Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 137

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cố Học Võ hàng ngày

rảnh rỗi là chạy vào bệnh viện cùng Cố Học Mai làm phục hồi chức năng.

Ngoài thời gian đi làm, lúc nào anh cũng có mặt ở bệnh viện. Tâm trạng

của Cố Học Mai cũng đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ cô đã có thể thả nạng

đi được một đoạn, nhưng vẫn còn mệt.

Sau ngày hôm đó, cô không có làm mặt lạnh với Đỗ Lợi Tân, cũng không lờ anh ta đi nữa. Thỉnh thoảng, Trần Tĩnh Như sẽ cố ý tránh đi, lúc cô cần người giúp cũng không cự

tuyệt Đỗ Lợi Tân.

Đỗ Lợi Tân vẫn rất cẩn thận, sau khi trải qua chuyện này, anh ta lúc nào cũng nhìn sắc mặt Cố Học Mai, sợ cô lại không vui.

Nhoáng cái mà đã hơn hai tháng, thời tiết ở Bắc Đô cũng bắt đầu ấm lại. Mà

chân của Cố Học Mai cũng đã có thể bước đi bình thường. Vì vậy nên xuất

viện, về nhà tĩnh dưỡng và phục hồi sức khỏe. Có điều bác sĩ Locker đã

dặn là không được vận động quá mạnh, quá trình này còn cần một khoảng

thời gian hồi phục tương đối dài. Nhưng đối với người nhà họ Cố mà nói,

Cố Học Mai có thể đi lại, chạy nhảy giống như trước là họ đã rất mừng

rồi.

Đỗ Lợi Tân còn đặc biệt tìm một y tá có kinh nghiệm chăm sóc cho Cố Học Mai, rảnh rỗi là ngày nào cũng chạy về Cố gia. Cố Học Mai

không từ chối mà lại rất phối hợp. Sau bốn năm năm bị liệt, bây giờ hai

chân lại có thể đi lại bình thường nên thực ra Cố Học Mai cũng rất vui.

Sau khi chân Cố Học Mai lành được không lâu thì đến sinh nhật Cố Thiên Sở.

Chân cháu gái bình phục, cháu trai lại sinh hai thằng chắt trai nên tâm

trạng của Cố Thiên Sở rất tốt. Bao trọn một tầng nhà hàng, mời thân bằng bạn hữu đến chúc mừng.

Cố Học Võ giúp tiếp đón khách khứa, trong đó tất nhiên cũng có người Kiều gia. Nhìn thấy Cố Học Võ, ông bà Kiều

cũng không biết phải nói gì. Con gái giờ cũng đang sống ở Đan Mạch rất

ổn. Vài lần bà Kiều tính nhắc đến chuyện của Cố Học Võ nhưng Kiều Tâm

Uyển lại không muốn nghe. Cuối cùng, bà cũng không nói nữa. Hôm nay là

đại thọ của ông cụ Cố Thiên Sở, không thích hợp để nói mấy việc này.

Kiều Kiệt cũng đến, lúc nhìn thấy Cố Học Võ, anh ta hừ lạnh một tiếng,

không thèm nhìn mà lướt qua anh đi vào trong.

Cố Học Võ cũng

không để ý, đi theo hai người nhà Cố Học Văn, cùng nhau hỗ trợ tiếp

khách. Lúc bà Kiều đi qua bên người, anh nhìn đến bà từ trong ví tiền

lấy ra một tấm ảnh rồi nói chuyện phiếm với mẹ Trầm Thành: “Chị xem này, đây là Bối Nhi, con bé lại lớn hơn nhiều nữa này. Nhìn cái mặt đáng yêu quá chừng.”

Bước chân Cố Học Võ hơi dừng lại rồi nhanh chóng

lướt qua bà Kiều, lại đi bên kia tiếp khách. Khách khứa tràn ngập khắp

mọi ngõ ngách trong phòng tiệc khiến Học Mai hơi khó thích ứng. Trước đó vì hai chân không thể đi lại được nên tiệc tùng ở Cố gia cô có thể

tránh là sẽ lập tức tránh ngay. Giờ đột nhiên lại nhìn thấy nhiều người

như vậy xuất hiện khiến cô vẫn có chút khó thích ứng.

Bốn năm năm ngồi mãi trên xe lăn, bây giờ đột nhiên đứng dậy được, cảm giác rất kỳ

lạ. Không muốn đối mặt với những ánh mắt đó, cô xoay người muốn bỏ đi.

Một bàn tay to cầm lấy tay cô, là Đỗ Lợi Tân. Cô cũng không rụt tay lại

mà chỉ xoay người, nhìn thẳng vào mặt anh ta.

“Học Mai. Lấy anh đi.”

Cầu hôn, Đỗ Lợi Tân đã làm rất nhiều lần. Nhưng sau khi Cố Học Mai sảy thai thì đây là lần đầu tiên. Đưa mắt nhìn Cố Học Mai, anh ta quì một gối,

vẻ mặt chân thành: “Anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em. Làm em hạnh phúc, hy vọng em đồng ý lấy anh.”

Nhìn Đỗ Lợi Tân trước mắt, Cố

Học Mai không nói gì, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh ta. Động tác của cô khiến Đỗ Lợi Tân hơi mất mát. Câu tiếp theo của Cố Học Mai còn khiến

anh ta phải mở to hai mắt hơn mà nhìn.

“Nói là cầu hôn mà nhẫn cũng không có, hoa tươi cũng không. Cứ như vậy mà cưới em? Có thể rẻ quá không?”

“Học Mai?”

Đỗ Lợi Tân giật mình, ngơ ngác nhìn ánh mắt Cố Học Mai, cô nhoẻn cười: “Nhưng mà, chỉ cần tình cảm của anh không rẻ, là được.”

“Học Mai.” Đỗ Lợi Tân mừng rỡ, ôm lấy Cố Học Mai xoay một vòng: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi.”

“Thả em xuống.” Xoay thế thì cô sẽ choáng mất, Cố Học Mai vỗ bờ vai anh ta,

muốn anh ta thả mình xuống. Đỗ Lợi Tân buông cô xuống, vẻ mặt áy náy.

“Học Mai, anh xin lỗi. Em tin anh, sau này anh cam đoan sẽ khiến em hạnh

phúc. Anh nhất định sẽ yêu em thật nhiều, không để cho em đau lòng nữa.”

“Em tin anh.” Trên thực tế, cô vẫn tin anh ta.

“Còn nữa, tối hôm đó, anh, anh không. Anh…” Chưa nói xong, Cố Học Mai đã bịt miệng anh ta, đôi mắt cô rưng rưng, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

“Anh đừng nói, em biết hết rồi.”

“Em…”

“Anh họ đã nói cho em biết hết rồi.” Cố Học Mai buông tay ra, vùi mặt vào lòng anh ta: “Lợi Tân, em xin lỗi.”

Người bốc đồng vẫn là cô. Người tự ti cũng vẫn là cô. Nếu không phải cô vẫn

cứ giẫm chân tại chỗ, cứ sợ này sợ kia, cứ hoài do dự thì có lẽ bây giờ

hai người đã hạnh phúc lâu rồi.

“Em không có lỗi gì hết.” Trong

cuộc đời này điều Đỗ Lợi Tân hy vọng nhất, chính là tình cảm của anh ta

có thể được Cố Học Mai đáp lại. Bây giờ, Cố Học Mai đã yêu anh ta, đó đã là điều hạnh phúc lớn nhất rồi: “Anh thề, anh nhất định sẽ đối xử tốt

với em, sẽ không làm em đau lòng rơi lệ, em tin anh nhé.”

“Uhm.”

Cố Học Mai gật đầu thật mạnh, vùi mặt vào trong áo anh ta, ôm chặt lấy

anh ta: “Còn nữa, anh còn phải cho em một đứa con.”

“Được rồi.” Đỗ Lợi Tân gật đầu: “Anh cam đoan, sau này anh sẽ không khinh suất nữa.”

“Đỗ Lợi Tân.” Cố Học Mai nhìn vào mắt anh ta, lần đầu tiên, nói rành mạch, rõ ràng tâm tư của mình: “Em yêu anh.”

“Học Mai.” Đỗ Lợi Tân, thật ra biết hết cả. Ngày đó, những lời Cố Học Võ nói với Cố Học Mai ở trong phòng bệnh anh ta đều nghe được. Cũng chính bởi

vì nghe được nên anh ta mới có thể bảo mình tiếp tục kiên trì.

Mà hiện tại chính tai nghe được Cố Học Mai nói ra càng khiến anh ta cảm thấy kích động: “Anh yêu em. Cố Học Mai. Anh yêu em.”

Giọng anh ta cũng không hề nhỏ nên rất nhiều người trong phòng tiệc đều nghe

thấy. Hai vợ chồng Đỗ Hưng Hoa, mấy vị trưởng bối Cố gia, tất cả đều

nghe thấy. Tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay, rất nhiều người tiến đến

chúc mừng Cố Thiên Sở, Đỗ Hưng Hoa.

Cố Học Võ tất nhiên cũng nghe thấy. Anh đưa mắt liếc về góc đó, rồi lại nhìn về phía chú thím, không hề bỏ sót nét vui mừng trong ánh mắt Trần Tĩnh Như. Chắc là Cố gia sẽ

nhanh chóng tổ chức hỉ sự mà thôi?

Cố gia quả thật là muốn tổ chức hỉ sự. Cố Học Mai tuổi cũng không còn nhỏ. Người lớn hai nhà cũng đã họp bàn, quyết định cho bọn họ mau chóng kết

hôn. Thời gian đã định là vào một tháng sau.

Cố Học Mai vừa mới

khôi phục, lại phải bắt đầu bận bịu lo hôn lễ. Cố Học Võ cảm thấy cảnh

tượng dường như hơi quen thuộc. Nhớ kỹ lại thì thấy mấy tháng trước, Cố

gia cũng bận trong bận ngoài tổ chức hôn sự cho anh như vậy. Chỉ là lúc

này, diễn viên đã đổi những người khác.

Anh vẫn như trước, đi

làm, tan sở chỉ có điều anh không uống rượu. Mỗi ngày anh đều bận tối

mắt tối mũi. Đi sớm về trễ. So với trước kia còn bận hơn. Người trong

nhà cũng không biết anh đang bận việc gì. Uông Tú Nga cũng đã hết hi

vọng với anh. Nhìn thấy Cố Học Mai sắp phải kết hôn, chỉ có anh là còn

đơn chiếc. Muốn nói anh mà nói cũng chẳng được. Không nói thì nhìn lại

thấy khó chịu. Tới cuối cùng thì đơn giản là mặc kệ.

Cố Học Võ

cũng không màng tới người trong nhà đang đủ loại rối rắm mà vẫn tiếp tục cuộc sống của anh, sớm đi tối về, ngày nào cũng bận không thôi. Người

ta nhìn vào cứ có cảm giác anh dường như đã quên hết mọi chuyện trước

kia.

Mãi đến buổi chiều hôm nay, anh nhận được một cú điện thoại. Nghe giọng nói từ đâu dây bên kia mà anh sững sờ, ngơ ngác đứng im bất

động hồi lâu không thể nhúc nhích.

Odense là thành phố lớn thứ ba của Đan Mạch, cũng là thành phố lớn nhất của

đảo Fyn, hòn đảo lớn thứ hai của Đan Mạch. Nơi đây tập trung nhiều trang viên, pháo đài cổ kính đan xen thi vị, tô điểm cho bầu trời xanh biếc,

phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

Những mái nhà cao ngói đỏ, tường đỏ

san sát nhau khiến người ta không thể không chú ý. Đây là kiểu kiến trúc theo phong cách châu Âu điển hình, không cao lớn vĩ đại mà cổ kính

trang nhã. Dòng sông Odense xanh biếc uốn lượn tựa như một dải lụa lẳng

lặng chảy dọc theo thành phố. Những ngôi nhà cửa sổ trắng, những ống

khói đỏ khiến nơi này chẳng khác nào một trấn nhỏ im lặng mà vô cùng

xinh đẹp trong truyện cổ tích Quảng Châu.

Kiều Tâm Uyển bế Bối

Nhi đi về nhà. Chiều nào sau khi Bối Nhi ngủ trưa dậy, cô lại đưa Bối

Nhi đến bờ sông Odense tản bộ, chạng vạng lại đưa con về. Cô hiện đang ở một căn nhà ngay bên cạnh đường quốc lộ chạy xuyên suốt nội thành. Đó

là một căn nhà màu trắng, mái ngói, cửa sổ đỏ tươi. Trước cửa còn có một cái sân nho nhỏ, trồng mấy loại hoa cỏ.

Qua đây ở mới mấy tháng

mà cô đã rất thích nơi yên bình khác hẳn với Bắc Đô này. Đi tới cửa, thả Bối Nhi xuống, cô lấy chìa khóa mở cửa. Bối Nhi cũng đã chập chững biết đi nên mẹ vừa buông tay ra là con bé liền bước lẫm chẫm ra ngoài. Không ngờ người còn quá bé, lại đi quá nhanh nên bị hụt chân suýt chút nữa sẽ té lăn ra đất.

Kiều Tâm Uyển đang lo mở cửa nên không chú ý tới

Bối Nhi. Đúng lúc Bối Nhi sắp ngã sấp xuống thì một đôi bàn tay lập tức

đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của cô bé, rồi lại dùng sức bế cô bé lên. Kiều Tâm

Uyển lúc này đã mở cửa xong, quay sang nhìn Bối Nhi: “Bối Nhi, về nhà…”

Câu sau còn chưa kịp nói ra, cô đã ngơ ngác nhìn Cố Học Võ đột nhiên xuất

hiện trước mắt. Mấy tháng không gặp, anh hình như đã gầy đi một chút?

Lúc này anh đang bế Bối Nhi đứng ở trong vườn, bên chân là một vali hành

lý. Trên người là một cái áo gió màu đen. Ánh mặt trời rọi lên người anh một vầng sáng vàng lấp lánh, khiến cô trong lúc nhất thời có chút

choáng váng, không rõ mình đang mơ, hay đang tỉnh.

Bối Nhi không

thoải mái khi bị anh bế nên vặn vẹo người muốn thoát ra. Hai tay không

ngừng với về phía Kiều Tâm Uyển: “Mã ma, mã ma.”

Con gái kêu

khiến Kiều Tâm Uyển sực tỉnh, tiến lên vài bước, vươn tay muốn bế Bối

Nhi qua, Cố Học Võ lại một tay bế Bối Nhi, một tay xách hành lý, lướt

qua cô đi vào trong nhà. Động tác của anh quá nhanh nên Kiều Tâm Uyển

hoàn toàn không lường được, đến khi phản ứng lại được thì ngay lập tức

đuổi theo.

Cố Học Võ đã buông Bối Nhi xuống, từ hành lý lấy ra

hai món đồ chơi. Trong đó một cái là con búp bê biết hát. Anh bất công

tắc, bỏ vào trong tay Bối Nhi.

“Xin chào, xin chào.” Búp bê vừa cất tiếng nói, Bối Nhi liền bị hút vào đó.

Cô bé còn quá nhỏ nên ôm búp bê cũng phải hơi dùng sức một chút. Cố Học Võ quan tâm đặt con búp bê lên bàn trà, sau đó nắm tay con gái chỉ cho cô

bé biết công tắc ở đâu.

“Xem này. Bối Nhi, con cầm tay nó, nó sẽ nói chuyện với con.”

Bối Nhi chơi rất vui, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy tay búp bê, con búp bê lại nói: “Xin chào. Xin chào.”

Bối Nhi bật cười khanh khách. Nhìn con gái cười, Cố Học Võ cũng cười theo.

Khóe môi đang cong lên thì lại nhìn thấy sự không đồng ý và phòng bị

trong mắt Kiều Tâm Uyển khiến nụ cười anh hơi sựng lại. Nhẹ nhàng đứng

dậy, anh đi tới trước mặt Kiều Tâm Uyển, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm

chằm cô.

Kiều Tâm Uyển giơ tay lên, còn chưa kịp làm một động tác bảo anh đi thì anh đã vươn tay nhốt cô vào trong lòng. Cô hoàn toàn

sững sờ, mùi hương của Cố Học Võ đột nhiên chui vào xoang mũi khiến cô

run rẩy, cả hồi lâu cũng không nhúc nhích. Vòng tay này đối với cô vừa

xa lạ lại vừa quen thuộc. Cô đã không biết bao nhiêu lần nghĩ về nó

trong mơ. Bây giờ lại cảm thấy như vô cùng xa lạ. Cứ như là đã xa cách

ngàn năm.

Rất nhiều rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cô,

những suy nghĩ ấy khiến mũi cô chua xót, trước khi ý thức của cô phản

ứng lại, cô dùng sức đẩy anh ra, giây tiếp theo là giáng một cái tát

thật mạnh vào mặt anh.

Cố Học Võ hơi ngẩn ra. Mà Bối Nhi đang

chơi ở bên bàn trà nghe thấy tiếng động đó cũng quay sang nhìn vẻ mặt u

ám của Kiều Tâm Uyển, khuôn mặt nhỏ bé hơi sợ hãi, không muốn chơi tiếp

nữa. Đôi chân nhỏ xíu bước về phía Kiều Tâm Uyển, kéo tay cô, quơ quơ:

“Ma ma? Ma ma?”

“Bối Nhi ngoan, con đi chơi đi.” Kiều Tâm Uyển

ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt sợ hãi của Bối Nhi, trong lòng lại rất giận Cố Học Võ nhưng lúc này lại không thể nói gì, chỉ có thể bảo con gái đi chơi.

Bối Nhi gật đầu, xoay người lại đi chơi. Kiều Tâm Uyển cắn cắn môi, bắt mình phải tỉnh táo lại: “Anh tới làm gì?”

Giọng của cô rất nhỏ, con gái đang ở đây, cô không muốn cãi nhau với Cố Học Võ trước mặt con gái.

Mặt Cố Học Võ bị trúng một cái tát nên rất đau. Nhìn thấy sự kháng cự rõ

ràng trong mắt Kiều Tâm Uyển, anh khẽ nói: “Ngày mai là sinh nhật Bối

Nhi tròn một tuổi.”

Kiều Tâm Uyển giật mình, ngơ ngác nhìn anh.

Anh nhướng mày, nét mặt bình tĩnh: “Chẳng lẽ, anh không thể tới dự sinh nhật Bối Nhi?”

Kiều Tâm Uyển cắn môi, muốn nói không thể, muốn nói không cần. Nhưng bọn họ

đều hiểu rõ. Bối Nhi là con của Cố Học Võ. Anh không yêu cô, không có

nghĩa là anh không thể mừng sinh nhật với Bối Nhi.

Cô nhất thời

không nói gì, đứng đó cũng không biết phải phản ứng thế nào. Chỉ có nội

tâm cay đắng là càng lúc càng nặng nề. Cô đến đây đã mấy tháng mà anh

chưa từng hỏi thăm câu nào, chưa từng xuất hiện lấy một lần, thậm chí

điện thoại cũng không có một cuộc, nhưng đến sinh nhật con gái thì lại

xuất hiện. Anh có suy nghĩ gì, Kiều Tâm Uyển lúc này rất rõ ràng.

Ánh mắt đảo qua hành lý bên chân Cố Học Võ, cô xoay mặt đi, bắt mình bình

tĩnh: “Ngày mai là sinh nhật Bối Nhi, hôm nay anh có thể đi trước. Ở đây không chào đón anh.”

Cố Học Võ vẫn đứng bất động, nhìn sự mạnh

mẽ trong mắt cô, xoa xoa ấn đường: “Anh ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt chết đi được, lúc tới chưa chuẩn bị nên giờ chắc cũng tìm không được

khách sạn. Anh trước tiên sẽ ở chỗ em một ngày, anh nghĩ chắc em không

ngại?”

“Tôi để ý.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh, ngón tay cô

chỉ ra cửa: “Tôi không muốn ầm ĩ với anh trước mặt con, mời anh ra

ngoài.”

Bối Nhi mặc dù đang chơi búp bê, song ánh mắt vẫn thỉnh

thoảng liếc qua bên này, thấy động tác vươn tay của Kiều Tâm Uyển, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện lên vài phần khó hiểu, lại cất bước qua đây. Quơ

quơ tay Kiều Tâm Uyển

“Ma ma, tức giận. Đừng, đừng.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 137
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...