Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 65

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thiếu gia, tiểu thư?

Chẳng lẽ năm dã hài tử này chính là tiện chủng mà thê tử đáng chết của Độc Cô

Diễm lưu lại?

Đáy mắt lạnh lùng thoáng qua một tia ác độc, nhưng rất nhanh, ác độc kia tản

đi, ngược lại biến thành kinh hoảng và đau lòng. Tay của nàng đưa đến bắp đùi,

hận hận bấm mình một cái, chỉ cần nặn ra vài giọt lệ.

Trong lòng đắc ý cười lạnh. Ngày thường nàng luôn muốn tìm cơ hội gặp năm tiện

chủng kia một lần, nhưng Độc Cô Diễm luôn không để cho nàng gặp, ngay cả hoàng

huynh cũng không giúp nàng. Giờ thì tốt rồi, nàng cuối cùng có cơ hội tiếp xúc

năm tiện chủng này, hừ, dùng thân phận của nàng, chỉ cần xài chút thủ đoạn, còn

sợ thu phục không được năm tiện chủng này sao, chỉ cần nàng ngồi lên vị trí tướng

quân phu nhân, đến lúc đó lại vụng trộm thu thập bọn chúng.

Mắt thấy năm đứa trẻ sẽ phải hung hăng té rớt trên mặt đất, cửa phòng Hướng

Tiểu Vãn nhanh chóng mở ra, một mạt bóng trắng xẹt qua, đem năm tiểu tử sắp ngã

xuống, đồng loạt đỡ lấy, chân chạm một cái, xinh đẹp xoay người, năm tiểu tử

kia liền được an toàn đặt ở trên đất, mà bóng trắng đó, cũng rơi vào trên đất.

Ánh mắt lạnh lùng, hung hăng trừng hướng Chung Ly Yến. “Tam công chúa, hài tử

của bản tướng không cần người tới quản giáo” thanh âm của Độc Cô Diễm mang theo

lửa giận giấu không được. Mới vừa rồi hắn đang thân mật với Vãn nhi trong

phòng, thật vất vả Vãn nhi mới tiếp nhận hắn, nhưng đột nhiên truyền tới tiếng

quát to, khiến Vãn nhi thẹn thùng, dùng sức đẩy hắn ra, lửa dục vọng trong cơ thể

hắn, lập tức dập tắt. Nhưng không ngờ lại nghe đến con của mình bị người dạy

dỗ, thiếu chút nữa ngã trọng thương, cỗ hỏa khí này, hắn không phát tiết một

phen, bây giờ thật khó chịu.

Hai mắt Chung Ly Yến hồng hồng rơi xuống nước mắt, lấy một tư thái điềm đạm

đáng yêu sợ hãi nói: “Diễm ca ca, thật xin lỗi, ta, ta không phải cố ý, Diễm ca

ca, ca đừng tức giận có được hay không?”

Từ nhỏ đến lớn, nàng tự nhận thiên phú diễn trò của mình cực cao, chỉ cần nàng

tùy tiện vừa khóc vừa nháo, bất kể là phụ hoàng cũng tốt, hay là bất kỳ phi tử

nào trong cung, cũng không có cách với mình. Cho nên Độc Cô Diễm này cũng giống

vậy, sẽ không làm gì mình đâu.

Hơn nữa, mình đường đường là công chúa, cũng đủ khiến hắn cúi người nhường

nhịn, hắn tuyệt sẽ không dám làm gì. Nghĩ đi nghĩ lại, đáy mắt Chung Ly Yến

thoáng qua vẻ đắc ý.

Năm tiểu tử bên cạnh nhìn nữ nhân làm bộ này, da gà rớt đầy đất, đặc biệt là

Độc Cô Sương. Bé ghét nhất loại nữ nhân này, vì vậy, bé quyết định sẽ hảo hảo

mà ghê tởm nữ nhân này.

“Oa... Ô ô ô...” Há mồm, Độc Cô Sương khóc lớn lên.

Độc Cô Diễm thấy vậy, cau mày, tiếng khóc này vốn là thứ hắn phiền nhất, hơn

nữa trước không được thoả mãn dục vọng, lúc này càng làm cho tính khí hắn xao

động không dứt.

Quay đầu lại, hướng về phía Độc Cô Sương nghiêm túc nói: “Sương nhi, không được

khóc.”

Độc Cô Sương vừa nghe, khóc đến lớn tiếng hơn. Mẹ nó, bé chính là muốn liều

mạng khóc, chỉ cần chọc giận phụ thân, nữ nhân ghê tởm đó mới có thể bị trừng

phạt.

Bé từ mặt nữ nhân kia nhìn ra được, nữ nhân này nhất định là công chúa gì

đó..., phụ thân có thể sẽ không làm gì nàng ta, nhưng nếu như chọc phiền phụ

thân, vậy thì khó nói, có lẽ phụ thân sẽ hung hăng mắng ác nữ này một phen..

Quyết định có chủ ý, Độc Cô Sương liều mạng khóc.

Chung Ly Yến liếc thấy một màn này, trong lòng thầm vui sướng, vẻ mặt giả bộ

khóc kia cũng không che dấu được đắc ý của nàng. Hừ, nàng biết, Diễm ca ca nhất

định sẽ không đối với nàng làm dữ, tiện chủng đáng chết, khóc đi, tốt nhất là

khóc chết luôn đi, đỡ phải về sau nàng gả tới đây còn phải làm mẹ những tiện

chủng này.

Độc Cô Diễm thật sự nổi giận, hướng về phía Độc Cô Sương rống. “Câm miệng lại,

con gái của Độc Cô Diễm ta, tuyệt không cho phép dễ dàng rơi lệ.”

“Chàng mới phải câm miệng.” Một đạo giọng nữ tức giận bất bình từ sau lưng Độc

Cô Diễm vang lên.

Mọi người kinh ngạc, rối rít ngẩng đầu hướng thanh âm nhìn lại.

Chỉ thấy Hướng Tiểu Vãn tóc rối bù đi ra, một bộ váy dài màu trắng, ánh mặt

trời nhàn nhạt rơi vãi chiếu vào trên người của nàng, đẹp đến giống như từ

trong tranh bước ra. Gương mặt tuyệt mỹ, giận đỏ, con ngươi đen bóng linh động,

hung hăng trợn mắt nhìn Độc Cô Diễm một cái rồi đi tới bên cạnh Độc Cô Sương,

ôm bé lên.

“Sương nhi đừng khóc, có nhũ mẫu ở đây tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ

nào thương tổn con.” Nói xong, vươn tay ôn nhu lau đi lệ trên mặt cho Độc Cô

Sương.

Bốn tiểu quỷ thấy vậy, cũng đi về phía Hướng Tiểu Vãn, vây ở bên cạnh nàng.

Một màn này rơi vào trong mắt Chung Ly Yến, tức giận sắp phun ra lửa. Hai tay ở

dưới ống tay áo hung hăng siết chặt, giống như trong tay kia nắm đúng là Hướng

Tiểu Vãn, xương tay dữ tợn kia, cơ hồ bóp đến run rẩy.

Tiện nhân này là ai? Nhìn bộ dáng của nàng ta, năm tiện chủng kia hình như rất

thích nàng ta. Hơn nữa, tựa hồ vị trí ở trong lòng Độc Cô Diễm cũng không thấp.

Vừa rồi Độc Cô Diễm cũng là từ bên trong gian phòng này đi ra, chẳng lẽ...

Con ngươi tối sầm lại, vẻ ác độc cực nhanh thoáng qua. Hừ, bất kể tiện nhân này

là ai, nàng ta dám câu dẫn phò mã của Chung Ly Yến nàng, kết quả chỉ có một

đường chết.

Lúc Độc Cô Diễm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Hướng Tiểu Vãn, tức

giận mới vừa rồi giờ khắc này toàn bộ tiêu tán.

Khi tròng mắt lạnh như băng kia nhìn thấy Hướng Tiểu Vãn, đều là vô số ôn nhu.

Hắn đi tới, nhẹ giọng nói: “Vãn nhi, sao nàng ra đây?”

Hướng Tiểu Vãn trừng hắn. “Mẹ nó, nếu ta không ra, Sương nhi hẳn sẽ bị chàng

mắng chết rồi, Độc Cô Diễm, về sau có thể không làm dữ như vậy với bọn chúng

được không, chúng chỉ là trẻ con thôi, cái chúng muốn chỉ là được chàng chú ý

nhiều hơn, sủng ái hơn mà thôi. Sương nhi chỉ là một bé gái mới bốn tuổi, còn

nhỏ tuổi đã không có mẹ, trong ngày thường chàng hung dữ với nó cũng coi như

xong đi, nhưng bây giờ con bé bị uất ức như vậy, chàng lại làm dữ với nó, chàng

không cảm thấy quá đáng sao? Còn nữa, con bé thương tâm chàng không cho nó

khóc, chẳng lẽ muốn nó cười sao? Nó chỉ là một nữ hài tử mà thôi, chàng không

thể ôn nhu với con bé chút sao?”

Sau khi rống lên một đống lớn, tâm tình Hướng Tiểu Vãn cuối cùng bình phục rất

nhiều, nàng thực không chịu nổi thái độ Độc Cô Diễm giáo dục con cái, cứ thích

rống lên như vậy, quả là ảnh hưởng không tốt với trẻ con.

Lúc này Độc Cô Diễm ở trước mặt Hướng Tiểu Vãn, liên tiếp cúi đầu đồng ý. “Vãn

nhi nói đúng lắm, về sau ta nhất định hảo hảo sửa đổi, nếu như ta làm không tốt,

Vãn nhi nàng cứ giống như bây giờ mắng ta nha.” Nói xong, hắn hướng về phía

Hướng Tiểu Vãn ôn nhu trìu mến cười, một nháy mắt kia, ánh mặt trời sáng rỡ đều

bị u ám trong nụ cười của hắn, chỉ còn lại là nụ cười tồn tại trong trời dất.

Tất cả tức giận của Hướng Tiểu Vãn cũng tiêu tán ở trong nụ cười ôn nhu đẹp mắt

này, nàng liếc giận một cái với Độc Cô Diễm, coi như là trả lời lời của hắn.

Sau đó đem Độc Cô Sương trong ngực đưa cho hắn. “Sương nhi giao cho chàng, bế

cho tốt đó.”

Độc Cô Sương nghe, giật mình. Nhũ mẫu đần này nói gì vậy? Muốn phụ thân bế bé?

Làm sao có thể. Phụ thân lấy lý do hài tử Độc Cô gia phải kiên cường độc lập,

cơ hồ chưa bao giờ bế bọn chúng, hơn nữa, cho dù phụ thân bế, bé cũng sẽ cảm

thấy có chút mất tự nhiên.

Bé đã quen bộ dáng lãnh khốc nghiêm túc thường ngày của phụ thân rồi, đột nhiên

để cho bé tiếp nhận một phụ thân trở nên rất ôn nhu, thật đúng là không chịu

nổi.

Không chỉ có Độc Cô Sương, bốn tiểu quỷ khác cũng đều một vẻ mặt kinh ngạc nhìn

Hướng Tiểu Vãn.

Từng người một thầm nghĩ: có tình, rất có tình rồi, thái độ của phụ thân đối

với nhũ mẫu đần này rõ ràng đã khác.

Đặc biệt là Độc Cô Phi, gương mặt cảm thấy lẫn lộn. Vì sao ánh mắt phụ thân

nhìn nhũ mẫu, làm sao lại giống như bộ dáng Kinh Phong gặp được Hồng Lôi đây?

(chú thích: Kinh Phong và Hồng Lôi là hai con ngựa tốt chạy ngàn dặm, Kinh

Phong là ngựa đực, Hồng Lôi là ngựa cái)

Mặt Độc Cô Diễm do dự, vẻ mặt rất là lúng túng. “Vãn nhi, Sương nhi rất thích

nàng, nàng bế mới tốt.”Hướng Tiểu Vãn vừa nghe, nổi giận. “Độc Cô Diễm, chàng

đây là thái độ gì, có phụ thân nào như chàng không? Chàng bế hay không bế?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ kia tức giận, rất là khả ái.

Độc Cô Diễm thấy vẻ mặt Hướng Tiểu Vãn tức giận rồi lại khả ái chết người, nhất

thời như si như say, bàn tay vừa kéo, Hướng Tiểu Vãn liền hạ xuống trong ngực

của hắn, ngay tiếp theo, Độc Cô Sương cũng tương đương trong ngực hắn.

Cúi đầu, thanh âm khàn khàn nhẹ giọng nói với Hướng Tiểu Vãn: “Vãn nhi, cách bế

thế này, nàng hài lòng không.”

Hướng Tiểu Vãn đỏ bừng mặt, trước mặt nhiều người như vậy, nàng là lần đầu tiên

xấu hổ như thế. Rũ đầu xuống, nhẹ nhàng gật, sau đó từ từ đi về phía trước

trong cái ôm của Độc Cô Diễm

Bốn tiểu quỷ sau lưng thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, sau đó cất bước đuổi theo.

Chung Ly Yến cắn răng nghiến lợi nhìn một màn này, đôi mắt cơ hồ muốn phun ra

lửa, tay dưới ống tay áo, càng thêm bấm vào trong thịt thật sâu, nhưng nàng lại

không biết đau, hận ý trong lòng, cơ hồ đến trình độ nàng không thể chịu nổi.

Vãn nhi? Thật không ngờ Độc Cô Diễm ôn nhu gọi tiện nhân này là Vãn nhi?

Một màn mới vừa rồi, nàng cảm giác mình giống như là người ngoài, mà tiện nhân

gọi là Vãn nhi kia giống như là nữ chủ nhân của phủ tướng quân này, không chỉ

là Độc Cô Diễm vô cùng ôn nhu đối với nàng ta, mà ngay cả tình cảm của năm tiện

chủng kia với nàng ta cũng rất tốt. Không, Độc Cô Diễm là của nàng, tướng quân

phu nhân cũng là Chung Ly Yến nàng, tiện nhân này làm sao giành với nàng được?

Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép.

Chung Ly Yến nghĩ đến đây, hai tròng mắt tối sầm lại, hận ý ở đáy mắt bị nàng

giấu đi, nàng khắc chế cảm xúc của bản thân, phủi phủi quần áo, cực lực để cho

mình nỡ rộ cao quý hoa mỹ mà chỉ hoàng tộc có, chân nhẹ nhàng bước, đuổi theo

đám Độc Cô Diễm, mỉm cười hô: “Diễm ca ca, đợi chút...”

Độc Cô Diễm nghe vậy, lông mày lại nhíu, không có chút nào che giấu phiền não

trả lời: “Tam công chúa, còn có chuyện gì?” Thái độ xa cách và mang theo một

tia chán ghét.

Nếu như không phải là nể mặt mũi Chung Ly Tuyệt..., hắn sớm đã đánh Chung Ly Yến

đáng ghét này rồi, lại dám ba lần bốn lượt quấy rầy hắn và Vãn nhi thân mật,

thật làm người ta chán ghét.

Ánh mắt Chung Ly Yến chợt lóe lên hung dữ quét qua Hướng Tiểu Vãn, nhưng rất

nhanh liền rời đi. Nàng hướng về phía Độc Cô Diễm, xinh đẹp nở nụ cười: “Diễm

ca ca, ca quên sao, ba ngày sau chính là tiệc chiêu sinh, hoàng huynh bảo ta

tới nói cho ca biết, tiệc chiêu sinh ba ngày sau ca nhất định phải tham gia.”

Độc Cô Diễm từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Chung Ly Yến, hắn ôm Hướng Tiểu

Vãn tiếp tục cất bước rời đi, xa xa, thanh âm lạnh lùng của hắn truyền đến.

“Bản tướng đã biết, lời Tam công chúa cũng đã đưa đến, mời trở về đi, không

tiễn.”

Lời kia vừa rơi xuống, Chung Ly Yến hận đến cơ hồ cả mặt cũng trở nên dữ tợn.

Độc Cô Diễm, ngươi chờ đó, Bổn công chúa sẽ không bỏ qua đâu, con tiện nhân

kia, phải chết.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 65
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...