Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 41

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Cố Học Võ, anh

nói ai tự mình quyết định?” Kiều Tâm Uyển không muốn tranh luận vấn đề

này với anh, có tranh cãi tiếp căn bản cũng sẽ không có kết quả, cô dùng sức bỏ tay anh ra.

Lùi về sau một bước: “Tôi có quyền, anh mới

là người không có quyền đó, anh hoàn toàn không cần con gái, anh có tư

cách gì mà nói những lời này? Anh có tư cách gì tới tìm con gái tôi?”

Cuộc tranh luận trở lại điểm bắt đầu, Cố Học Võ không biết nói gì mới thích

hợp, nhìn thấy sự tức giận, không cam lòng, còn có sự tổn thương trong

mắt Kiều Tâm Uyển. Anh thở sâu, buộc mình bình tỉnh trở lại.

Anh

biến mất mấy ngày nay nhưng vẫn luôn suy nghĩ phải dùng cách gì để Kiều

Tâm Uyển chịu chấp nhận anh thật sự là cha của con gái cô. Nếu Kiều Tâm

Uyển thật sự muốn lấy Trầm Thành, anh gần như cũng không có lập trường

đi ngăn cản. Dù sao, cô và anh đã ly hôn. Nhưng mà bây giờ còn có một

đứa con gái.

Con gái là của anh, anh sẽ không buông tay. Tin rằng Kiều Tâm Uyển cũng vậy, sau khi Kiều Tâm Uyển lấy Trầm Thành e là con

gái sẽ mang họ Trầm. Mà anh hoàn toàn không muốn như vậy. Tuy rằng không muốn tổn thương Trầm Thành, nhưng mà anh lại càng không bằng lòng từ bỏ con gái.

“Kiều Tâm Uyển. Vì sao không lấy Trầm Thành?” Anh vẫn

còn đau, cơn đau này làm cho anh kích động muốn hung hăng lay người Kiều Tâm Uyển một trận, nhưng một ý nghĩ sâu hơn trong đầu khiến anh nén

lại, xem anh sẽ dạy dỗ cô như thế nào.

Kiều Tâm Uyển thoáng giật mình, trên mặt rất nhanh lại kiêu ngạo: “Không phải việc của anh.”

“Không phải việc của tôi?” Cố Học Võ cong môi, cười như không cười, nhưng mà

nụ cười kia không có tới đáy mắt: “Kiều Tâm Uyển, cô không lấy Trầm

Thành, lại muốn mang con gái tôi ra nước ngoài? Cô nghĩ là tôi sẽ cho

phép sao?”

“Anh không tư cách nói không cho phép.” Kiều Tâm Uyển

giật mình phản kháng, cô dựa vào cái gì phải sợ Cố Học Võ: “Anh không có tư cách cho phép hay không? Là bởi vì anh sau khi sảng khái thì để lại

một con nòng nọc nhỏ sao? Hay là nói trong mười tháng qua anh không hề

biết đến sự tồn tại của con gái? Cố Học Võ. Anh không tư cách.”

Lời nói lỗ mãng của cô làm cho mi tâm Cố Học Võ nhanh chóng nheo lại, vẻ

mặt có vài phần phản đối, trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, hai tròng mắt

bốc hỏa.

“Tư cách của tôi chính là cô đã bỏ thuốc tôi, Kiều Tâm

Uyển, nếu cô không chuốc thuốc tôi, chẳng phải hèn hạ lấy cắp mầm móng

của tôi thì hôm nay tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này.”

Kiều Tâm

Uyển nghẹn tắc ở ngực không thể nào nuốt xuống được, nhìn vào khuôn mặt

Cố Học Võ, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi đúng là chuốc thuốc anh, tôi chính là hèn hạ lấy cắp mầm móng của anh đó thì sao? Anh có khả

năng thì đừng để cho tôi lấy cắp? Cố Học Võ, không phải bản lĩnh anh lớn lắm sao? Anh không phải năng lực rất mạnh sao? Sao lại có thể bị tôi

dắt mũi? Lại còn tận hai lần. Chậc chậc.Tôi phải nói sao đây? Nói anh

không có định lực? Hay là nói anh. rất. ngu?”

Ba chữ sau, cô nhấn rất mạnh, từng chữ một, nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Cố Học Võ cô vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn đạp thêm một cái nữa.

“Vừa rồi tôi

đâu có chuốc thuốc anh nhỉ? Cố Học Võ? Vậy sao anh lại động tay động

chân với người ta? Người anh em bị đá trúng cảm giác không tồi chứ! Cố

Học Võ. Nhịn đói quá lâu sẽ không tốt, nếu anh thật sự đói khát như vậy, tôi nghĩ anh có thể đi tìm một con gà thử xem.”

Sắc mặt Cố Học

Võ càng thêm âm trầm, nhất là nghe thấy Kiều Tâm Uyển ngay cả gà cũng

nói ra. Sắc mặt xanh mét, bắt đầu đầy bão táp. Kiều Tâm Uyển không

thèm quan tâm. Phải so mồm mép, cô cũng sẽ không thua. Trước kia là cô

ngu mới để cho anh kiêu ngạo đắc ý ở trước mặt mình, cô không cho anh cơ hội để phải nhìn anh kiêu ngạo như thế đắc ý như thế.

Cô vươn tay, chỉ chỉ cửa: “Cửa ở bên kia, không tiễn.”

Kiều Tâm Uyển chưa từng như vậy, dễ chịu, đi qua, quả thực rất dễ chịu

ngoảnh mặt. Hừ lạnh một tiếng, không nhìn đến khuôn mặt khó coi của Cố

Học Võ, cầm lấy máy sấy hong tóc khô, cô hiện tại còn trong tháng, không thể ra gió, bằng không bà Kiều lại nói. Ngồi ở trước bàn trang điểm sấy tóc, cũng không thèm nhìn tới Cố Học Võ sau lưng. Tóc của cô từ lúc

mang thai cũng không uốn hay nhuộm gì. Sau 10 tháng, tóc đã dài ra thẳng tắp.

Một tay vẩy vẩy tóc, tay kia cầm máy sấy. Cô hơi hơi quay

đầu đi, để lộ ra cái cổ duyên dáng. Bộ dạng đó nhìn vô cùng cám dỗ, mê

người. Cố Học Võ đứng bất động, cũng không rời đi. Trong phòng chỉ có

tiếng máy sấy tóc. Tóc đã gần khô. Kiều Tâm Uyển bắt đầu dưỡng da.

Mặc dù đang nuôi con bằng sữa, nhưng mà giữ gìn diện mạo vẫn cần thiết. Cô

dùng loại có tinh chất thực vật, không gây tổn hại làn da mà cũng không

ảnh hưởng đến việc cho bú. Chuẩn bị xong, Kiều Tâm Uyển đứng lên. Phát

hiện Cố Học Võ còn chưa đi, cô cũng không quan tâm anh, cầm cái khăn

trên giường cất đi, lên giường đi ngủ.

Vừa đặt người nằm xuống

giường đã ngáp một cái, cả ngày hôm nay chơi cùng với con gái đến giờ cô cũng thấy mệt rã rời. Xoay người, đưa lưng về phía Cố Học Võ, một giây

sau cô cảm giác được phía sau có người tới gần,thân thể bị người ta xoay qua, thần kinh của cô phút chốc căng thẳng, trừng mắt khi Cố Học Văn

nhướng người tới.

“Cố Học Võ, anh muốn làm gì?”

Cố Học Võ không vội vàng tiến lại, cầm lấy tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt có chút tức giận: “Kiều Tâm Uyển, cô lại đá tôi?”

Còn đá vào vị trí trọng yếu như vậy, quả thực là…

“Đá anh đấy.” Kiều Tâm Uyển nhìn ở giữa hai chân anh, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạo: “Tôi không thể đá anh sao? Chẳng lẽ để anh tiếp tục ăn

đậu hủ của tôi, xem tôi như gái làng chơi sao?”

Cố Học Võ sửng

sốt một chút, anh cũng không có ý đó. Nhưng mà biểu hiện của anh lại làm cho Kiều Tâm Uyển nghĩ anh đang nghĩ như vậy, trong lòng lại nổi nóng,

cô giơ tay lên tát Cố Học Võ.

“Bốp” một tiếng, Cố Học Võ bị đánh, vẻ mặt tức giận, vươn tay cầm tay Kiều Tâm Uyển: “Kiều Tâm Uyển.”

“Cố Học Võ, tôi đã nói rồi, anh thật sự đói khát như vậy thì anh có thể đi

tìm gà. Xin anh tránh xa tôi một chút, tôi hiện tại thấy anh liền ghê

tởm muốn ói.”

Trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ sắc mặt vô

cùng khó coi, người phụ nữ này đánh mình ba cái tát, còn đá vào huyết

mạch của anh. Quả đúng là một người đàn bà chanh chua.

Anh muốn

tát lại cô một cái, nhưng mà anh không có thói quen đánh phụ nữ. Nghĩ

bụng muốn hung hăng giáo huấn cô một chút lại cảm thấy người cô đang run nhè nhẹ. Bởi vì phẫn nộ, bởi vì xấu hổ và giận dữ. Đủ loại cảm xúc

trong mắt của cô, tạo thành một ánh lửa rực sáng, trong suốt mà hữu

thần, tràn ngập sức sống.

Dạ dày truyền đến một cơn co rút đau

đớn, anh nhớ mình hôm nay vẫn chưa ăn tối đã đến đây. Mi tâm hơi hơi

nheo lại, buông tay ra, Cố Học Võ đứng thẳng người dậy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt Kiều Tâm Uyển ở dưới ánh đèn có vẻ trắng nõn lạ thường.

“Kiều Tâm Uyển, nếu cô muốn mang con gái rời khỏi Bắc Đô, đến nghĩ cũng đừng

hòng. Con gái cũng là của tôi. Mặc kệ cô kết hôn với Trầm Thành, hay là

ra nước ngoài, đều không thể thay đổi sự thật này. Mà tôi tuyệt đối sẽ

không cho phép cô mang con gái tôi đi.”

Kiều Tâm uyển không nói

lời nào, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô ngồi dậy, ngẩng đầu chống

lại ánh mắt của anh: “Cố Học Võ, con gái tôi nhất định sẽ đưa ra nước

ngoài, không tin chúng ta cứ thử xem.”

“Được.” Cố Học Võ gật đầu: “Chúng ta hãy thử xem cô có làm được không.”

“Thử xem thì thử xem.” Bên phía Kiều Tâm Uyển đã làm xong mọi liên hệ. Qua

một tuần nữa, là có thể mang theo con gái đi Đan Mạch, vương quốc của

truyện thiếu nhi. Cô tin con gái nhất định sẽ thích nơi đó.

Cố

Học Võ cũng không tranh cãi với cô. Nhìn thấy sự quật cường cùng kiêu

căng trên mặt cô, anh cúi người xuống, nhanh chóng kề sát mặt lại, Kiều

Tâm Uyển liền bị dọa, lui ra phía sau một chút, anh lại tới gần một

chút, nhìn chằm chằm bờ môi đỏ mọng của cô.

Ánh mắt của anh nhìn

cô chăm chú khiến cô không được tự nhiên, Kiều Tâm Uyển không rõ rốt

cuộc anh muốn làm gì. Anh lại đến gần hơn vài phần, nhẹ nhàng mở miệng.

“Kiều Tâm Uyển, tôi không có đói khát như vậy, cũng không đi tìm gà. Có điều

nghĩ cô vẫn thiếu đàn ông, thiếu đến muốn bỏ thuốc tôi, nên tôi có lòng

tốt thỏa mãn em một chút thôi. Cô hẳn là phải cám ơn tôi mới đúng

đấy?” Nói xong, Cố Học Võ cũng không nhìn mặt cô. Đứng lên đi

nhanh về phía cửa.

Kiều Tâm Uyển lúc này mới phản ứng lại lời vừa rồi Cố Học Võ nói là cái gì, cô cầm lấy gối trên giường ném anh.

“Cố Học Võ, anh đi chết đi.”

Cố Học Võ lúc này đã mở cửa. Cái gối ném lên trên cửa, sau đó rơi xuống

đất. Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, khóe môi giương lên: “Đáng tiếc,

không trúng.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cảm thấy mình sắp nổi

điên rồi. Cửa vào lúc này đóng lại, Cố Học Võ rời đi: “Anh thằng khốn,

đi chết đi.”

Cô thở phì phò, trừng mắt nhìn cái cửa đã đóng kia,

hạ quyết tâm cô nhất định phải mang con gái đi khỏi Bắc Đô, rời khỏi

người đàn ông vô liêm sỉ này.

Cố Học Võ nghe được hai câu sau,

khóe môi giương lên rất cao. Trong mắt hiện lên một tia sung sướng.

Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng cô bị anh chọc cho tức đến chết lại khiến tâm tình của anh tốt lên. Cất bước đi đến phòng bên cạnh. Bối Nhi đã hết khóc, chơi được một lúc cũng mệt rồi ngủ trên giường em bé. Bà

vú vừa thấy anh xuất hiện, vẻ mặt lập tức đề phòng, đứng lên trừng mắt

với anh.

Cố Học Võ cũng không quan tâm đến bà, đi thẳng đến trước giường nhìn dáng vẻ say ngủ của con gái, nhìn theo góc độ này, gương

mặt hình như có giống Kiều Tâm Uyển, mắt mũi lại giống anh. Đẹp vô cùng. Tổng hợp lại nét đẹp của hai người, kết hợp của cha và mẹ.

Cái

mặt nho xíu, hồn nhiên mà đáng yêu. Vươn tay, nhẹ nhàng xoa hai má của

con, cảm giác rất mịn, rất sướng. Làn da con gái lúc trưởng thành nhất

định sẽ rất đẹp, giống Kiều Tâm Uyển. Trong đầu lại hiện lên việc vừa

rồi với Kiều Tâm Uyển, bụng dưới của anh lại hơi căng lên, mất tự nhiên

rút tay lại, dạ dày vẫn còn khó chịu, anh xoay người rời đi.

Anh

rời khỏi, dì Chu liền nhẹ nhàng thở ra. Trả tiền thì là chủ. Nhưng mà

cậu này cũng đáng thương. Bối Nhi là con gái của cậu ta thế mà lại không muốn cậu ta bế, mỗi khi bế là lại khóc. Thật đúng là ——

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Rời khỏi Kiều gia, dạ dày lại càng đau. Ngồi ở trong xe, Cố Học Võ ấn bụng, ngẩng đầu liếc nhìn lên trên lầu, ánh đèn trong phòng Kiều Tâm Uyển đã

tắt. Chắc là cô đã ngủ? Người phụ nữ chết tiệt, dám vừa đánh vừa đá lại

còn mắng anh, quả đúng là một con mèo hoang. Nhưng mà nghĩ đến ánh mắt

cô lấp lánh trừng mắt với anh, bộ dạng tràn ngập tức giận, anh phát hiện anh lại không tức giận, thôi bỏ đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.

Đạp chân ga rời đi, anh quyết định đi ăn một chút gì. Về phần làm như thế

nào kéo dài thời gian với Kiều Tâm Uyển, làm cho cô ngoan ngoãn giao con gái cho anh, thì cứ để anh từ từ nghĩ cách.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 41
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...