Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 120

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Độc Cô Sương ngây dại, mở

to hai mắt đứng ở nơi đó, quên mất chạy đi.

Một vài cây kiếm bén nhọn, lập tức sẽ chém vào trên người của Độc Cô Sương, đột

nhiên Hướng Tiểu Vãn hét lớn một tiếng, toàn thân bộc phát một loại lực lượng

bất cứ giá nào, ôm chặt lấy Độc Cô Sương, nghiêng thân tránh ra một bên.

Ra tay mau, chính xác, hung ác, bộ dạng của cao thủ hạng nhất.

Người áo đen kia nhìn sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh nói: “Hắc hắc, không nghĩ

tới nơi này sẽ có một võ lâm cao thủ, bất quá rơi vào trong tay ta, đừng mong

chạy thoát.” Người áo đen kia hướng tới Hướng Tiểu Vãn, kiếm kia vèo vèo đâm

mấy kiếm.

Hướng Tiểu Vãn liều mạng ôm Độc Cô Sương, dùng thân thể của mình ngăn ở trước

người của Độc Cô Sương, lấy tư thế theo bản năng của nàng đi bảo vệ bé.

Nhất định không thể để cho Sương nhi có chuyện, năm tiểu tử này cũng không thể

gặp chuyện không may, nàng nhất định phải bảo vệ bọn chúng.

Giờ phút này Hướng Tiểu Vãn càng thêm dựa vào một cỗ nghị lực, nhanh chóng

thoáng qua sát chiêu của người áo đen kia.

“Đáng chết, như thế này mà có thể né tránh bốn kiếm của ta, nữ nhân đáng chết,

xem đây, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.” Người áo đen bị bộ dạng lung tung né

tránh của Hướng Tiểu Vãn giận đến hắn cắn răng, kiếm dài trong tay càng thêm

hung ác hơn vừa rồi.

Hướng Tiểu Vãn ôm Sương nhi thở hồng hộc, nhưng nàng cũng không có buông tha

chạy trối chết, lúc người áo đen không có chú ý, Hướng Tiểu Vãn nháy mắt ra dấu

với bốn tiểu tử bên này, muốn bọn chúng thừa dịp cơ hội hiện tại chạy trốn.

Bốn tiểu quỷ nhận được ánh mắt ra hiệu của Hướng Tiểu Vãn, bọn chúng do dự nhìn

Hướng Tiểu Vãn một cái, đáy mắt mọi người đều có cảm động, nước mắt lòe lòe,

một ánh mắt, bốn người cắn răng len lén chạy ra khỏi Đệ Nhất Lâu.

Nhìn bốn tiểu tử rời đi Đệ Nhất Lâu, Hướng Tiểu Vãn vụng trộm thở phào nhẹ

nhõm. Nàng ôm chặt Sương nhi, hướng về phía người áo đen chém giết không dứt

kia giơ tay nói: “Đại hiệp, xin dừng tay.”

Kiếm của người áo đen kia rơi chỉ kém một cm ngang trước mặt Hướng Tiểu Vãn,

nghe được thanh âm của nàng, người nọ lạnh lùng hừ một câu. “Chạy đi, sao không

chạy nữa, hắc hắc, nữ nhân đáng chết, Lão Tử ta cuối cùng coi như chế phục được

ngươi, nói, ngươi muốn chết kiểu nào, Lão Tử ta thành toàn ngươi.”

Lúc này Sương nhi trong ngực Hướng Tiểu Vãn lấy can đảm thò đầu ra, lẩm bẩm nói

với người áo đen kia: “Này, ta nói vị đại hiệp không thể gặp người này, ngươi

không phải là sát thủ sao, làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy.”

Người áo đen kia vừa nghe, giận đến tay hung ác, kiếm kia lần nữa vung lên, sắp

đâm vào trên người của Độc Cô Sương, Hướng Tiểu Vãn vội vàng né tránh, nịnh nọt

nói: “Đại hiệp, con ta có ý tứ là phong thái của ngài không giống người khác,

chưa từng có ai, trước sau không có, nó bị khí chất đặc biệt của ngài làm ngây

ngốc, cho nên mới nói như vậy thôi. Đại hiệp ngài xem chín đại hiệp bên kia,

nơi nào có thể so với ngài, nhìn hình dáng ngài, đoán cũng biết là tuấn mỹ phi

phàm, thần công cái thế.”

Người áo đen kia vốn là võ công yếu nhất, dáng vẻ xấu nhất trong mười người

này, trong ngày thường không ít lần bị chín người kia đả kích, nhưng hôm nay

nghe Hướng Tiểu Vãn nịnh hót, rất là dễ chịu, kiếm bén nhọn kia ngừng tạm, cười

nhìn về Hướng Tiểu Vãn.

“Ngươi nói là thật?”

Hướng Tiểu Vãn hung hăng gật đầu, vì sợ Sương nhi khạc ra lời ngoài ý muốn nữa,

nàng bưng kín Sương nhi.”Thật, những câu nói của tiểu nữ tử là xuất phát từ

tâm, tuyệt đối không có nói láo.”

Người áo đen vừa nghe, miệng há ra, cười nói: “Hắc hắc, ta cũng cho là như

thế.” Nói xong, vẫn không quên lắc đầu tự cho mình siêu phàm.

Ác ——

Hướng Tiểu Vãn nhịn vị chua cuồn cuộn, thỉnh thoảng ngượng ngùng nói: “Đại

hiệp, hôm nay có thể chết ở trong tay ngài, là phúc khí tiểu nữ tu luyện kiếp

trước, nhưng tiểu nữ tử chết có chút không cam lòng, tại sao cho đến một khắc

khi chết, cũng không biết tên đại hiệp, điều này làm cho linh hồn sùng bái của

ta, không cách nào nhắm mắt.” Hướng Tiểu Vãn nói xong lời cuối cùng, vì hiệu

quả, lại khiến hai giọt nước mắt lăn ra ngoài.

Người áo đen kia vừa thấy, khuôn mặt lạnh như băng có chút động. Nữ tử này dù

đáng chết, nhưng nàng là người duy nhất nói thật ra ở trước mặt ta, sao ta có

thể để cho nàng chết. Hơn nữa, không phải chỉ là cái tên sao, nói cho nàng biết

cũng được, nữ nhân này cũng sẽ không đoán ra thân phận của bọn họ.

Quyết định chủ ý, người áo đen thả kiếm trong tay ra, lạnh lùng nói: “Này, nữ

nhân, nghe cho kỹ, Lão Tử ta tên là Hách Kiếm.”

Phốc ——

Thật tiện. Tên thật thông tục dễ hiểu, thật nghệ thuật.

“Ngươi cười cái gì?” Lại dám cười tên của hắn, đây chính là tên rất hay tuyệt

thế mà tổ tiên hắn cầu xin được từ chỗ thần tiên, nữ nhân đáng chết này lại dám

cười.

Kiếm người áo đen kia đã để xuống, lần nữa để ngang trước mặt Hướng Tiểu Vãn.

Hướng Tiểu Vãn run rẩy đưa tay, chỉ vào thanh kiếm kia, a dua nói: “Kiếm tốt,

quả nhiên là một thanh kiếm tốt tuyệt thế.”

Phốc ——

Lần này, đến phiên Độc Cô Sương không nhịn được phun ra ngoài. Nước miếng ướt

lòng bàn tay Hướng Tiểu Vãn.

Người áo đen vừa nghe, kiếm đã thu hồi lại nâng lên lần nữa. “Ngươi lại vẫn

cười?”

“Đại hiệp ngài hiểu lầm, không có cười, chỉ là vừa rồi con ta để một cái rắm mà

thôi.” Nói xong, Hướng Tiểu Vãn nhéo cái mông Độc Cô Sương một cái, mà đang lúc

này, Độc Cô Sương thật thả ra một cái rắm.

“Ách? Thật là thối...” Áo đen nắm lỗ mũi, khinh bỉ trợn mắt nhìn Độc Cô Sương

trong ngực Hướng Tiểu Vãn một cái, rồi sau đó chán ghét lui về phía sau mấy

bước.

Đang ở nháy mắt người áo đen lui ra, Hướng Tiểu Vãn lanh tay lẹ mắt đã nắm một

dây lụa thật dầy từ lầu hai rũ xuống, dùng sức xé ra, thân thể kia nhẹ nhàng

bay tới cửa, Hướng Tiểu Vãn liều lĩnh bổ nhào vào, mạnh mẽ bảo vệ Sương nhi

trong ngực, rơi trên mặt đất.

Khoảnh khắc rơi xuống, Hướng Tiểu Vãn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bất quá

đang lúc cấp bách, nàng không thể suy nghĩ nhiều, hỗn loạn ôm chặt Sương nhi,

xông ra đám người náo nhiệt.

Người áo đen sau lưng muốn xông ra ngoài, lại bị một mạt bóng đỏ phất tay cắt

đứt. Đám người đánh nhau trong Đệ Nhất Lâu, ngay tại lúc bóng đỏ này xuất hiện

thì toàn bộ ngừng lại.

Mười mấy tên áo đen cùng hai mươi tên nữ tử áo trắng cúi đầu đứng ở bên cạnh

bóng đỏ, mặc dù trong lòng bọn họ tràn đầy nghi ngờ, nhưng cũng không dám lên

tiếng.

Bóng đỏ này, chính là Đệ Nhất Công Tử ở Đệ Nhất Lâu, không người nào thấy bộ

dáng của hắn, càng không người nào biết tên của hắn, thân phận, cùng với lai lịch.

Môi dưới lụa đỏ, tà mị giương lên. “Các ngươi đều lui ra đi, bổn tôn còn có

chuyện phải xử lý.”

Đám người kia hơi sững sờ, ngay sau đó run rẩy gật đầu. “Dạ,”

Bóng đỏ trong ánh mắt những người này, tung người chợt lóe, thân thủ yêu mị

kia, lập tức tan biến tại Đệ Nhất Lâu.

Trong đám người Hướng Tiểu Vãn ôm chặt Độc Cô Sương, thở phì phò chạy trốn.

“Nhũ mẫu, người thả con xuống đi, tự con đi.” Độc Cô Sương thấy Hướng Tiểu Vãn

mệt chết đi, trong lòng nhỏ của bé đau lòng, mới vừa rồi nhũ mẫu liều mạng bảo

hộ bé, bé biết, đối thoại nhìn như khôi hài của nhũ mẫu và người áo đen kia, kì

thực là nhũ mẫu đang cố gắng đánh lạc hướng, tìm cơ hội mang bé rời đi địa

phương nguy hiểm kia.

Hướng Tiểu Vãn khẽ mỉm cười với Sương nhi. “Sương nhi con yên tâm, nhũ mẫu

không có sao, nhũ mẫu dẫn con đi tìm bọn A Ly.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 120
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...