Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 147

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Được nếu anh không chê, vậy em sẽ nấu cho anh ăn..."

"Sao anh lại có thể chê được chứ, được vợ nấu cho ăn anh hạnh phúc còn không kịp nữa là..."

"Anh đừng gọi loạn như vậy, ai là vợ anh chứ?"

Cả khuôn mặt Trần Thanh Trúc đỏ bừng khi bị anh cứ một hai gọi là vợ như vậy.

Lê Gia Hào nhìn thấy bộ dáng này của cô thì miệng đắng lưỡi khô.

Về đến nhà Trần Thanh Trúc ôm theo một tinh thần vô cùng hăng hái đi vào bếp bắt đầu nấu nướng.

Lê Gia Hào muốn giúp cô một tay nhưng bất ngờ lại có điện thoại khẩn của công ty, phải mở cuộc họp video nên đành phải để cô tự làm.

Khi anh xong việc cũng đã là gần một giờ sau.

Anh đang muốn đi tới phòng bếp thì lại nhận được điện thoại của Tin Tin gọi tới.

"Alo...!ba ạ...!Ba đang làm gì vậy?"

"Ba đang chuẩn bị ăn cơm, hôm nay mẹ con đích thân vào bếp, ba sắp được thưởng thức tay nghề của mẹ con nên đang vô cùng mong chờ đây."

"Hả...!mẹ con vào bếp?"

Tin Tin nói như hét nên, bên này màng nhĩ Lê Gia Hào cũng bị chấn động không nhẹ.

Nghĩ cậu nhóc nào đó ghen tỵ vơi mình liền đắc ý trong lòng.

Cảm giác vui vẻ lan tràn trên khuôn mặt.

Nhưng sự thực chứng minh anh đã nghĩ nhiều rồi.

Tin Tin bên đầu bên kia khi nghe thấy mẹ mình vào bếp thì sống lưng cứng đờ, mồ hôi hột túa ra, khóe môi giựt giựt, trong lòng thì âm thầm vì ba mình mà cầu nguyện, rồi có lòng tốt nhắc nhở ba mình một chút.

"Ba...!có phải ba đắc tội gì với mẹ phải không?"

"Không hề nha...!sao con lại hỏi vậy? Ba mẹ đang vô cùng vui vẻ và hạnh phúc đó.

Hôm nay mẹ con nói muốn ăn cơm nhà, nên ba cùng mẹ đi mua đồ về nấu.

"

"Vậy có phải ba là người nói muốn ăn cơm mẹ nấu không?"

"Ừ..."

Tin Tin lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, cậu biết ngay mà, tự nhiên không có cãi nhau mà mẹ cậu lại chạy đến phòng bếp thì chỉ có thể là ba cậu mong muốn ăn cơm mẹ nấu mà thôi.

Tin Tin thật sự không biết có nên trao cho ba mình một bằng khen về sự dũng cảm hay không đây.

Ba còn rất mong chờ nữa chứ.

"Ba...!chúc ba may mắn...!Thôi con cúp máy đây.

Con thật rất rất khâm phục ba, cho ba một nghìn like..."

"Thằng nhóc này..."

Lê Gia Hào nhìn điện thoại đã cúp máy thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Nhưng vẫn lắc đầu bỏ qua, trong lòng lại hào hứng trông mong thưởng thức mỹ vị.

Lê Gia Hào tiến lại gần nhà bếp khẽ hít hít mũi ngửi, đáp lại nhiệt tình hít vào của anh là một mùi thức ăn hình như đã cháy khét, ngay sau đó...

Choang...!xoảng...!aaa...

Lê Gia Hào nghe thấy tiếng đổ vỡ cùng la thất thanh của Trần Thanh Trúc thì vội vã chạy vào.

Đập vào mắt anh chính là một bãi chiến trường hỗn độn.

Nồi niêu xoong chảo, bát đ ĩa bẩn tùm lum mọi chỗ, rau củ rải khắp bếp...

Trần Thanh Trúc khi nãy thấy nồi thịt chua ngọt bị cháy vội vàng bắc ra không cẩn thận bị bỏng làm đổ cả nồi ra ngoài, tay bị phỏng một mảng.

Khi cô nhìn thấy Lê Gia Hào tiến vào thì ngượng ngùng cúi đầu.

Trong lòng có chút ỉu xìu, cô là có thù với thần bếp mà.

Lê Gia Hào vội vàng đi tới nắm lấy tay cô gái, ánh mắt chợt trầm xuống, có cảm giác đau lòng không thôi.

"Em có sao không? Tay phỏng lên rồi..."

"Em không sao..."

"Còn nói là không sao, Aizzz...!tất cả là tại anh, tự nhiên lại muốn ăn cơm vợ nấu làm gì cơ chứ.

Để chuộc lỗi, vợ à chuyện nấu ăn từ nay để anh lo nhé..."

"Ừm...!được."

Trần Thanh Trúc dứt khoát thoải mái đồng ý, chuyện tốt như vậy cô rất vui a.

Dù sao bảo cô nấu ăn là chuyện không thể đi.

Nhưng nhìn những món ăn mình đã nấu xong kia, thì có một chút luyến tiếc.

"Nhưng hôm nay em nấu xong rồi, anh..."

"Vợ nấu dĩ nhiên là anh phải ăn hết rồi."

"Hì hì...!tốt..."

Món ăn mình vất vả nấu ra dĩ nhiên là không thể uổng phí rồi.

Trần Thanh Trúc vô cùng vui vẻ khi thấy Lê Gia Hào nói sẽ ăn hết đồ ăn cô nấu, cười đến khóe mắt cũng tràn đầy mùa xuân, hoa nở.

Sau khi giúp Trần Thanh Trúc xử lý xong vết bỏng trên tay, Lê Gia Hào lại tự mình thu dọn chiến trường trong phòng bếp, rồi mới sắp cơm ra bàn ăn.

Hai người ngồi xuống, Lê Gia Hào gắp một miếng thịt bò xào rau cần bỏ vào miệng, bất chợt cả người như chết đứng tại chỗ, đang định phun ra lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô vợ nhỏ thì cố gắng nuốt xuống.

"Sao? Anh thấy thế nào vậy?"

Trần Thanh Trúc thấy Lê Gia Hào không có phhn ngược trở ra thì thầm nghĩ chắc mình nấu ăn cũng là có tiến bộ đi, dù gì cô cũng đã làm đúng công thức mà.

"Vợ à? Tin Tin bao năm qua vẫn là ăn đồ em nấu mà lớn lên sao?"

Lê Gia Hào có chút nghi ngờ nhìn Trần Thanh Trúc, làm một người mẹ đơn thân nuôi một đứa trẻ thì chuyện nấu ăn chăm sóc đứa nhỏ với tài nghệ này của cô ấy thì làm sao làm được vậy?

(còn tiếp).

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 147
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...