . . .

Quả thực cô không thể tưởng tượng. Trầm Thành ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ vỗ tay cô: “Em khẩn trương quá.”

Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, vừa rồi anh thấy anh cũng vậy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 9
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...