Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 90

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Kiều Tâm Uyển thật

không ngờ Bối Nhi lại biến mất ngay trước mắt mình, lòng cô hoàn toàn

rối loạn, nhân viên kia rót cho cô ly nước giúp cô tỉnh táo lại.

“Cô uống nước trước đi, bình tĩnh, từ từ nói cho tôi biết có chuyện gì xảy

ra, lát nữa tôi sẽ đưa cô đi tìm cảnh sát, chúng ta sẽ báo cảnh sát.”

“Đúng. Báo cảnh sát. Báo cảnh sát.” Kiều Tâm Uyển cầm ly nước uống cạn một hơi rồi đứng dậy, nắm tay người kia định đi tìm cảnh sát, nhưng mới đi được hai bước cả người đã mềm nhũn mà ngất đi, kế tiếp là không còn biết gì

. . . . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . . . . .

Bên tai dường như có ai đó đang nói, Kiều Tâm Uyển mở to mắt nhưng cảm giác mí mắt nặng trĩu, không thể mở ra được, đầu hơi váng vất, nặng nề, muốn xoa xoa trán nhưng tay lại chẳng có chút sức lực.

“Kiều Tâm Uyển.”

Bên tai hình như có người gọi cô, cô muốn ngồi dậy, nhưng lại mệt mỏi, mơ

mơ màng màng, thiếp đi. Lần thứ hai tỉnh lại, rốt cục, mở mắt, cảnh vật

trước mặt hoàn toàn lạ lẫm. Sàn nhà bằng gỗ, vách tường màu lam, phía

trên có đeo mấy cái mặt nạ đuổi tà. Xoa xoa ấn đường, muốn ngồi dậy lại

phát hiện mình đang ngủ trên cái giường lớn kiểu châu Âu màu trắng, phía trên là tấm lụa trắng mỏng buông rũ xuống có phần mơ mộng.

Đây

là đâu? Cúi đầu nhìn người mình, áo khoác đã được cởi ra, nhưng quần áo

bên trong vẫn còn. Cảnh vật này rất xa lạ. Cô hoàn toàn không có ấn

tượng. Cũng không thể là ở trong bệnh viện, lắc đầu, cô hoàn toàn không

biết đây là đâu. Lại đưa mắt nhìn quanh phòng. Ngoại trừ cái giường này, còn có hai ghế sofa đơn, ở gữa là một cái bàn thủy tinh. Ở trên ban

công có bày một bình hoa.

Bên ngoài là một màu xanh biếc, nơi này có rất nhiều cây sao? Cô muốn xuống giường nhìn cho rõ nhưng vào lúc

này khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi lại hiện lên trong đầu, cô cấp tốc

xuống giường, đi tới cửa, dùng sức đập.

“Bối Nhi. Bối Nhi. . . . . .”

Dùng sức đẩy cửa, cô phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, mở không ra. Bối Nhi ở đâu? Con bé thế nào? Kiều Tâm Uyển không biết, xụi lơ ngồi dưới

đất, mặt đất lạnh lẽo khiến cô thấy cả người đều run rẩy, cô tới đây đã

bao lâu? Là ai đưa cô tới? Là ai mang Bối Nhi đi? Hay là người mang Bối

Nhi đi và người nhốt cô tại đây là cùng một người?

Trong lòng còn đang lưỡng lự thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân. Cô vội vàng đứng lên. Ánh mắt đảo quanh phòng, chỉ có một bình hoa xem ra không

tồi, cô cầm lấy bình hoa, trốn ra sau cửa.

Tiếng bước chân càng

ngày càng gần, cô cảm giác tim mình cũng ngừng đập, cánh mở cạch một

tiếng, cô giơ lên bình hoa định đập người đi vào, cánh tay lại bị người

đó siết chặt. Cô căng thẳng, buông tay, bình hoa sắp rơi xuống thì một

đôi bàn tay to lại kịp thời chụp lấy, tiến về phía trước vài bước, đặt

bình hoa về vị trí cũ.

Kiều Tâm Uyển hoàn toàn sửng sờ bất động

tại chỗ, không riêng gì bởi vì một đòn khiến cô ngừng tay, mà quan trọng hơn là vì người đoạt lấy cái bình lại là Cố Học Võ?

“Anh, sao anh ở đây?”

“Anh không thể ở đây sao?” Cố Học Võ xoay người, tiến hai bước về phía trước đứng trước mặt Kiều Tâm Uyển, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm gương mặt

cô, không bỏ sót một biểu cảm trên mặt cô.

Kiều Tâm Uyển hơi ngơ

ngác, đại não hoạt động thật nhanh, đột nhiên tiến lên dùng sức nắm quần áo Cố Học Võ. Vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ: “Bối Nhi đâu? Anh đã làm gì con

bé? Anh muốn thế nào?”

“Bối Nhi khỏe lắm.” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Em đừng lo.”

“Khốn nạn.” Kiều Tâm Uyển giơ tay định tát tai Cố Học Võ nhưng anh đã dùng

sức nắm tay cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu, mút mạnh lên cánh môi cô.

Kiều Tâm Uyển sau một lúc nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp liền liều mạng giãy dụa, nhưng đánh không lại sức lực của anh, cô bị anh đè chặt, môi

lưỡi anh vô cùng bá đạo, sức lực lớn đến mức cô gần như không thể thở

được. Nụ hôn vừa chấm dứt, môi cô đã sưng đỏ, cô ngẩng đầu trừng mắt

nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt tràn đầy căm hận: “Đê tiện.”

“Ai đê tiện?” Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng, vẫn không buông tay ra: “Em đã chịu để anh đưa Bối Nhi về Cố gia, vậy mà xoay người một cái, em lại muốn xuất

ngoại. Em nghĩ anh cho phép sao?”

“Bối Nhi đâu? Anh nói cho tôi biết, Bối Nhi ở đâu?”

“Bối Nhi ở Cố gia.” Cố Học Võ nhìn sắc mặt cô, con mắt thâm thúy hiện lên

một tia tựa hồ là châm biếm: “Lúc này mẹ anh đang chăm con bé.”

Cơ thể Kiều Tâm Uyển mềm nhũn, toàn thân bất lực, nếu không phải có tay Cố Học Võ dìu trên lưng thì chắc lúc này cô đã ngã xuống đất rồi. Kinh

ngạc ngẩng đầu, cô nhìn Cố Học Võ khe khẽ lắc đầu, lại lắc đầu: “Không

có khả năng, không có khả năng. Sao anh làm thế nào được? Anh, anh làm

như thế nào được?”

“Tả Phán Tình có đủ sữa. Em không cần lo Bối Nhi sẽ đói bụng. Với lại, cô bé cũng gần sáu tháng, đã có thể cai sữa được rồi.”

“Cố Học Võ, sao anh có thể như vậy?” Kiều Tâm Uyển không nghe, nắm chặt áo anh: “Anh nói cho tôi biết, sao anh có thể như vậy?”

“Anh đã nói với em, em muốn thời gian, anh cho em thời gian. Em muốn suy

nghĩ, anh cho em suy nghĩ, nhưng không cho phép em mang con bỏ đi. Em

giấu anh làm như vậy, em muốn khiêu khích sự kiên nhẫn của anh cho nên

anh chỉ cho em biết sơ qua về sự lợi hại và thủ đoạn của anh mà thôi.”

Vươn tay nắm tay Kiều Tâm Uyển, anh đè thấp giọng nói có vài phần uy hiếp:

“Kiều Tâm Uyển, em vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Ở

phương diện nào đó thì anh cũng thế.”

Là sao? Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn anh, lại lần nữa phát hiện cô hoàn toàn không hiểu Cố Học Võ.

Ánh mắt cô lại đảo qua người anh, anh đang mặc một bộ sơ mi màu trắng

ngắn tay, phía dưới là một cái quần kiểu đơn giản, tiện dụng. Bắc Đô

đang rất lạnh, cô nhìn trên người mình. Buổi sáng trước khi cô lên máy

bay, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen dày, bên trong là một cái áo sơ mi. Lúc này chỉ mặc một cái áo, nhưng cô lại không hề thấy lạnh, một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu, cô vọt tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra

ngoài. Bên ngoài một mảng cây lá là biển rộng mênh mông.

“Biển?”

Cô trừng mắt, không thể tin vào mắt mình, quay sang, cô nhìn Cố Học Võ:

“Đây, đây là đâu? Anh, sao anh lại mang tôi đến đây?”

“Nghĩ cách thì tự nhiên có thể.”

Cố Học Võ hơi hơi cong môi, đi tới đằng sau Kiều Tâm Uyển: “Đây là một hòn đảo cách rất xa Trung Quốc.”

Không biết có phải Kiều Tâm Uyển ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy trong

lời Cố Học Võ nói dường như có chút ý cười, cô quay sang nhìn anh, vẻ

mặt tràn đầy khiếp sợ.

“Anh, anh dựa vào cái gì mang tôi đến đây? Anh có tư cách gì? Anh có quyền gì?Anh…”

Còn chưa nói hết, môi cô đã bị Cố Học Võ hôn, khác với sự bá đạo ban nãy,

nụ hôn này, anh đặc biệt dịu dàng. Từng chút từng chút nhấm nháp vị ngọt của cô, tới sau cùng anh buông lỏng tay ra.

“Đi thôi, anh đưa em ra xem bên ngoài.”

“Tôi không đi, anh trả Bối Nhi lại cho tôi.” Bối Nhi không biết thế nào? Cố

gia sao, con bé đã bao giờ ở Cố gia đâu cơ chứ, bây giờ thời tiết lại

thay đổi không biết con bé có bị lạnh hay không? Có bị đói hay không? Có quen hay không? Con bé…

“Nếu em lo cho Bối Nhi thì anh khuyên em bớt lo đi thì hơn.”

Cố Học Võ nhìn cô bất động, cũng biết hiện tại trong lòng cô nghĩ gì: “Con bé khỏe lắm, mẹ anh sẽ chăm sóc tốt cho con bé, còn nữa, dì Chu hiện

tại đã ở Cố gia, em có thể yên tâm chưa?”

Kiều Tâm Uyển đứng bất

động tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ, nếu đến bây giờ mà còn không

hiểu vậy thì cô đúng là ngốc, anh đã có mưu tính trước, đã suy tính xong từ lâu. Thảo nào trước khi cô lên máy bay dì Chu không đến tiễn còn nói cái gì mà sau này sẽ có cơ hội gặp mặt, không cần buồn quá. Thảo nào dì Chu bình thường thương Bối Nhi như vậy mà lại không hề thấy bà có chút

gì luyến tiếc, trong lòng cô cứ nghĩ dì Chu máu lạnh, ở bên Bối Nhi lâu

như vậy rồi mà một chút cảm tình cũng không có.

Suy nghĩ quá rối

loạn khiến cô không biết mình phải phản ứng thế nào, Cố Học Võ nhíu mày, anh không thích nhìn cô ngẩn người, kiên quyết kéo tay Kiều Tâm Uyển,

mang cô ra ngoài, mặc kệ Kiều Tâm Uyển có muốn hay không, cô vẫn bị Cố

Học Võ dẫn ra ngoài.

Kiều Tâm Uyển cảm giác hơi chói mắt bèn nheo mắt lại: “Nóng quá.”

Tuy rằng mặt trời chiều đã ngã về tây, nhưng gió biển thổi vào vẫn nóng

rừng rực. Hoàn toàn khác hẳn cái lạnh ở Bắc Đô. Cố Học Võ hơi cong môi,

nhìn mặt cô rồi dẫn cô đi ra ngoài bãi biển, chọn ngồi dưới bóng một gốc dừa thật cao, ngắm nhìn biển khơi phương xa. Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý

bảo Kiều Tâm Uyển cũng ngồi xuống.

Kiều Tâm Uyển không nhìn anh,

ánh mắt quét một vòng, phát hiện nơi này lại không có một bóng người,

ngoài một dãy phòng phía sau thì cũng chẳng thấy những công trình khác,

cô đứng đó nhìn Cố Học Võ mà hơi bực bội.

“Rốt cuộc đây là đâu. Tại sao chẳng có ai hết.”

“Anh chẳng phải nói đây là một hòn đảo rồi sao.”

“Tôi đương nhiên biết đây là một hòn đảo.” Cô đâu có ngốc. “Tôi chỉ muốn biết, tại sao không có ai ở đây.”

“Đây là hòn đảo tư nhân thì làm sao có thể có những người khác.”

Ý gì vậy? Kiều Tâm Uyển trừng mắt, phát hiện suy nghĩ của cô hoàn toàn không theo kịp Cố Học Võ: “Đảo tư nhân?”

“Đúng, trên một hòn đảo tư nhân nhỏ trên biển Thái Bình Dương.”

Đảo tư nhân nhỏ? Kiều Tâm Uyển tức giận, thậm chí còn chẳng muốn hỏi đảo là của ai, ngực cô phập phồng kịch liệt, trừng mắt với Cố Học Võ: “Anh,

anh nói đây là đảo tư nhân? Thế thì trên đảo này hiện tại chỉ có hai

chúng ta?”

“Uhm.” Cố Học Võ nhướng mày, nhìn sắc mặt tức giận của Kiều Tâm Uyển: “Thông minh, quả thật chỉ có hai chúng ta.”

Chỉ có hai người bọn họ? Kiều Tâm Uyển nắm tay thành đấm, lòng đầy căm

phẫn: “Anh, anh có ý gì? Nếu trên đảo không có ai, cũng không thể ra

ngoài, vậy ban nãy anh khóa cửa làm gì?” Hại cô tưởng mình bị kẻ xấu bắt cóc, sợ chết khiếp.

“Anh muốn làm em căng thẳng một chút.” Cố

Học Võ nhìn cô, không phủ nhận ý xấu của mình. Biết rõ cho dù Kiều Tâm

Uyển có tỉnh lại cũng không thể thoát khỏi nơi này nhưng anh vẫn khóa

cửa để cô ra không được, quan trọng nhất là muốn…

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 90
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...