Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 177

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Đáng chết, các ngươi lại

dám nôn?” trên mặt Tiểu Xuân Tử là thịnh nộ trước nay chưa từng có. Ông nhất

định phải hung hăng giết hai tiểu tử đang cười nhạo ông. Nhất định phải cho bọn

họ biết cười nhạo Tiểu Xuân Tử ông là phải trả giá bằng máu.

Bạch Bàn Bàn và Kim công công vẫn nôn mửa, lúc này căn bản không có phương pháp

để ý tới Tiểu Xuân Tử.

Tiểu Xuân Tử bị bỏ rơi như thế, càng tức giận.

Chỉ thấy ông vọt lên, hung hăng bổ một chưởng về phía Bạch Bàn Bàn và Kim công

công đang nôn không ngừng.

Ngay khoảnh khắc Tiểu Xuân Tử ra tay, trên mặt của ông thoáng qua vẻ đau đớn,

thân thể co quắp giữa không trung, gương mặt tức giận cũng đang từ từ biến hóa,

đến cuối cùng biến thành một bộ dáng tươi cười rạng rỡ mới thôi.

Tiểu Xuân Tử điên điên khùng khùng kia, lại trở về rồi.

Lúc này Bạch Bàn Bàn và Kim công công cũng nôn xong rồi, ngẩng đầu nhìn chằm

chằm Tiểu Xuân Tử ngây ngốc đang dừng ở không trung cười với bọn họ, hai người

đều sửng sốt.

Này, đây là tình huống gì?

Hai người nhìn nhau, Bạch Bàn Bàn lẩm bẩm nói: “Ai, Lão Biến Thái, ông nói Tiểu

Xuân Tử kia có phải là trúng độc rồi nên mới thay đổi vậy hay không?”

Ánh mắt Kim công công chuyển động, gật đầu nói: “Rất có thể, độc dược kia rất

là quỷ dị, nói không chừng Tiểu Xuân Tử này thật là trúng độc mới thay đổi như

vậy.”

Ngay từ lúc nãy bọn họ bị Tiểu Xuân Tử cướp đi, trong lúc kinh hãi, Kim công

công không khỏi lấy ra một bình thuốc màu hồng trên tay hạ độc Tiểu Xuân Tử,

lấy tinh thông của ông đối với độc thuật mặc dù xem không hiểu độc này có lai

lịch gì, nhưng lại biết không phải là vật tầm thường. Quả nhiên, sau khi Tiểu

Xuân Tử trúng độc, tựa như biến thành một người khác, cũng không có giết bọn

họ.

Tiểu Xuân Tử nghe hai người nho nhỏ nói thầm, bất mãn lại gần. “Này, hai lão

già các ngươi đang nói nhỏ gì đó?”

Thật là thối.

Bạch Bàn Bàn và Kim công công bị thối đến thiếu chút nữa đã bất tỉnh

Bạch Bàn Bàn ngưng hô hấp, thống khổ nói: “Xuân ca à, lão huynh có thể đưa

miệng ra xa chút không?” Thối quá, ta không chịu nổi.

Tiểu Xuân Tử dữ tợn nhíu mày. “Bàn Tử, thì ra ngươi đang chê ta thối?”

Bạch Bàn Bàn thống khổ lắc đầu. “Không có, Xuân ca ngài quá thơm rồi, ta thật

sự không chịu nổi mùi thơm như vậy, ta sợ bị mùi thơm của lão huynh làm cho mê

ngất, cho nên Xuân ca, ông tha cho ta đi.” Phía sau thanh âm, cơ hồ là khóc

rống.

Tiểu Xuân Tử vui mừng, rất là đắc ý cách ra một chút khoảng cách với Bạch Bàn

Bàn. “Xem các ngươi đáng thương như thế, ta liền bỏ qua cho ngươi, thế nào, chỗ

ta đứng hiện giờ còn có thể ngửi được mùi thơm không?” Nói xong, Tiểu Xuân Tử

nháy mắt phải với Bạch Bàn Bàn một cái.

Bạch Bàn Bàn chỉ cảm thấy dạ dày co rút, không cần làm người buồn nôn vậy chứ.

Kim công công bên cạnh cũng lạnh run, thân thể ngâm mình trong nước thối không

khỏi run lên.

Mắt Tiểu Xuân Tử nhảy lên, thanh âm bén nhọn bất mãn quét về phía Kim công

công. “Con quỷ nhỏ ngươi, thì ra ngươi rất không hài lòng đối với Xuân ca ta

phải không?”

Kim công công run lên, gấp giọng che giấu nói: “Không thể nào, hừ, bất mãn với

Xuân ca, đây chính là muốn bị thiên lôi đánh, ngũ lôi oanh đỉnh, ta chẳng qua

là kính nể Xuân ca đã lâu, trong lúc nhất thời khó có thể cầm giữ tâm tình mãnh

liệt mênh mông kích động mà thôi.”

Tiểu Xuân Tử đi tới, lớn tiếng hỏi ngược lại. “Thật vậy sao?”

Kim công công bị hun đến mặt trắng đi, đôi mắt lấp ló nước mắt. “Thật, thật sự

là vậy.”

“Con quỷ nhỏ, ngươi khóc cái gì?” Ông thật sự có mị lực lớn như vậy sao, khiến

cho tiểu tử này thấy mình liền kích động đến khóc?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Xuân Tử càng thêm cười toe toét đưa cả hàm răng vàng khè

về phía Kim công công đúng lúc trận gió lớn thổi qua.

Mùi hôi kia khiến cho Kim công công bị nghẹn cả cổ họng, chớp mắt, Kim công

công bị hun ngất đi.

“Ôi mẹ nó, thật là vô dụng, lại bị mị lực của Xuân ca ta chấn đến hôn mê.” Tiểu

Xuân Tử rất đắc ý liếc Kim công công đang hôn mê một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn

chằm chằm Bạch Bàn Bàn bật cười.

Bạch Bàn Bàn bị cười đến da đầu tê dại. “Xuân, xuân, Xuân ca, lão huynh mị lực

vô biên, vạn thụ vô cương.”

“Những lời này Xuân ca ta thích nghe, Bàn Tử, đầu óc tiểu tử ngươi thật không

tệ, xem đầu óc ngươi tốt như vậy, từ giờ liền theo Xuân ca ta nhé, bây giờ, ôm

con quỷ nhỏ này, đi làm chuyện lớn với Xuân ca ta.”

Bạch Bàn Bàn lên tiếng vâng vâng dạ dạ: “Dạ, Xuân ca.”

Chuyện lớn? Không phải muốn bọn họ đi làm mấy chuyện khiến người không nhận ra

chứ? Chẳng lẽ muốn bọn họ đi giết người đoạt vợ? Ô ô ô, ông muốn thanh minh,

Bạch Bàn Bàn ông là người rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không đi đoạt thê tử người

ta.

“Này, ngươi vẫn còn mè nheo gì đó, nhanh theo kịp, đừng làm trễ chuyện lớn của

Xuân ca ta.”

Trong mật thất, Hướng Tiểu Vãn ngồi xếp bằng trong góc, nhắm mắt bắt đầu tu

luyện thần công Nhất mã Bình Xuyên hiện lên trong trí nhớ, nàng hoàn toàn tiến

vào một loại trạng thái vô định, tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng đều

không có tri giác.

Năm tiểu tử vây ở trước mặt nàng, bảo vệ nàng.

Lúc này Hướng Tiểu Vãn không nhúc nhích đã thật lâu, năm tiểu quỷ không khỏi lo

lắng.

Độc Cô Phi thiếu kiên nhẫn nhất, cậu lo lắng liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, đánh

vỡ trầm mặc nói: “Các huynh đệ nói nhũ mẫu có phải là tẩu hỏa nhập ma hay

không? Sao không có phản ứng gì hết?”

Độc Cô Sương trừng mắt liếc cậu ta một cái. “Này, lão Tam huynh nói chuyện kiểu

gì thế, nhũ mẫu làm sao có thể bị tẩu hỏa nhập ma được, nói càn.” Nhũ mẫu còn

nợ bé một đống lãnh công mỹ thụ chưa vẽ, làm sao lại có thể tẩu hỏa nhập ma.

“Mọi người cũng đừng lên tiếng quấy rầy nhũ mẫu, nhũ mẫu không phải mới vừa nói

sao. Khi người tĩnh tọa sẽ hoàn toàn không ăn không uống cho đến khi luyện

thành thần công.” Độc Cô Ly nhìn lão Tam và lão Tứ cãi vã nói.

Độc Cô Khuynh đang ngồi vị trí gần Hướng Tiểu Vãn, hắn ngẩng đầu hướng về phía

bốn tiểu quỷ nói một câu. “Mọi người đã lo lắng cho nhũ mẫu như vậy, vậy để đệ

thăm dò nhũ mẫu một chút.” Nói xong, Độc Cô Khuynh vươn tay cẩn thận dò hơi thở

của Hướng Tiểu Vãn.

Vừa dò, Độc Cô Khuynh liền sợ hết hồn.

Lão Tam: “Lão... Nhị ca, nhũ mẫu thế nào?”

Lão Đại: “Đúng vậy, Nhị đệ, nhũ mẫu rốt cuộc thế nào? Đệ đừng bày ra vẻ mặt

này, rất dọa người.”

Lão Tứ: “Đúng vậy, nhị ca, không có việc gì huynh không cần dọa người như thế.”

Tiểu Ngũ nhỏ nhất đã hiểu Độc Cô Khuynh, lúc này thấy phản ứng của Độc Cô

Khuynh, cậu không khỏi cau mày. “Nhị ca, chẳng lẽ nhũ mẫu người...”

Ánh mắt của Độc Cô Khuynh rơi vào trên người Tiểu Ngũ, gật đầu.

“Mẹ kiếp, lão Nhị huynh nói đi, đừng có mở nửa nút như thế, gấp chết người.”

Độc Cô Sương nhịn không được đứng lên quát.

Độc Cô Khuynh cắn răng một cái, thống khổ nói: “Nhũ mẫu, chết rồi.”

Cái gì ——

Nhũ mẫu không còn thở nữa?

Bốn tiểu quỷ cũng cả kinh nhảy lên, từng người một trợn đôi mắt nhìn chằm chằm

Độc Cô Khuynh.

“Làm sao có thể, nhũ mẫu rõ ràng tốt lắm mà, sao lại không còn thở?”

“Đệ cũng không biết, nhưng đệ dò hơi thở nhũ mẫu, thế nhưng lại không còn thở.”

Cả bọn thương tâm mà khóc lên. Ô ô ô, nhũ mẫu làm sao có thể chết, nhũ mẫu từng

nói, người là con gián đánh không chết, chết cũng sẽ bò dậy mà.

Đang lúc năm tiểu quỷ nước mắt ào ào, một tiếng đánh rắm vang lên tại lúc này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 177
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...