Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 150

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Độc Cô Hoa bị đánh, không

chút nào không vui, ngược lại bật cười ha ha, không có ai thấy, thân thể nho

nhỏ của cậu tràn đầy thần sắc cô đơn.

“Tứ tỷ, tỷ không thể ôn nhu một chút sao, cẩn thận sư thúc ta không nhớ đến tỷ

nữa.” Độc Cô Hoa từ tỉnh lại không bao lâu liền biết chuyện của Thượng Quan Dạ

và Độc Cô Sương, thỉnh thoảng cậu sẽ lấy chuyện này ra trêu ghẹo Độc Cô Sương.

Cậu rất muốn thấy dáng vẻ giơ chân khả ái của lão Tứ thô lỗ, khiến cho cậu cảm

thấy rất thân thiết, nhớ lại cuộc sống trong phủ tướng quân, thời gian năm

người bọn chúng ở chung một chỗ chỉnh người.

Từ nay về sau, sợ rằng không còn cơ hội như vậy nữa, cậu, có lẽ thật sự là con

trai của sư phụ.

Nghĩ đi nghĩ lại, nội tâm Độc Cô Hoa khổ sở, nhưng vì không để cho Độc Cô Sương

phát hiện, cậu lại cố giả bộ vui vẻ cười lên.

Độc Cô Sương cũng không phát hiện Độc Cô Hoa khác thường, bé hung hãn chống

nạnh giống lúc bình thường, liếc mắt về phía Độc Cô Hoa. “Tiểu Ngũ đáng chết,

ta nói bao nhiêu lần rồi hả, ta và cái tên trời đánh đó là trong sạch, tuyệt

đối không có bất cứ quan hệ gì.”

“Ai nói nàng và ta không có bất cứ quan hệ gì?” Thượng Quan Dạ không biết từ

lúc nào đi đến trước mặt hai người, mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Độc Cô Sương,

nghiến răng nghiến lợi nói: “Sương nhi, nàng nghe cho kỹ, nàng là thê tử của

ta, mà Thượng Quan Dạ ta là phu quân tương lai của nàng, người yêu thân mật

nhất cả đời, nàng còn dám nói chúng ta không có quan hệ, ta nhất định sẽ không

dễ dàng bỏ qua cho nàng đâu.”

Độc Cô Sương dữ tợn nghiêm mặt, đưa tay hung hăng chỉ vào Thượng Quan Dạ. “Ta

khinh, cái tên nhân yêu như ngươi, tiểu gia ta với ngươi có quan hệ gì, ngươi

đừng ở chỗ này tình nguyện, tiểu gia ta thích chính là nam nhân lạnh lùng, lạnh

lùng ngươi có hiểu hay không, cử chỉ lẳng lơ như yêu nhân ngươi, tiểu gia ta

nghe thấy liền buồn nôn, ngươi... A... Này, ngươi làm cái gì, ngươi mau thả ta

xuống, nhân yêu kia, ngươi là tên dâm tặc trời đánh, nếu không thả ta xuống,

đừng trách tiểu gia ta không khách sáo với ngươi.” Độc Cô Sương bị Thượng Quan

Dạ ôm vào dưới nách cất bước rời đi, thanh âm hùng hùng hổ hổ của nàng, vẫn

vang lên suốt, cho đến khi hai người biến mất ở viện, thanh âm kia mới dần dần

đi xa.

Độc Cô Hoa ngồi tại chỗ lắc đầu bật cười, cậu tin tưởng, tương lai lão Tứ nhất

định sẽ rất hạnh phúc, sư thúc là một người rất chung tình, về điểm này cậu

biết rất rõ, lão tứ, Tiểu Ngũ chúc phúc tỷ.

Độc Cô Hoa cô đơn đứng lên, cất bước rời đi viện, cậu tính toán đi tìm ba vị ca

ca kia, muốn ở chung với bọn họ nhiều hơn.

Trong sân tạp dịch ở tiền viện, bên một giếng nước, một tiểu nữ oa hơn ba tuổi

đang vất vả xách thùng nước, cố hết sức đổ vào trong một thau quần áo dơ lớn.

Dưới ánh mặt trời, mặt của nữ oa như tuyết trắng, mặc dù gió thổi nắng chiếu,

nhưng da của bé vẫn rất đẹp, nhẵn nhụi đến không có một vết lỗ chân lông, ánh

mặt trời chiếu rọi xuống, mặt của bé hồng lên, hết sức khả ái mê người.

Hai con mắt to giống như là bảo thạch sáng chói, lông mi dày dài khẽ phe phẩy,

nàng bĩu môi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: “Mẹ nó, hoa khôi trời

đánh này, lão nương cho là đi theo nàng ta làm việc sẽ nhẹ nhõm, không nghĩ tới

còn mệt hơn làm việc cho Mỹ Hương tỷ nữa, hoa khôi trời đánh, đúng là quái vật

mà, mẹ nó, cởi giày rửa bàn chân có thể thối chết người, mới mặc y phục một

ngày, lại có thể tắm ra một thùng dầu mỡ ra ngoài, thật không biết nàng ta làm

hoa khôi như thế nào, ánh mắt những nam nhân kia đều mù hết rồi.”

Vừa bất mãn chu mỏ, vừa chấp nhận chà giặt y phục.

Đột nhiên, ở sau lưng tiểu oa nhi vang lên thanh âm cười ngây ngô của Độc Cô

Phi. “Ha ha ha, rốt cục để tại hạ tìm được ngươi, này, sao ngươi đáng thương

như vậy, ở chỗ này giặt nhiều y phục đến thế, có muốn ta giúp ngươi một tay hay

không?” Đối với tiểu nữ oa khả ái trước mặt này, Độc Cô Phi nhìn thấy cô bé lần

nữa cảm thấy rất vui vẻ, cho nên trong lòng đã bất kể hiềm khích lúc trước,

muốn giúp cô bé.

Tiểu nữ oa ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Phi một cái. “Tiểu tử, ai

cho ngươi tới nơi này, nhà này là lão nương ta chuyên dụng, không có lệnh của

ta, ngươi cút ra ngoài cho ta.”

Phi, muốn giúp bé giặt quần áo? Lời như thế bé nghe nhiều rồi, vừa nhìn bộ dạng

công tử có tiền của tiểu tử kia, chắc hẳn không phải là thứ gì tốt, chính là

một tiểu nhân lỗ mãng, bé mới không cần cậu ta giúp, bé từ nhỏ lớn lên trong

thanh lâu này, ghét nhất là loại người có tiền đó, trước kia có một Chu công tử

coi trọng bề ngoài của bé, muốn mua bé về làm loan đồng, sau đó bé dựa vào

thông minh của mình, hù dọa Chu công tử chạy mất, cũng từ đó, những người có

tiền lỗ mãng đó không dám chú ý đến bé nữa, bởi vì bé nói với bọn họ, bé toàn

thân cao thấp đều có bệnh lây lan.

Tiểu nữ oa mắng xong lại cúi đầu, rất nghiêm túc giặt y phục cần giặt. Đừng xem

người bé nhỏ, nhưng duy trì cuộc sống vẫn rất mẫu mực, không chút lười biếng,

quần áo bé giặt, cũng rất sạch sẽ.

Độc Cô Phi vốn bị tiểu nữ oa mắng, muốn rời đi, nhưng giờ phút này bị bộ dáng

nghiêm túc giặt quần áo của tiểu nữ oa hấp dẫn, cậu mới tám tuổi vẫn không rõ

loại cảm giác này gọi là hấp dẫn, cậu chỉ là cảm thấy bộ dạng tiểu nữ oa nghiêm

túc giặt quần áo rất đẹp mắt, muốn nhìn lâu thêm vài lần.

Cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, tiểu nữ oa cau mày ngẩng đầu,

liếc thấy bộ dạng ngây ngô mơ hồ của Độc Cô Phi, bé không khỏi cả giận nói:

“Tên ngốc này, còn không biến đi cho lão nương, ngươi muốn tìm chết phải

không?”

Tiểu nữ oa dừng giặt quần áo, xách eo nhỏ đứng lên, cất bước chuẩn bị đi về

phía Độc Cô Phi.

Lúc này, một mạt bóng dáng đỏ thẫm lắc lắc mông đi tới, nhìn thấy tiểu nữ oa

kia không giặt y phục, nàng kết luận con bé đang lười biếng, không khỏi lớn

tiếng mắng: “Ta nói quần áo của ta sao luôn giặt không sạch sẽ, thì ra là Tiểu

Anh Đào ngươi đang lười biếng, xem ra hôm nay ta không lột da của ngươi ra

không được mà. Dám lười biếng.”

“Hoa khôi tỷ tỷ, Tiểu Anh Đào không có lười biếng đâu Tiểu Anh Đào nhớ hoa khôi

tỷ tỷ thích mùi thơm đậm tới mức hun người, hơn nữa căn nhà này vừa lúc có thật

nhiều ruồi, muội thấy những con ruồi kia bay loạn không ngừng, vì vậy muốn mượn

mùi thơm trên y phục hoa khôi tỷ tỷ xông chết bọn chúng, thấy không, hoa khôi

tỷ tỷ người xem, trên đất có xác chết thật to của con ruồi.”

Tiểu nữ oa thông minh khẽ đảo mắt, cơ trí bịa ra một lý do, len lén liếc hoa

khôi kia một cái, phát hiện ánh mắt của nàng ta quả nhiên chậm lại, bé không

khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trước kia làm việc cho hoa khôi này, bị đánh cho gần chết, cho nên một năm qua,

bé thông minh hơn nhiều, hơn nữa cũng không còn bị đánh lần nào, ở thanh lâu

cuộc sống thấp bé này, một cô bé hơn ba tuổi như bé đã hiểu ở trong hoàn cảnh

khó khăn vậy, nhất định phải cẩn thận bảo vệ chính mình, cho nên bé trở nên

thật thô lỗ, cũng biến thành dễ gạt người, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ

nói chuyện hoang đường, chỉ có như vậy mới không bị đánh, mới có thể sinh tồn

được.

Độc Cô Phi vẫn lẳng lặng nhìn tiểu nữ oa. Khóe miệng lẩm bẩm nói: “Thì ra muội

ấy gọi Tiểu Anh Đào, tên thật đáng yêu.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 150
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...