Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 100

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lê Gia Hào đầu đầy hắc tuyến nhìn cô nhóc phá hư tình thú trong ngực, chỉ còn biết cười khổ mà thanh minh.

"Nào có... anh đâu có theo đuổi ai đâu mà kinh với trả nghiệm chứ?"

"Nói dối... người khác không nói tới. Chỉ cần nói tới chuyện của Mạc Vân Anh mà thôi. Anh còn chối... hừ... đại đào hoa, lăng nhăng mà..."

Lê Gia Hào thở dài, biết cô vẫn để ý chuyện lần trước, liền nói.

"Mạc Vân Anh là quá khứ rồi. Với lại trước kia anh ở bên cô ta cũng đâu phải vất vả theo đuổi, còn tỏ tình yêu đương chứ. Anh thề là anh chỉ tỏ tình, nói những lời kia là xuất phát từ tấm lòng, từ trước tới giờ chỉ nói với một mình em mà thôi."

Trần Thanh Trúc nghe anh nói thì cảm xúc bỗng nhiên ổn định, vui vẻ lên nhiều, lại hiếu kỳ nhìn anh hỏi.

"Anh không theo đuổi vậy là cô ta theo đuổi anh? Không đúng... nghe nói anh rất yêu cô ta mà. Còn vì cô ta mà ăn không ít khổ vẫn muốn tha thứ cho cô ta cơ mà?"

Lê Gia Hào khóc không ra nước mắt, thấu hiểu câu nói, phụ nữ cùng tiểu nhân rất khó nuôi. Nhưng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể kiên nhẫn mà nó cho cô biết tránh sau này phát sinh chuyện không hay, có người ly gián.

"Đúng là cô ta chủ động theo đuổi anh. Cũng không thể nói là anh không động tâm với cô ta. Anh đã từng yêu cô ta là thật, nhưng giờ đã hết rồi. Giờ cái mà cô ta để lại cho anh chỉ còn là sự chán ghét mà thôi. Ngày đó..."

Trần Thanh Trúc yên lặng nghe anh nói xong, thì hỏi.

"Anh có còn hận cô ta không?"

Lê Gia Hào nhìn cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi lắc đầu.

"Trước đây đã từng nhưng giờ thì không..."

Trần Thanh Trúc hài lòng gật đầu, mỉm cười với anh.

Ngày hôm nay biết bao chuyện sảy đến. Sau khi xác định mối quan hệ nghiêm túc hai người cũng cởi mở, không khí giữa hai người trở nên thoải mái và thân thiết hơn rất nhiều. Tin Tin thì trong lòng vui như mở hội, len lén viết thư gửi đi cho ai đó. Chuyện này Trần Thanh Trúc hoàn toàn không hề biết. Nếu để cô biết chuyện này có lẽ Tin Tin sẽ bị ăn đòn vào mông nhỏ là cái chắc. Mà ở một nói nào đó, một người phụ nữ trung niên, 4 mái tóc buông, dài khuôn mặt diễm lệ, nhìn máy vi tính trước mặt, mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng.

~~~~~~~~

Bốp...

"Dkm..."

Một tiếng chửi thô tục phát ra, âm thanh như gầm rống chứa đầy tức giận vang lên trong phòng khách sạn. Âm thanh này chính là của Thiết Trụ. Hắn bây giờ vô cùng tức giận, tức đến đầu bốc khói. Đập nát cái máy tính, nhìn nhìn vào mấy thằng đàn em đứng đó, quát.

"Chúng mày cút hết đi cho tao... đừng để ta chướng mắt..."

Mấy tên đàn em nhanh chân chạy ra cửa chẳng giám quay đầu lại.

Thiết Trụ nhớ lại chuyện mới xảy ra không lâu trước đó. Vốn nghĩ chuyện làm ăn lần này trót lọt, ai ngờ máy tính của hắn bị cấy virus phá hủy tường bảo vệ, đột nhập hệ thống, ân câp thông tin ở đó. Sau đó ngang nhiên phá hủy toàn bộ dữ liệu trong máy. Mà việc này chỉ đến khi hắn chuẩn vị giao cho Lão Long Đầu mới có thể biết được, nhưng đã muộn mất rồi.6 không có gì giao cho Lão Long Đầu, hắn đã bị cho một trận vì tội cợt nhả với Lão Long Đầu. Trước đó vì thông tin kia vô cùng đáng giá, mà theo yêu cầu gia dịch hắn không được phép giữ lại bất cứ bản sao nào, nên tài liệu đó chỉ có một bản gốc duy nhất. Cùng với đó là hắn vô cùng tự tin với khả năng máy tính của mình, hắn đã thiết lập rất nhiều tầng lớp bảo vệ, vậy mà vẫn bị đánh bại. Chứng tỏ đối phương là một siêu cao thủ hacker.

Lần này hắn thảm rồi, đấc tội với Lão Long Đầu hắn chính là khổ không thể khóc, không thể kêu.

Mà bên kia Lão Long Đầu cũng phẫn nộ, tức giận không kém, hắn cho người ráo riết điều tra người đã ăn cắp và phá hủy tài liệu kia của mình, bên cạnh đó lại âm thầm tính kế, ủ mưu, phân phó cho thuộc hạ đi làm.

~~~~~~~~

Trần Nhất Sơn hiếu kỳ nhìn Lương Minh đang ủ rũ ngồi trước mặt khó hiểu nói.

"Cậu làm sao vậy? Mang theo cái bộ dáng đưa đám ấy làm gì? Có gì nói ra xem nào."

Lương Minh thở dài một hơi, nhìn Trần Nhất Sơn trầm giọng, ưu tư, nói.8

"Cậu biết không, tôi chính là một thằng đần độn ngu si. Vàng mười không muốn lại đi muốn một cục phân..."

"Cậu cũng tự biết mình như vậy, thật không tồi, giác ngộ tốt..."

Trần Nhất Sơn cười châm chọc nói. Anh là bạn của Lương Minh sao lại không biết chuyện của hắn, bất quá trước đây anh cũng đã nói, phân tích cùng khuyên can hắn rồi. Hắn không nghe, giờ thì sáng mắt, nhận ra đã là quá muộn rồi.

Bin châm chọc, Lương Minh chỉ biết cười chua chát.

"Đúng vậy... cậu nói rất đúng... tôi chính là một thằng ngu, thằng đần mà... nhưng tôi biết sai rồi, cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thực sự không biết mình phải làm gì nữa... cho tôi một lời khuyên đi...tôi phải làm cái gì bây giờ đây?..."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 100
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...