Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 69

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Liên tiếp ba ngày, Hướng

Tiểu Vãn thấy Độc Cô Diễm đều tránh xa, Độc Cô Diễm mỗi lần như thế, liền mượn

năm hài tử ra để gặp Hướng Tiểu Vãn, kể từ đó, Hướng Tiểu Vãn chỉ có nhắm mắt

đi đối mặt Độc Cô Diễm, mỗi lần ngồi chung một chỗ, trong đầu Hướng Tiểu Vãn sẽ

nhớ tới hình ảnh YD đó, nàng vừa nghĩ tới tay của mình bị Độc Cô Diễm làm thành

công cụ phát tiết, trong lòng của nàng cũng rất khó chịu.

Giờ phút này, chính là lúc cơm tối, do Độc Cô Diễm cầm đầu, ngồi ở chủ vị trên

bàn bát tiên, vừa ưu nhã ăn cơm, vừa thỉnh thoảng đưa mắt quét về phía Hướng

Tiểu Vãn, hình môi thật dễ nhìn, vẻ cưng chìu mỉm cười lan tràn.

Hướng Tiểu Vãn vốn là cúi đầu ăn cơm, mơ hồ luôn cảm giác có ánh mắt câu dẫn

rất YD rơi vào trên người nàng, quanh thân nàng không thoải mái cực kỳ, không

cần ngẩng đầu, nàng có thể đoán ra đạo ánh mắt YD này đến từ người nào.

Không sai, chính là Độc Cô Diễm đáng chết kia, mẹ nó, ăn một bữa cơm còn không

an phận, lại dùng loại ánh mắt cầm thú này nhìn nàng, trong lòng nhất định tràn

đầy ý niệm dâm tà, khốn kiếp. Vừa oán niệm vô cùng rủa thầm Độc Cô Diễm ở đáy

lòng, hai tay Hướng Tiểu Vãn càng không ngừng làm động tác múc cơm.

“Vãn nhi, cơm trắng này thật sự ăn ngon như vậy sao?” Thanh âm mang ý cười của

Độc Cô Diễm nhàn nhạt vang lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn

Theo thanh âm của hắn rơi xuống, năm tiểu quỷ bên cạnh cũng rối rít ngẩng đầu

ngắm Hướng Tiểu Vãn.

Độc Cô Ly nhướng lông mày lên, cười nói: “Nhũ mẫu, người tính nuốt cái chén này

luôn sao?”

Độc Cô Khuynh cười nói tiếp. “Lão Đại huynh nói sai rồi, nhũ mẫu cũng không

phải là tính, mà là đang làm như vậy.”

Mặt Độc Cô Phi kích động, hai mắt sáng lên làm vẻ sùng bái. “Nhũ mẫu, người

đang luyện là thần công phun ra nuốt vào trong truyền thuyết sao? Nhũ mẫu,

người nhất định phải dạy con nha.”

Độc Cô Sương nhìn bộ dáng Hướng Tiểu Vãn ngây người như phỗng, liếc mắt: “Nhũ

mẫu, đừng nói cho người khác biết người biết con nha.” Thật là mất thể diện,

đói bụng đến ngay cả chén cũng muốn nuốt xuống.

Cách Hướng Tiểu Vãn gần nhất là Độc Cô Hoa, đứng lên, trong tay nho nhỏ cầm một

cái đùi gà đã gặm đến hoàn toàn biến dạng, đưa tới trước mặt Hướng Tiểu Vãn,

thanh âm trẻ con nói: “Nhũ mẫu, đùi gà này tặng cho người, đừng khách sáo,

nhanh chóng ăn đi.”

Độc Cô Hoa nói xong, còn dùng cái loại ánh mắt rất đồng tình nhìn Hướng Tiểu

Vãn, làm cho Hướng Tiểu Vãn hận không thể tìm động chui vào.

Nhìn cái đùi gà đã cắn đến hoàn toàn biến đổi kia, Hướng Tiểu Vãn rụt thân thể

một cái, cũng không có nhận.

Độc Cô Hoa thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn như đưa đám, bộ dáng uất ức kia thật

giống như Hướng Tiểu Vãn làm chuyện tội ác tày trới, cậu chớp mắt to mang theo

lệ, nhìn Hướng Tiểu Vãn. “Nhũ mẫu người đây là đang ghét nước miếng của con

sao, nhũ mẫu, người có phải cảm thấy người ta rất dơ hay không?”

Hướng Tiểu Vãn nguyên bản định đánh chết cũng không nhận đùi gà kia, nhưng nhìn

vào vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Độc Cô Hoa, nàng cảm giác mình không nhận...,

thật sẽ bị thiên lôi đánh chết, nhân thần cộng phẫn, vì vậy, nàng đưa tay ra,

hào khí ngất trời đón lấy đùi gà mặt mũi thảm hại kia.

Cười khan mấy tiếng, ngượng ngùng nói: “Hoa nhi ngoan như vậy, nhũ mẫu làm sao

có thể ghét con, coi như là người khắp thiên hạ ghét con, nhũ mẫu cũng sẽ không

ghét con.”

Ánh lệ ở khoé mắt Độc Cô Hoa chợt lóe, hoài nghi lên tiếng. “Thật sao?”

“Hắc hắc hắc, thật, tuyệt đối là thật”, lời thật cũng không thật.

“Nếu như vậy, nhũ mẫu người làm gì không ăn đi.”

“... Ăn, ta ăn.”Hướng Tiểu Vãn bị thúc giục cầm đùi gà lên, thả vào trong miệng

dùng sức khẽ cắn, thực không còn biết đến mùi vị gì, chính là hình dung tâm

tình của nàng lúc này.

Độc Cô Hoa thấy Hướng Tiểu Vãn ăn, ngoan ngoãn trở lại vị trí ngồi, khuôn mặt

nhỏ nhắn yêu nghiệt, nơi nào còn có bộ dạng uất ức mới vừa rồi, lúc này cậu,

cười đến gương mặt đắc ý.

Hướng Tiểu Vãn liếc thấy cười đắc ý này, thật là muốn ngửa mặt lên trời thở

dài. Toàn nhà Độc Cô Diễm này, đều là gia chủ ăn tươi nuốt sống, nàng bần dân

thấp bé, căn bản cũng không phải là đối thủ của bọn theo chủ nghĩa bóc lột này.

“Vãn nhi, ăn từ từ thôi, đừng nóng vội, nếu không đủ, chỗ này của ta còn nữa.”

Thanh âm mang theo nụ cười của Độc Cô Diễm, ôn nhu vang lên.

Nếu chỉ nghe thấy thanh âm của hắn, không nhìn tới những thứ khác, Hướng Tiểu

Vãn nhất định sẽ như si như say, nhưng, trời giết Độc Cô Diễm này lại đưa tới

một cái mâm, trên cái mâm kia có một cái xương gặm hết sức bóng loáng.

Mẹ nó, xem nàng là chó à, cho nàng xương.

“Ta nhịn, ta nhịn, ta hung hăng nhịn.” Hướng Tiểu Vãn hết sức để cho mình bình

tĩnh.

Độc Cô Diễm cười đến càng thêm mị hoặc, thanh âm khàn khàn, giống như tiên âm,

nhưng lời nói nhổ ra kia, lại làm cho Hướng Tiểu Vãn cảm thấy so với độc dược

còn độc hơn ba phần.

“Vãn nhi, nhịn lâu sẽ không tốt, vạn nhất nàng không nhịn được, vậy chúng ta

làm sao ăn cơm? Đoán chừng bọn hạ nhân đã quét dọn xong nhà xí rồi đó.”

Năm tiểu quỷ vừa nghe, ha ha nở nụ cười.

“Độc —— Cô —— Diễm ——” Nàng nổi giận, thật nổi giận, thật quá đáng, lại ba lần

bốn lượt lấy nàng làm trò cười.

Ngẩng đầu, oán niệm trừng mắt nhìn Độc Cô Diễm, xoay người muốn đi.

“Vãn nhi, nàng tức giận sao?” Độc Cô Diễm vung tay lên, trong chớp mắt Hướng

Tiểu Vãn liền hạ xuống trong ngực của hắn, ánh mắt ôn nhu, tựa như có thể chảy

ra nước.

Hướng Tiểu Vãn nhìn gương mặt tuấn mỹ như thiên thần, lại nghe thanh âm giống

như tiên âm từ miệng hắn, đầu có chút hỗn loạn, cảm giác có chút say.

Nhưng, hiện tại nàng không thể uống say. Hận hận, trợn trắng mắt, cắn răng,

nghiến lợi nói: “Nói nhảm, chàng cho ta đùa bỡn một chút đi, xem chàng tức giận

hay không.”

“Được rồi, đừng nóng giận nữa, đều là lỗi của ta. Ừ thì... cho nàng đánh được

không.” Độc Cô Diễm kéo tay Hướng Tiểu Vãn qua, rơi vào bên hông của hắn, môi

mỏng tiến tới bên tai Hướng Tiểu Vãn, thổi khí nói: “Vãn nhi, nếu như đánh còn

không hả giận..., vậy nàng liền dùng lại chiêu ba ngày trước đi.”

Chiêu ba ngày trước? Lập tức, mặt Hướng Tiểu Vãn, xanh biếc hơn. Độc Cô Diễm YD (Y= dâm, YD =

dâm đãng) này.

Năm tiểu quỷ bên cạnh nhìn một màn này, rối rít cúi đầu cười trộm.

Nhũ mẫu và phụ thân, quả nhiên có tình, hơn nữa còn là tình thật to, hoặc giả,

bọn họ phải suy tính gọi nhũ mẫu là mẫu thân rồi đây.

Năm tiểu quỷ đối với Hướng Tiểu Vãn vốn là thích, mà bởi vì Hướng Tiểu Vãn,

khiến cho tình phụ tử giữa bọn chúng và Độc Cô Diễm không còn khoảng cách. Vì

vậy, bọn chúng đối với Hướng Tiểu Vãn càng thêm yêu thích, hơn nữa còn hết sức

mong đợi Hướng Tiểu Vãn trở thành kế mẫu của bọn chúng.

Độc Cô Diễm cảm nhận được ý giận của Hướng Tiểu Vãn ngút trời, hắn ôn nhu cười

một tiếng, bàn tay to ôm nàng dùng sức, nhéo eo của nàng. Cúi đến bên lỗ tai

Hướng Tiểu Vãn nói nhỏ: “Vãn nhi, nàng đi thay y phục, cùng ta vào hoàng cung

dự yến đi.”

Hướng Tiểu Vãn vốn là muốn nổi giận nghe được câu này, thần sắc kinh ngạc, sau

đó vui mừng quát to lên. “Hoàng cung? Dự yến? Độc Cô Diễm, chính là chiêu sinh

yến tam công chúa nói?”

“Đúng vậy.”

“Chàng chờ ta, tới ngay, chờ ta...”

Xuyên qua cổ đại, nàng vẫn là lần đầu tiên có cơ hội kiến thức loại yến hội

hoàng gia này, nói gì cũng không thể bỏ lỡ.

*********

Màn đêm chậm rãi phủ xuống, một chiếc xe ngựa hoa lệ đang từ phủ tướng quân

hướng tới hoàng cung.

Hướng Tiểu Vãn ngồi ở bên cạnh bệ cửa sổ xe ngựa, kéo ra màn che, ánh mắt ngạc

nhiên nhìn ra bên ngoài. Đây là lần đầu tiên nàng ra phủ tướng quân, xe ngựa

xuyên qua đường phố náo nhiệt, trên đường người đi đường như dệt cửi, các loại

cửa hàng rậm rạp, tiếng rao hàng liên tiếp trên đường, đủ loại, Hướng Tiểu Vãn

chưa từng thấy qua vật phẩm ly kỳ cổ quái đặt ở trên vỉa hè nhiều như vậy,

thỉnh thoảng có người qua hỏi giá, rất náo nhiệt, cảm giác phố xá rất nguyên

thủy.

Theo một đường xe ngựa chạy nhanh, ngạc nhiên trong mắt Hướng Tiểu Vãn càng

ngày càng đậm, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng hoan hô.

Độc Cô Diễm một bộ áo bào trắng mát mẻ, lúc này nghiêng tựa chỗ ngồi mềm trên

xe ngựa, tròng mắt sâu như hắc đầm, như tầm tầm nước đen làm người ta mê muội,

lúc này hắn nhìn Hướng Tiểu Vãn, môi mỏng giương nhẹ, một tia cười yếu ớt cực

kỳ ôn nhu cưng chìu tràn ngập.

“Vãn nhi, nàng hình như rất vui vẻ.”

Hướng Tiểu Vãn quay đầu lại liếc Độc Cô Diễm một cái, cười ngọt ngào. “Dĩ nhiên

vui vẻ, thành cổ... Ách, đường phố này rất náo nhiệt, rất có ý tứ.” Thiếu chút

nữa nói lỡ miệng, Hướng Tiểu Vãn âm thầm le lưỡi một cái.

Động tác tinh nghịch của nàng rơi vào trong mắt Độc Cô Diễm, tròng mắt đen nỡ

rộ cưng chìu càng đậm. Hắn đưa tới, một phen ôm Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, nàng

thích như vậy để ngày mai ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo.”

Hướng Tiểu Vãn vốn là bị Độc Cô Diễm cắt đứt nàng xem phong cảnh, có chút không

vui, bất quá nghe Độc Cô Diễm bảo ngày mai đưa nàng đi dạo phố, tất cả không

vui đều bị vui vẻ thay thế.

“Thật, chàng không gạt ta chứ?”

Độc Cô Diễm cười, nụ cười câu hồn đoạt phách. “Không lừa nàng, ngày mai cả ngày

bản tướng đều thuộc về một mình nàng.” Nói đến phần sau, hắn cố ý giảm thấp

thanh âm, mập mờ xông về Hướng Tiểu Vãn. “Vãn nhi, hoan nghênh nàng một vốn một

lời muốn làm gì thì làm.”

Khóe miệng Hướng Tiểu Vãn vừa kéo, oán niệm giận Độc Cô Diễm một cái. “Đây

chính là chàng nói, ngày mai ta làm khô chàng.”

Độc Cô Diễm giang hai cánh tay ôm Hướng Tiểu Vãn càng chặt hơn. “Vãn nhi, không

bằng bây giờ tới làm khô bản tướng đi.”

“Đi chết đi.” Một cú đá bay tới.

Độc Cô Diễm dùng chân kẹp lại chân của Hướng Tiểu Vãn, tà khí nói: “Vãn nhi,

sao hung ác hạ độc thủ như thế, ngộ nhỡ đá gãy rồi, nàng không phải là đau đến

không muốn sống sao.”

“Biến thái.” Hướng Tiểu Vãn biết mình không phải là đối thủ của Độc Cô Diễm,

cuối cùng liền ngoan ngoãn im lặng.

Hoàng cung, Phượng Minh Điện.

Lúc này ánh trăng mê ly, xuyên thấu qua khe hở của nhánh cây, rơi nhu vàng đầy

đất, vô số đèn lưu ly thắp lên thật cao, cả Phượng Minh Điện, giống như sáng

trưng.

Tất cả người dự yến, cũng đã vào chỗ ngồi, chỉ có một vị trí là trống không, vị

trí này chính là để lại cho Đại tướng quân Độc Cô Diễm.

Ánh mắt hoàng thượng Chung Ly Tuyệt lạnh lùng liếc mắt vị trí trống không kia

một cái, đáy mắt có chút suy nghĩ, nhưng quá đáng thâm trầm, tất cả đại thần,

phi tử trong sân cũng đoán không ra sâu cạn.

“Đại tướng quân sao còn chưa tới?”

“Chẳng lẽ ngài ấy không có ý định tới tham gia chiêu sinh yến lần này sao?”

“Đại tướng quân này mặc dù cùng hoàng thượng tình như huynh đệ, nhưng trước mặt

chúng đại thần chúng ta, không nhìn hoàng quyền như thế, khẩu khí này, sợ rằng

hoàng thượng cũng sẽ tìm cơ hội.”

“Hư, các vị đại nhân, hoàng thượng nhìn sang rồi, mọi người vẫn nên chớ có lên

tiếng đi.”

Theo ánh mắt Chung Ly tuyệt quét qua, tất cả tiếng nghị luận đều tĩnh lặng lại,

cả Phượng Minh Điện, tĩnh đến có chút quỷ dị.

“Đại tướng quân Độc Cô Diễm đến ——” Thanh âm bén nhọn của thái giám đánh vỡ yên

tĩnh, tất cả mọi người hướng chỗ kia nhìn lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...