Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 151

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hoa khôi vốn định bỏ qua

cho Tiểu Anh Đào, nhưng nàng lại thấy Độc Cô Phi đối xử tốt với Tiểu Anh Đào

nên có chút oán niệm, ở trong thanh lâu này, chỉ cần có tướng mạo tốt, là có

thể có một thân phận tốt, nàng tuy là hoa khôi, nhưng tướng mạo của nàng ở nơi

này cũng không phải là xuất chúng nhất, đây cũng chỗ khiến nàng hận nhất, cho

nên mỗi lần thấy Tiểu Anh Đào kia tuy nhỏ nhưng lại có khuôn mặt khuynh thành,

nàng liền hận không thể hủy diệt, những năm gần đây, nàng luôn nghĩ hết biện

pháp hành hạ Tiểu Anh Đào.

Nói ra cũng kỳ quái, nha đầu chết tiệt kia thoạt nhìn nhỏ nhỏ, không nghĩ tới

có thể chịu đựng được lâu như vậy, nhiều chuyện khó khăn đều hoàn thành, hơn

nữa còn không có lười biếng, làm việc so với người lớn còn dụng tâm hơn, nếu

như dáng dấp Tiểu Anh Đào không quá nổi bật, nàng sẽ để cho con bé hầu hạ mình,

nhưng mà muốn trách thì trách dáng dấp con bé quá xinh đẹp, mới ba tuổi đã làm

cho một đống khách nhớ đến Tiểu Anh Đào, nàng không muốn Tiểu Anh Đào này đoạt

vị trí của mình.

Ánh mắt hoa khôi lần nữa rơi vào Tiểu Anh Đào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rất xinh

đẹp của cô bé, trong lòng nàng oán khí lại tăng lên.

Lập tức hùng hùng hổ hổ nói: “Tiểu tiện nhân ngươi, lại dám đem quần áo của ta

đi đuổi ruồi, rõ ràng là ngươi âm thầm châm trêu chọc ta mà, đừng cho là ta

không biết, xem ra quá lâu không có đánh ngươi, nên ngứa da phải không, hôm nay

ta sẽ đánh chết ngươi.” Hoa khôi vén tay áo lên, cầm lên một ống trúc thô, bước

nhanh về phía Tiểu Anh Đào vọt tới.

Cây trúc lớn như vậy, nếu như đánh vào người Tiểu Anh Đào, bé cũng phải không

nhúc nhích được chừng mấy ngày.

Độc Cô Phi liếc thấy một màn này, trong lòng đối với Tiểu Anh Đào tràn đầy

thương tiếc, cậu bước ra mấy bước, đưa tay ra ngăn hoa khôi kia lại. “Dừng tay,

sao tỷ lại đánh muội ấy?”

Hoa khôi cùng Tiểu Anh Đào đều sửng sốt.

Hoa khôi: “Ngươi là ai? Nó là nha hoàn của ta, ta muốn đánh thì đánh, mắc mớ gì

tới ngươi.” Đối với người trước mắt có thân phận không rõ ràng này, nhưng trên

người mặc toàn đồ đắt tiền, hoa khôi cũng không dám quá đắc tội.

Tiểu Anh Đào: “Này, ngươi đừng ngu ngốc, còn không mau đi, chuyện của ta không

cần ngươi quan tâm. Ngu ngốc, ngươi đi nhanh đi, ta không muốn thiếu nợ ngươi

đâu, nếu ngươi cũng bị đánh, không phải là Tiểu Anh Đào ta nợ ngươi một đại ân

sao?”

Độc Cô phi cũng không thèm nhìn tới hoa khôi kia, ánh mắt vẫn rơi vào Tiểu Anh

Đào, cậu biết Tiểu Anh Đào cố ý nói như vậy, là khích cậu, sợ cậu bị hoa khôi

này đánh sao? Thật ra thì, Tiểu Anh Đào là một cô bé rất thiện lương khả ái,

không biết tại sao lại trở nên dữ dằn như thế.

“Tỷ là hoa khôi ở đây?” Độc Cô Phi nhàn nhạt lên tiếng.

Hoa khôi liếc cậu một cái, đắc ý gật đầu. “Không sai, ta chính là hoa khôi đại

danh đỉnh đỉnh.”

“Muội ấy là người của tại hạ, sau này không được trêu chọc đến muội ấy.” Độc Cô

Phi khí khái vỗ vỗ lồng ngực nói.

Tiểu Anh Đào chu mỏ. Xí, ngươi là ai chứ, ngu ngốc.

Hoa khôi lạnh lùng cười một tiếng. “Tiểu tử, ta xem ngươi nên bớt lo chuyện

người khác đi, ta sẽ không khách sáo nữa đâu.” Nói xong, nâng lên gậy trúc

trong tay uy hiếp Độc Cô Phi.

Độc Cô Phi liếc mắt nhìn, cậu nâng ngón tay lên búng một phát.

Chưa tới một cái nháy mắt, một gã người áo đen liền xuất hiện ở trước mặt. “Tam

thiếu gia, có gì phân phó?”

Hoa khôi bị dọa cho sợ, im lặng lui về phía sau.

Độc Cô Phi chỉ vào hoa khôi kia, nói với người áo đen: “Hoa khôi này khiến tại

hạ khó chịu, đem nàng ta ném đi nơi khác.”

Người áo đen cung kính nói: “Dạ Tam thiếu gia.”

“Không muốn, không muốn...” Giọng hét cao vút của hoa khôi dần dần biến mất.

Độc Cô Phi làm bộ dáng chính nghĩa đi tới gần Tiểu Anh Đào, hướng về phía nàng

cười một tiếng. “Tiểu Anh Đào, sau này muội chính là người của tại hạ, nhớ tên

tại hạ nha, tại hạ gọi Độc Cô Phi.”

Tiểu Anh Đào không vui nhíu mày, mặc dù Độc Cô Phi giúp bé, nhưng bé không phải

người của cậu ta. “Này, ngươi đừng nói lung tung chứ, cái gì mà ta là người của

ngươi, nếu sau này không ai thèm lấy ta, ngươi nhất định chết chắc.” Nguyện

vọng của bé là để dành tiền chuộc thân cho mình, rời khỏi thanh lâu, sau đó tìm

một người tốt gả cho hắn, sinh ra một đống hài tử.

Độc Cô phi giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Tiểu Anh Đào, tại hạ không cho muội

lập gia đình, muốn gả, muội gả ta là được.”

“Không biết xấu hổ.” Tiểu Anh Đào đẩy ra Độc Cô Phi, định chạy đi, nhưng lại bị

Độc Cô Phi kéo lại, cậu mạnh hơn, nửa kéo nửa ôm dắt Tiểu Anh Đào về phòng của

cậu.

“Này, ngươi muốn kéo ta đi đâu?” Tiểu Anh Đào liều mạng đứng lên.

Độc Cô Phi dùng hết khí lực đè bé lại. “Tiểu Anh Đào, muội đừng động nữa, ta

không làm hại muội đâu, chẳng qua là dẫn muội đi luyện công thôi.” Lần trước

phụ thân cùng nhũ mẫu cởi hết y phục luyện cái loại thần công đó, cậu vẫn rất

muốn luyện, nhưng không tìm được người thích hợp tới cùng nhau luyện, cậu thấy

rất thích Tiểu Anh Đào, cho nên quyết định cùng Tiểu Anh Đào chia xẻ cái loại

thần công đó, nếu là người khác, cậu còn lâu mới chịu.

Sau khi ra khỏi phòng Độc Cô Khuynh cùng Độc Cô Ly, Độc Cô Hoa cất bước hướng

đi tới phòng Độc Cô Phi.

Bên trong phòng, truyền ra từng giọng nói khiến cho Độc Cô Hoa kinh ngạc dừng

bước lẳng lặng nghe.

“Này, Độc Cô phi ngươi lưu manh, làm gì cởi y phục lão nương.” Tiểu Anh Đào tức

giận.

“Không cởi quần áo thì luyện công thế nào, phụ thân cùng nhũ mẫu luyện thần

công như vậy mà.” Độc Cô phi tràn đầy mong đợi.

“Ngươi thối lắm, rõ ràng là làm loại chuyện đó.” Tiểu Anh Đào xấu hổ lên tiếng.

“Chuyện đó gì, đây là luyện công, Tiểu Anh Đào, cởi quần ra, ta muốn đưa cái

này đặt ở bên trong cái đó của muội coi như luyện công thành công.” Độc Cô phi

thúc giục.

“Phịch” —— có tiếng người bị té xuống giường.

“Độc Cô Phi, ngươi là tên lưu manh, ta ghét ngươi.” Tiếng khóc của Tiểu Anh

Đào.

“Muội, muội đừng khóc có được hay không? Chúng ta không luyện công nữa, muội

không được ghét ta, ta rất thích muội.” thanh âm Độc Cô Phi không biết làm sao

Ngoài cửa, Độc Cô Hoa, mặt quái dị bước đi, lắc đầu thở dài rời khỏi phòng Độc

Cô Phi.

Bên trong phòng Thượng Quan Dạ, lại trình diễn một màn tương tự, nhưng mà khác

với chỗ Độc Cô Phi, bên này không có cưỡng bách, đều là tự nguyện.

Thượng Quan Dạ trần như nhộng nằm trên trường kỷ, khóe miệng mỉm cười, hướng về

phía Độc Cô Sương đang ngồi ở trước bàn cười mê hoặc.

Đang tính toán vẽ bộ dáng lẳng lơ tiểu thụ của Thượng Quan Dạ, Độc Cô Sương

liếc thấy Thượng Quan Dạ cười tao nhã, bất mãn ném bút xuống, cả giận nói: “Ta

khinh, yêu nhân ngươi có thể đừng cười như vậy được không, có tiểu thụ nào lẳng

lơ như vậy, ngươi ngậm miệng lại cho ta.” Đây là bức vẽ thứ sáu của bé, nhưng

lại không hài lòng, đều do sự lẳng lơ của Thượng Quan Dạ, cười cái rắm, tiện

chân đạp bức vẽ tiểu thụ kia một cái.

Thượng Quan Dạ cũng không để ý, chỉ cười càng làm tôn thêm sự mê hoặc. “Tiểu

Sương nhi, thế nào, đối với vóc người của vi phu rất hài lòng sao?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 151
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...