Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 201

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Độc Cô Tuyết vọt tới, hai

mắt sáng lên.”Oa, Tam ca, huynh nóng nảy quá đi.” Nhưng mà như vậy mới hay.

Độc Cô Phi ôm chặt Tiểu Anh Đào trong ngực, cười liên tục.”Nóng nảy hồi nào, tại

hạ chỉ gấp gáp thôi.” Không vội có thể lấy được thiếu nữ xinh đẹp sao, thiệt

là.

Độc Cô Phi nói, chọc cho mọi người cười to.

Tiểu Anh Đào thấy hắn đắc ý cực kỳ thì đưa tay nhẹ ngắt hắn một cái.”Hừ, chàng

coi chừng làm ta mất mặt.”

Hại nàng trở thành tiêu điểm cho mọi người cưởi, tên đầu gỗ này thật là ghét.

Độc Cô Phi không thèm để ý đến mọi người, vui mừng nói.”Có gì mà mất mặt, mọi

người đều là người nhà.”

Bị mọi người sao lãng, Bạch Tuyết nhìn chằm chằm Độc Cô Phi cùng Tiểu Anh Đào

đang hạnh phúc, ánh mắt hơi chuyển, chuyển sang Hắc Diệu.

Trực giác của Hắc Diệu cho biết có ánh mắt đang nhìn hắn, hắn đưa mắt nhìn

sang.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt Bạch Tuyết ửng hồng, nàng dời đi con ngươi, không dám

nhìn thẳng Hắc Diệu lần nữa.

Hắc Diệu nhìn thấy Bạch Tuyết như thế, hơi sửng sờ. Đây là lần đầu tiên gặp

nàng ta mà? Tại sao lại có một loại cảm giác quen thuộc, còn có, tại sao nàng

ta nhìn mình như vậy?

Giọng nghi ngờ hỏi.”Ngươi... Biết ta?”

Nghe lời của Hắc Diệu, sự chú ý của mọi người cũng chuyển sang Hắc Diệu cùng

Bạch Tuyết.

Chuyện gì xảy ra?

Bạch Tuyết cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, không khỏi thẹn thùng cúi đầu, nhỏ

giọng trả lời: “Biết.”

Hắc Diệu cau mày, trong ấn tượng của hắn không nhớ có một nữ nhân như

vậy.”Ngươi là ai?”

Bạch Tuyết bị hỏi như vậy, trong lòng có đau đớn thoáng qua. Hắn không nhớ rõ

nàng. Mấy chục năm qua, thật sự là cảnh còn người mất sao.

Bạch Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của Hắc Diệu,

trong lòng hơi đau nhói.”Chàng, thật không nhớ ta sao?”

Hắc Diệu nhíu mày chặt hơn. Cả đời hắn trừ sư muội Tĩnh Hương ra, nhớ sâu nhất

chính là nữ nhân năm đó được gọi Nguyệt Noãn, nữ nhân vì hắn bỏ mạng, mỗi lần

nhớ tới, trong lòng lại đau nhói.

Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Tuyết, lắc đầu.”Ta không

nhớ ngươi, rốt cuộc ngươi là người nào?”

Bạch Tuyết có phần tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Chàng quả nhiên không nhớ ta, nhưng

ta lại đem chàng khắc sâu như vậy, ta chờ chàng mười mấy năm, nhưng mười mấy

năm qua, chàng chưa bao giờ nhớ đến ta.”

Giọng nói buồn bã làm tất cả mọi người chấn động.

Đợi Hắc Diệu mười mấy năm, nàng ấy, rốt cuộc là người nào?

Ánh mắt Tiểu Anh Đào vẫn dính trên người Bạch Tuyết, nàng phát hiện trên người

nữ nhân này, có một mùi hương thoang thoảng quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra

tại sao lại cảm thấy quen thuộc.

Hắc Diệu nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, nhíu mày, không nói một lời.

Dường như, hắn đang hồi tưởng chuyện gì đó, nhưng trong mắt lại lộ ra sự mê

mang.

Hắn không nhớ là có biết một nữ nhân như vậy, mà nàng ta lại nói đã đợi hắn

mười mấy năm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Bạch Tuyết giống như tự nói với mình, lẩm bẩm: “Có lẽ, trong lòng của chàng

chưa bao giờ có ta, chàng vẫn chỉ có báo thù thôi.”

Hắc Diệu chấn động, nàng a biết chuyện của hắn, rốt cuộc nàng ta là người nào?

Tiểu Anh Đào cũng càng ngày càng hiếu kỳ nữ nhân trước mắt, có liên quan gì đến

phụ thân mình.

Lúc nàng nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, ánh mắt phức tạp của Bạch Tuyết vừa đúng

lúc rơi vào trên người nàng. Giọng nói nghẹn ngào của nàng hỏi: “Con là Tiểu

Anh Đào, đúng không?”

Dọc theo đường đi, nàng ở phía dưới xe ngựa không bị phát hiện, không phải là

bởi vì nàng nội lực cao thâm, mà là nàng dùng một loại thuốc chết giả, đến khi

xe ngựa ngừng không bao lâu nàng mới tỉnh lại, cho nên mới không bị Hắc diệu

phát hiện.

Đối với thân phận Tiểu Anh Đào cùng Hắc Diệu, nàng cũng mới biết được. Nhìn

Tiểu Anh Đào trổ mã xinh đẹp, biết được nàng ấy sắp thành thân, trong lòng nàng

rất vui mừng. Làm một mẫu thân, những năm gần đây nàng đã không làm tròn trách

nhiệm của một mẫu thân, nàng biết Tiểu Anh Đào chịu khổ cực rất nhiều, lúc đó

nàng tỉnh lại, thật ra thì đã từng tìm kiếm tung tích Tiểu Anh Đào, sau đó mới

biết được, Tiểu Anh Đào theo một nam tử thần bí rời đi.

Tiểu Anh Đào nghe giọng nói cực kỳ bi ai của Bạch Tuyết, không khỏi cau

mày.”Ngươi cũng biết ta?” Nhìn ánh mắt thống khổ của nữ nhân trước mắt, Tiểu

Anh Đào cũng cảm thấy khổ sở, chẳng lẽ chính là nàng cùng phụ thân quên mất

người ta sao, nữ nhân này có quen biết sao?

Nhưng nàng cùng phụ thân còn có Độc Cô Phi vẫn ẩn cư trong rừng sâu núi thẳm,

cũng không quen ai mà.

Mắt Bạch Tuyết đẫm lệ, nàng kiềm chế không dám chạy sang ôm Tiểu Anh Đào, cố

gắng bình tĩnh. “Đào nhi, ta là mẹ con, con thật không nhớ ta sao.”

Ầm ——

Một tiếng này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cái gì? Nàng là mẹ Tiểu Anh Đào? Đó không phải là nữ nhân của Hắc Diệu sao?

Trời ạ, lúc nào thì Hắc Diệu có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, sinh ra Tiểu Anh

Đào không phải là hoa khôi năm đó sao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Độc Cô Diễm cùng Hướng Tiểu Vãn nhìn nhau, sau đó hai người lên tiếng đánh vỡ

không khí quỷ dị này. Độc Cô Diễm nói: “Tất cả mọi người đứng ngoài cửa lâu như

vậy rồi, chúng ta vào đi thôi.”

Hướng Tiểu Vãn cũng cười, lên tiếng.”Đúng đó, mọi người đường xa tới đây cũng

đã rất mệt mỏi, vào nhà ngồi đi.”

Tiểu Anh Đào ngơ ngác đứng ở nơi đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bạch

Tuyết, trong đầu từng hình ảnh bắt đầu thoáng qua, nhưng cho dù như thế nào

cũng không thể hiểu được.

“Không, bà không phải là mẹ ta, mẹ ta không phải thế này, mẹ ta đã chết rồi.”

Nếu như mẫu thân không chết, nhất định sẽ không bỏ nàng lại, nữ nhân trước mắt

nhất định không phải là mẹ của nàng, mẫu thân sẽ không tuyệt tình như vậy.

“Đào nhi... Ta...” nước mắt Bạch Tuyết đã sớm rơi như mưa, khóc không ngừng.

Nàng muốn đem Tiểu Anh Đào ôm vào trong lòng, nói cho nàng ấy biết, nàng chính

là mẹ của nàng ấy, nhưng nàng không thể làm như vậy vì trong lòng Tiểu Anh Đào

còn oán nàng.

Năm đó, thật ra thì sau khi thay Hắc Diệu đỡ một kiếm kia, vốn đã tuyệt mạng,

lại được sư phụ cứu.

Đúng ra, nàng cũng gọi Kim công công là sư huynh, người cứu nàng năm đó, chính

là sư phụ của thiên biến Quan Âm, Quỷ y —— Kim Vô Lương.

Được cứu lại, nàng vẫn ngủ mê man bất tỉnh, suốt mười năm qua, nàng mới tỉnh

lại, vậy mà sau khi tỉnh lại, lại quên hết mọi chuyện đã trải qua trước kia,

cho đến ba năm trước đây, nàng mới nhớ lại tất cả, vội đi tìm kiếm Tiểu Anh Đào

cùng Hắc Diệu, mới biết được những biến hóa trong những năm này.

Nàng biết Thượng Quan Dạ cùng Hắc Diệu có quan hệ thân mật, vì vậy đến gần

Thượng Quan Dạ, chỉ là hy vọng có thể có cơ hội để cho nàng nhìn thấy Hắc Diệu,

nhìn thấy Tiểu Anh Đào.

Hắc Diệu vẫn không dám tin nhìn Bạch Tuyết đang khóc, trong mắt tràn đầy đau

nhói cùng phức tạp. Nàng ấy thật sự là Nguyệt Noãn sao? Không, không thể nào,

Nguyệt Noãn đã chết rồi.

“Bà đừng nói nữa, bà không phải là mẹ của ta, mẹ của Tiểu Anh Đào ta đã chết

lúc ta còn rất nhỏ.” Tiểu Anh Đào rống lên, lau nước mắt chạy đi.

“Tiểu Anh Đào...” Độc Cô Phi đau xót, sải bước vội vàng đuổi theo.

Ngoài cửa, chỉ còn lại vợ chồng Độc Cô Diễm cùng Hắc Diệu và Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết muốn nói gì đó, Hắc Diệu lại hờ hững lên tiếng ngăn nàng lại.”Có lời

gì, vào trong rồi hãy nói.”

Hậu viện, gian phòng Độc Cô Sương.

Thượng Quan Dạ ôm nàng đẩy cửa đi vào, gian phòng mười năm không ai ở, vẫn được

dọn dẹp như cũ, không nhiễm một hạt bụi, sáng sủa sạch sẽ, giống như lúc Độc Cô

Sương rời đi.

Ở trong ngực Dạ, Độc Cô Sương thấy tất cả, hai tròng mắt không khỏi nóng lên,

nước mắt cứ rơi xuống, không phải buồn rầu gì, chẳng qua là cảm động.

“Sương nhi, sao lại khóc?” Thượng Quan Dạ đưa tay ra tỉ mỉ lau nước mắt của Độc

Cô Sương, ngữ điệu dịu dàng tới mức chảy ra nước.

Độc Cô Sương hít mũi một cái, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.”Thượng Quan Dạ, ta

không có khóc, ta chỉ cảm động mà thôi.” Sau khi nàng lớn lên, rất ít khi khóc,

giờ thì hay rồi, ngay trước mặt Thượng Quan Dạ khóc đến mất mặt như vậy.

Chui vào lồng ngực ấm áp của hắn, mượn xiêm y của hắn chà chà cố lau nước mắt

nước mũi.

Thượng Quan Dạ mỉm cười, bàn tay khẽ vuốt trên lưng Độc Cô Sương. “Được rồi,

Sương nhi không khóc, chẳng qua là cảm động, nhưng mà xem ra cái áo này của vi

phu phải bỏ rồi.”

Nghe lời của Thượng Quan Dạ, Độc Cô Sương bất mãn ngẩng đầu nhìn chằm chằm

hắn.”Ý chàng là nước mũi của ta bẩn?”

Thượng Quan Dạ đưa tay ngắt cánh mũi thon của nàng, ánh mắt thâm tình khiến cho

người khác thấy nghẹt thở. Giọng nói của hắn cưng chiều đến say lòng người.

“Sao có thể chứ, Sương nhi vì vi phu mà rơi nước mắt, nước mũi, nếu như có

thiên hạ chí bảo, vi phu chỉ hy vọng luôn thấy Sương nhi nở nụ cười, mà không

phải là nước mắt, Sương nhi, nàng hiểu chưa?”

Nghe lời thâm tình như thế, Độc Cô Sương lại rơi nước mắt.

Đáng chết, sao phải nói với nàng như vậy, hại nàng trở nên không giống mình,

động một chút là cảm động phải rơi lệ.

“Sương nhi... sao lại khóc nữa rồi, đừng khóc có được hay không?” Thượng Quan

Dạ vừa vươn tay xóa đi nước mắt của Độc Cô Sương, vừa dụ dỗ.

“Ta không có khóc.”

“Được, không có khóc, Sương nhi cười cho ta một cái?”

“Chàng thật đáng ghét, sao ta có thể cười được.” Không nhìn thấy nàng đang khóc

sao.

“Cười không nổi sao?” Thượng Quan Dạ cười điên cuồng, sau đó ngay lúc Độc Cô

Sương mở mồm muốn nói chuyện, môi của hắn rơi xuống, nhẹ nhàng đặt lên cánh môi

mềm mại của Độc Cô Sương.

“Uhm...” Đột nhiên hôn, làm Độc Cô Sương quên mất việc phải khóc thút thít, mắt

mở rất lớn, nhìn gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Dạ, nàng muốn ngất xỉu.

Ngay khi Độc Cô Sương kinh ngạc, trong nháy mắt, Thượng Quan Dạ cạy môi nàng,

đầu lưỡi đi vào dò xét, mùi thơm hấp dẫn, hắn tấn công kịch liệt, Độc Cô Sương

dần dần mê say, nàng ôm chầm cổ của hắn, vô cùng nghiêm túc đáp lại hắn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 201
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...