Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 100

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Ngoan! Anh b ắn ra cho nên phải nhanh, làm ở trên giường cho em thoải mái hơn".

Minh Hoàng Lễ thở d ốc, vừa nói nhưng th@n dưới vẫn miệt mài làm việc, cái động nhỏ của cô vẫn căng chặt nhưng lần đầu anh làm, tuy lúc đầu có hơi khó khăn nhưng lúc sau thích ứng được liền thả lỏng mình ra hơn, để anh làm cũng rất tốt.

Anh làm liên tục cuối cùng cũng b ắn ra, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn rút ra, anh vẫn chầm chậm đi vào.

Khi anh rút ra thì một chất lỏng đặc sệt trắng đục theo đó mà chảy xuống ở hai bên đùi của cô, rồi rớt xuồng sàn nhà.

Tuyết Thanh không biết mình l3n đỉnh mấy lần nữa rồi, nhưng khi anh rút ra, không có gì làm điểm tựa cho nơi tuyệt đẹp đó.

Cô thấy rất trống rỗng, lại càng thêm ngứa ngáy quá, bất mãn chu môi mình.

Ấm ức nhìn anh.

Anh hiểu ý cô.

"Ra ngoài nhé.

Làm ở đây anh sợ em ngã, anh xót".

Tuyết Thanh chớp mắt đỏ mặt nhìn anh.

E thẹn gật đầu.

Anh lấy vòi sen rửa nơi đó cho cô, cô mở rộng chân ra để anh giúp mình.

Sau đó anh liền bế ra ngoài.

Đặt cô nằm xuống giường và chen vào giữa hai ch@n cô.

Anh hôn lên bụng cô rồi xuống đến rốn.

Sau cái eo thon là nơi tư m@t mê người kia, bàn tay như ma thuật không ngừng lên xuống chà sát...

Cô điên lên mất! Lúc nãy sau khi ngâm nước nóng đã thấy thoải mái, nay anh còn hành động như thế, h@m muốn lại bắt đầu trỗi dậy.

Anh buông thân hình nóng bỏng của cô ra, đẩy nhẹ người cô ra phía trước, để anh m*t mát vùng đùi đầy đặn của cô.

"Không....đừng....đừng hôn....".

Minh Hoàng Lễ chăm sóc cho cô rất tốt, thời gian ở cùng với anh luôn canh chừng cô ăn uống rất đúng giờ.

Thậm chí anh còn nghĩ dường như ngực của cô và nơi hoa tâm kia đã lớn và mập mạp hơn rất nhiều so với thời gian trước kia.

"Ư....hu hu....chết mất anh ơi".

Tuyết Thanh cắn chặt môi chịu đựng, nhưng đôi tay bên dưới dễ dàng tìm thấy thấy hạt châu nhỏ, ra sức x0a nắn, k1ch thích cô.

Hộc hộc!

Cuối cùng không thể chịu được nữa cô liền rên lên.

"Anh ơi...đừng mà....em khó chịu".

Anh thật xấu xa mà, biết cô khó chịu vẫn mà vẫn cứ trêu chọc cô mãi.

Anh nghe được giọng cô hơi ấm ức, ngẩng đầu nhìn thì thấy đôi mắt của cô dính một tầng nước mắt.

"Minh...Minh Hoàng Lễ ơi".

Tuyết Thanh kiềm chế không được mà r3n rỉ ra tiếng, tay nhỏ trắng nõn nắm chặt lưng anh, giống như tiếng mèo kêu.

"Ừm.

Bé con".

Minh Hoàng Lễ ngẩng đầu một lần nữa hôn lên môi cô, lòng bàn tay nóng như lửa đốt, dọc theo da thịt, Tuyết Thanh thở hổn hển hơi thở ngày càng nồng đậm, phía dưới bắt đầu không ngừng tiết ra nước xuân nồng ấm.

Minh Hoàng Lễ hôn lên mắt cô, lau đi những giọt nước mắt lấp lánh đó.

Sau đó cầm c.ự l.o.n.g thẳng tiến vào u cốc ẩm ướt.

Cô la lên một tiếng, cảm nhận bên trong c.ă.n.g cứn.g, nơi đó vì căng thẳng mà ép chặt đến phát đau, mặc dù vừa mới làm nhưng hành lang để đi vào lại vẫn nguyên vẹn như chưa từng làm.

"Bảo bối, thả lỏng một chút, anh không thể động được!".

Bé con siết chặt quá làm anh không dám động đậy hay nhúc nhích gì cả, anh sợ làm cô đau.

Cô mới vừa hết sưng hôm nay anh lại làm nữa, cảm thấy mình không bằng cầm thú.

Nhưng anh không thể kiềm chế mình!

"Hức..".

Tuyết Thanh nghe lời từ từ hít thở đều, bên dưới bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy.

Cô cũng dần dần mở rộng chân mình ra hơn, để anh có thể thoải mái luận động mà ra vào.

"Được chưa ạ".

Rất may anh đã bắt đầu luật động, ở tư thế này bé cưng của anh càng mê người, đúng là khiến anh yêu đến chết mất! Cho nên anh bắt lấy hai chân cô giơ rộng thêm ra, càng ra vào mãnh liệt.

Tiếng giường vang lên kịch liệt, hay thân xác quấn lấy nhau không rời một tấc.

"Aaa..

aa..."

"Bé cưng....!bé cưng em chỉ có thể là của anh...".

Anh vừa nói vừa ra vào, những cú nhấn người hay rút ra hết rồi lại thẳng lưng mà đi vào.

Điều khiến cho cô không khỏi không rên la.

Tiếng rên la theo đó một ngày một lớn hơn.

Điều đó càng khiến cho anh thêm thích thú mà luận động liên hồi và liên tục.

Anh say mê ra vào, hành sự đầy khoái lạc.

"Bên trong em thật thích, thật khiến anh không thể nào dừng lại được ".

Anh lại nhấn người vào một cái, cô hơi cong người lên.

Móng tay cũng trượt xuống theo trên vai anh, tạo thành một vết xước dài.

Nhưng anh không hề thấy đau đớn.

Thậm chí nếu được chết thì anh cũng chỉ mong có thể chết trên người cô mà thôi.

Anh vừa ra vào, vừa say mê gọi tên cô, đây là cái tên hay nhất, êm tai nhất mà anh từng nghe...

Cô bé con của anh, thật khiến anh ngày ngày càng thêm yêu thương nhiều hơn.

Chỉ hận dường như không thể moi tim mình cho cô mà thôi.

Điều hoà vẫn được mở nhưng mồ hôi của cả hai tuôn ra như mưa.

Tuyết Thanh càng thêm thê thảm khi giọng đã bắt đầu khàn đi, nhưng anh vẫn cứ muốn cô kêu lên cho anh nghe.

"Anh là gì của bé cưng".

Minh Hoàng Lễ rút ra, hai tay chống bên người cô.

Tham lam hôn hít mùi hương toả ra của cô trong lúc họ ân ái.

"Ưm....anh là chồng em....là người mà mà em yêu".

Tuyết Thanh mệt nói không ra hơi.

"Khát ".

Nghe cô nói khát, anh vươn tay rót một ly nước, sau đó anh uống vào miệng mình ngậm lấy và cúi xuống hên lên môi cô, truyền nước vào đó.

Th@n dưới thì liền đi vào, chuyển động.

Tuyết Thanh được anh cho uống bằng môi anh, thì cô đón lấy, cô yêu thích tất cả từ anh.

.....

Không biết anh làm đến bao lâu nhưng khi anh tha cho cô thì cô đã gục lên vai anh, nói chuyện không ra hơi và không còn chút sức lực.

Để mặc anh bế cô vào tắm rửa.

Minh Hoàng Lễ thấy mình đã làm cô đủ rồi, cô ngất xỉu luôn rồi, cho nên mới luyến tiếc buông ra.

Anh không làm cô nữa, thậm chí khi anh rút ra cũng không kịp và bắn tất cả vào trong cô.

Khi giúp cô tắm, anh vươn ngón tay mình vào trong nơi tư m@t của cô muốn lấy nó ra.

"Đừng....em mệt...".

Cô nắm tay anh lại, nhưng đôi mắt lại không mở lên nỗi.

"Không làm! Anh bắn vào rồi, anh giúp em lấy ra".

Minh Hoàng Lễ dỗ cô, cũng không nói gì.

Buông tay ra và nhanh chóng thở đều đều.

"Còn đau không".

Minh Hoàng Lễ giúp cô tắm rửa, nhưng khi cho ngón tay vào rồi thì nơi nào đó lại bắt đầu thức tỉnh.

"Không…không đau...ư".

Tuyết Thanh cắn môi, hàm răng đang nghiến chặt bất giác truyền tiếng r3n rỉ ra bên ngoài.

Vốn cứ tưởng anh tắm cho nhưng không ngờ anh lại muốn nữa.

Làm cho cô vô thức rên la.

Đau đớn được thay thế bằng kh0ái cảm, vô thức nắm chặt cánh tay của Minh Hoàng Lễ, anh rút ra rồi lại thọc vào nhanh hơn.

"Minh Hoàng Lễ ơi".

Bé con h@m muốn vô cùng.

Thân thể ngày càng kỳ lạ cô không kiểm soát được mình.

Bên dưới đang nóng ran lên từng đợt kh0ái cảm còn đọng lại, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt tuôn trào ra ngoài.

Càng làm cho Minh Hoàng Lễ thêm điên cuồng đâm chọc.

"Hu hu....!đừng mà....tha cho bé đi....chịu không nổi".

Minh Hoàng Lễ thẳng thắt lưng th úc mạnh mấy cái, Tuyết Thanh nằm trong bồn khóc lóc thảm thiết run rẩy vì bị anh làm cho mình đạt c@o trào.

Lỗ nhỏ bên dưới co rút dữ dội, kẹp chặt vòng eo đang từng bước từng bước luận động.

"Á....".

Anh đâm một cái thật sâu, cô buông hai tay xuống, đầu dựa vào vai anh.

Chỉ biết chịu đựng sự mạnh mẽ này.

Đã hơn ba giờ chiều rồi, hôm nay buổi trưa cô không đi học, ngay từ lúc ban đầu vốn chỉ muốn cùng anh làm một lần để cho anh vui mà thôi, không ngờ anh động d*c.

Một lần rồi lại một lần, một tiếng rồi qua hai tiếng, hiện tại cô mệt chết rồi!

Làm xong một lần ở bồn tắm, anh lại tốt bụng tắm cho bé con, xong anh cứ thế mà mình tr@n bế cô ra ngoài.

Ga giường anh đã thay mới sạch sẽ mới để cho cô nằm ngủ.

Tuyết Thanh bị mệt nên ngủ rất say, anh nhìn cô ngủ.

Bé con của anh thật tuyệt vời.

Khiến anh không thể rời được mà!

Anh ôm cô vào lòng mà ngủ, nhưng anh không hề ngủ được mà cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.

Anh vẫn chưa thoả mãn được nhu cầu của mình nhưng lại không thể làm cô thêm được nữa.

Cứ thế anh nằm trông cô ngủ.

- ----------

Đến khi cô tỉnh lại thì trời đã sụp tối, cô không buồn nhúc nhích một chút nào, vì chỉ cần động một chút thôi cũng khiến cho cô rất đau, thậm chí chỉ muốn nằm một chổ thế này mãi mà thôi.

Cảm giác cứ như cô mới vừa bước ra từ nơi chiến trường về vậy đó, cả người rã rời, mệt mỏi.

Thậm chí nơi đó còn có chút mát lạnh, có lẽ anh đã giúp cô bôi thuốc.

Tuy nơi đó không đau, nhưng vẫn rất mệt.

Đã bảo anh nhẹ một chút nhưng anh không hề nghe! Thật xấu xa mà! Cô không nhớ anh dừng lại khi nào nữa nhưng lúc đó cô đã mệt đến nói không ra hơi.

Thậm chí để mặc anh tắm cho mình một lần nữa, làm thì cũng đã làm rồi, tắm cũng không có sao!

Nhưng chắc từ nay cô sẽ không cho anh làm nữa đâu, mệt mỏi quá trời luôn mà!

Anh thật là xấu xa!! Bảo nhẹ mà lại làm mạnh, mạnh mà còn lại nhanh, nhanh đến nỗi cô cứ tưởng mình sẽ chết trên giường này không!

Số phận của cô thật đáng thương mà! Bị ăn đến không còn một manh giáp nữa.

Hu hu

Lúc này Minh Hoàng Lễ bước vào, thấy cô đã tỉnh.

Anh bế cô ngồi lên đùi mình.

Cô hơi động cho nên nhăn mặt một cái, đau!

"Đau sao em".

Minh Hoàng Lễ xoa eo cho cô..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 100
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...