Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong lúc hai người đang

nói chuyện, ánh mắt Bạch Linh Nhi lóe lên, làm như đang suy tư điều gì, nhưng

trên mặt vẫn không biểu lộ ra

Hướng Tiểu Vãn ngẩng lên nhìn nàng ấy, cười rực rỡ một tiếng.”Linh Nhi, tới đây

ngồi”

Thái độ Bạch Linh Nhi bất khả kháng. “Linh Nhi không dám.”

“Không có gì là dám hay không cả, tới đây, chúng ta nói chuyện phiếm”. Nàng cố

ý đuổi khối băng kia đi, chính là muốn cùng Bạch Linh Nhi tâm sự.

Bạch Linh Nhi nghe được hai chữ nói chuyện phiếm, lông mày nhíu lại. Nhẹ bước,

đi tới, ngồi ở bên cạnh Hướng Tiểu Vãn.

“Linh Nhi ít nói, chỉ sợ sẽ quấy rầy sự hăng hái của phu nhân.”

“Không sao, không sao.” Hướng Tiểu Vãn cười đến đôi mắt cong cong, nhỏ dần,

nàng đưa tay vỗ bả vai Bạch Linh Nhi.

Chính là cái vỗ này, chân mày Bạch Linh Nhi nhíu lại, đóng chặt môi phát ra một

tiếng hô đau đớn.

“A ——” Hướng Tiểu Vãn khẽ nghi ngờ, lực đạo của nàng rất nhẹ, phải không đau

mới đúng. “Linh Nhi, ta không có đả thương ngươi chứ?”

Bạch Linh Nhi nghe vậy, lập tức thu lại vẻ mặt, cười nhạt. “Phu nhân ôn nhu như

thế, Linh Nhi đau như thế nào đây.”

Nhưng đáy lòng, nàng lại đem Hướng Tiểu Vãn nguyền rủa không dưới trăm lần,

tiện nhân đáng chết, rõ ràng là biết được bả vai của nàng bị thương, cố ý mượn

cơ hội này thử dò xét nàng, nếu không cũng sẽ không nghĩ hết biện pháp đuổi Huyền

Mộc đi.

Hừ, biết nàng bị thương thế nào, biết nàng là Tiểu Long Nữ của Vô Sinh cốc, lại

là người vô tâm nhất thế gian, điểm này trong mắt của nàng, không đáng kể chút

nào, làm thế nào tiện nhân này biết nàng bị thương, nói vậy cùng người áo đen

tối hôm qua là một người rồi.

Bạch Linh Nhi vừa nghĩ tới người áo đen đêm qua kia, đáy mắt không khỏi thoáng

qua kinh hãi cùng lạnh như băng.

Võ công của nàng khắp thiên hạ đã là thuộc loại nhất nhì rồi, vốn cho là lần

này tới phủ tướng quân trừ Độc Cô Diễm, hết thảy không ai uy hiếp được, nhưng

nàng không ngờ tới, đêm qua khi nàng lẻn vào Thanh Thủy cư, ngay lúc định rời

đi, lại bị một Người áo đen đột nhiên xuất hiện đả thương trong ba chiêu, nếu

như không phải là nàng có bí thuật trốn tránh kịp thời, chỉ sợ sớm đã chết ở

trong tay người áo đen kia.

Người áo đen kia, bây giờ quá đáng sợ, võ công đã cao đến cảnh giới tuyệt đỉnh,

nếu quả thật Hướng Tiểu Vãn tiện nhân cùng người áo đen kia là một người, chỉ

sợ cũng đang tìm kim tàm hộ thể thần y, chuyện này, nàng nói gì cũng không thể

khinh thường, đối với Hướng Tiểu Vãn, phải hoàn toàn tinh thần tỉnh táo để đối

phó, tuyệt đối không thể lộ ra chút sơ hở nào.

Hướng Tiểu Vãn không biết suy nghĩ của Bạch Linh Nhi, chỉ nghĩ rằng là nàng ta

đang nhớ đến khối băng Huyền Mộc kia. Lúc đó, nàng cảm giác mình giống như

thành người chia rẽ sự đoàn tụ của người khác, mang theo áy náy, Hướng Tiểu Vãn

nhìn Bạch Linh Nhi cất giọng nói: “Linh Nhi ngươi yên tâm, có ta ở đây, nhất

định sẽ không để cho khối băng kia bắt nạt ngươi, hôm nay khối băng là thị vệ

của ta, hết thảy hành động của hắn nằm trong lòng bàn tay ta, hừ hừ, muốn chạy

ra khỏi lòng bàn tay của ta, không dễ dàng như vậy đâu.”

Nói xong, vì để lấy thêm khí thế, Hướng Tiểu Vãn thuận tay nắm lấy một đóa hoa

trên đầu Bạch Linh Nhi, dùng sức bóp một cái, mượn điều này để ví dụ bông hoa

trong lòng bàn tay chính là Huyền Mộc.

“A...” Khoảnh khắc đó, hai tay Bạch Linh Nhi nắm chặt, mặt tái nhợt nhìn chằm

chằm bông hoa Hướng Tiểu Vãn bóp nát, phát ra tiếng thét thương tâm muốn chết.

Vẫn còn cảm thấy khí thế uy phong không dứt Hướng Tiểu Vãn, bị tiếng gào thét

của Bạch Linh Nhi dọa cho sợ hết hồn.

“Sao thế? Sao thế?” Chẳng lẽ là lời nàng nói quá mức khiếp sợ, cho nên hù dọa

tâm hồn yếu ớt của Bạch Linh Nhi? Được rồi, đều là lỗi của nàng.

Thanh âm để xuống ôn nhu, tinh tế trấn an nói: “Linh Nhi, ngươi không cần phải

lo lắng, ta chỉ là vì ngươi chiếu cố hắn, nhưng sẽ không đả thương hắn, cho nên

ngươi không cần phát ra loại âm thanh này.” Người khác nghe được, còn tưởng

rằng nàng làm chuyện gì xấu tội ác tày trời đây.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, bông hoa trong tay ngươi, có thể bóp nát?” Bạch

Linh Nhi vô cùng đau đớn trong lòng, ánh mắt vô cùng lo lắng vạn phần nhìn chằm

chằm bông hoa trong tay Hướng Tiểu Vãn, thanh âm run rẩy khó nén nhiều tiếng

tuyệt vọng.

Hướng Tiểu Vãn kinh ngạc, không phải là một cây hoa thôi sao, sao phải dùng tới

vẻ mặt chết cha mẹ này, mở bàn tay ra, cây hoa thế nhưng hóa thành bột phấn,

gió vừa thổi, bay theo gió.

Một màn này, Hướng Tiểu Vãn sợ ngây người.

Nàng, nàng, nàng, sao nàng lại trở nên lợi hại như vậy? Trời ạ, bóp một cái, cả

một cây hoa liền biến thành bột phấn rồi, ha ha ha ha ha hắc, nàng thế nhưng

trở thành cao thủ trong truyền thuyết.

Hướng Tiểu Vãn nhìn bột phấn trong tay, vừa đắc ý, trong đầu bắt đầu ảo tưởng

hình ảnh mình xưng bá giang hồ.

“A...” Bạch Linh Nhi hai tay giơ lên cao, hung hăng xé rách tóc của mình, ngay

lúc này, trong trẻo lạnh lùng cao ngạo không còn nữa, có chăng chẳng qua là

điên cuồng. “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi thế nhưng bóp vỡ cây hoa của ta...”

Hướng Tiểu Vãn phục hồi lại tinh thần, liếc thấy thân thể Bạch Linh Nhi điên

cuồng run lên.

“Linh Nhi, ngươi đừng kích động, phu nhân ta cái gì không nhiều lắm, nhưng hoa

là nhiều nhất, phu nhân một hồi liền cho người đưa tới, kim, bạc, Phỉ Thúy,

nhuyễn ngọc, bảo thạch, cái gì cần có đều có, ngay cả màu sắc, xích trong vắt

hoàng lục thanh lam tử, tùy ngươi chọn. Còn ngươi nữa thích nhất màu trắng, phu

nhân cũng sẽ cho người đưa một đống.”

Bạch Linh Nhi nghe, dừng lại điên cuồng, ôm hận ánh mắt mang theo ngất trời oán

khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn.

Hướng Tiểu Vãn bị nhìn thấy da đầu tê dại. Ta nói Linh Nhi, phu nhân ta coi như

bóp nát của ngươi một cây hoa thôi, ngươi cũng đâu cần bày ra bộ dạng muốn giết

ta như vậy chứ, hơn nữa, ta không phải nói đền cho ngươi nhiều hơn rồi sao,

chẳng lẽ còn không hài lòng?

囧, ngươi cũng quá tham đi?

Hướng Tiểu Vãn nuốt nước miếng một cái, lấy can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt đằng

đằng sát khí của Bạch Linh Nhi, dùng giọng nói dịu dàng ân cần dạy bảo. “Linh

Nhi, người phải bình tĩnh, bởi vì cái gọi là, tri túc thường nhạc nha, hơn nữa,

đầu của ngươi nhiều vật báu như vậy bụi cây hội hoa xuân cũng bị ngươi đè ép,

coi như không đè ép đi, cũng sẽ tổn hại vẻ trong trẻo lạnh lùng xuất thần, hình

tượng phong tư như tiên của ngươi đúng không.”

Hướng Tiểu Vãn tưởng tượng Bạch Linh Nhi chỉ vào đầu đủ mọi màu sắc hoa, thắt

Lan Hoa Chỉ,..., khiến nàng nhịn không được cười lên.

Nụ cười này, khiến Bạch Linh Nhi hoàn toàn điên cuồng. “Ngươi, ngươi, tiện nhân

ngươi, ngươi phá hủy cây hoa của ta, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.”

Vừa gào xong, trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh thủy tinh kiếm,

thanh kiếm dưới ánh mặt trời tản ra một cổ huyết quang kinh người, theo vỏ kiếm

rút ra, nồng nặc khí sát phạt tràn ngập phía chân trời.

Hướng Tiểu Vãn bị dọa.

“Má ơi, cứu mạng...” Trời ạ, thì ra Bạch Linh Nhi là một người bệnh tâm thần,

cây hoa này chính là kích thích nàng phát tác, ô ô, sớm biết vậy, nàng nói gì

cũng sẽ không đi bóp đóa hoa này.

“Phu nhân, cẩn thận...” Huyền Thanh ẩn thân xa xa bay ra ngoài, đánh về phía

Bạch Linh Nhi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...