Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 157

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đám đàn em chạy về báo lại với đại ca mình là có người giúp họ.

Tên đại ca nghe vậy cũng khá ngạc nhiên, có người lợi hại như vậy sao?

Tuy lúc đầu hắn không tin lắm, nhưng khi thấy vết thương là những cánh hoa để lại.

Hắn hơi nghi hoặc?

Chỉ là những vật như vậy, mà cũng gây ra chết người sao? Là người như thế nào cơ chứ.

“Nghe cậu kể thì tôi lại nghĩ đến một người”.

“Ai”.

“Ảnh? Nhưng mất tích cách đây hai năm rồi, có người nói Ảnh đã chết”.

“Ảnh?”.

Tên đại ca có nghe nói về người này.

Chuyên giết người dùng dao, ám khí và phi tiêu.

Là Ảnh thật sao? Sao lại có mặt tại nơi này được chứ?

Hay có người mạo danh? Dù sao thì danh tiếng Ảnh cũng rất bí ẩn.

Không thể hiểu cũng như hình thấy càng không thể xen vào bất cứ việc nào mà Ảnh muốn.

Nhưng…hắn vẫn muốn đi đến đó xem sao?

Thế là tên đại ca kéo theo một đám đàn em thân thủ tốt đi đến quán bánh đó.

Khi hắn đến, chỉ nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ, trên đó còn có một bình trà và hai chiếc ly.

Đợi hắn đến sao?

Cũng khá hay thật.

Không sợ chết hay là tự cao tự đại tin vào thân thủ của mình đây chứ?

Hắn hơi ngạc nhiên.

“Mời”.

Tuyết Thanh bất ngờ xuất hiện, đám người đó liền giơ súng về phía cô.

Tuyết Thanh lại cười.

Cô vun tay một cái, thì xuất hiện hai mũi phi tiêu.

“Đợi anh lâu rồi.

Anh Vọng, mời”.

“Cô biết tôi”.

“Không? Nghe họ nói”.

Tuyết Thanh chỉ vào ba người gia đình đứng lại một góc.

Tên đại ca nhếch môi đi vào.

Ngồi xuống vị trí cô đã chuẩn bị.

Tuyết Thanh rót trà mời hắn.

“Không có trà ngon, kính anh một ly vậy.

Không có độc đâu”.

“Tôi không sợ”.

Tên đó cầm lấy ly trà.

“Không thơm lắm”.

“Ừm”.

Tuyết Thanh ngồi xuống.

“Anh có biết hôm nay người của anh đã làm gì với một cô gái chưa đầy mười lăm tuổi không”.

“Bọn họ phụ trách việc đến lấy nợ, gia đình họ đã khất lại đến mấy lần rồi.” Tên Vọng đặt ly trà xuống.

“Chúng tôi làm lưu manh, dựa vào những đồng tiền lãi mà sống”.

“Đúng vậy, nhưng khi tôi đến, anh ta”.

Tuyết Thanh chỉ vào người đàn ông đã suýt c.ưỡng b.ức cô gái nhỏ kia.

“Định c.ưỡng b.ức một cô gái chưa đủ tuổi thành niên”.

Tên Vọng nhìn cô.

Sao đó nhìn về phía cô gái đang hoảng sợ nấp sau lưng mẹ mình.

“Có hay không?”.

Hắn hỏi tên đàn em kia.

“Em…em…chỉ muốn hù nó thôi”.

Tên đó chột dạ cúi đầu.

Bộp

“Hàm hồ”.

Tên Vọng đập bàn.

“Ai cho mày tự ý quyết định chuyện này hả”.

“Đại ca em….”.

Tên đàn em quỳ xuống xin tha.

“Ở đây có những thứ đã bị đập vỡ nát, một người gia đình họ bị hoảng sợ.

Anh định giải quyết thế nào”.

“Bọn họ nợ chúng tôi 400 triệu, lãi luôn là 600 triệu, cô muốn thế nào”.

“Ở đây tôi có 400 triệu.

Về phần lãi tôi nghĩ nên bù vào việc thuốc men cho cậu con trai khi bị trật khớp, cô con gái cũng bị sợ không ít”.

Tuyết Thanh đưa ra một chiếc thẻ.

“Không có mật khẩu, anh có thể kiểm tra”.

“Được”.

Anh ta nhận lấy, nhưng đột nhiên lại đứng dậy, sau đó vun tay lấy nón của cô xuống.

Nhưng Tuyết Thanh nhanh tay hơn, giữ lấy cánh tay của hắn rồi bẻ ngược lại, ở dưới chân cô vun ra đá hắn một cái.

Chiếc bàn bị hắn hất tung lên, ngã về phía gốc cây, hắn nhào đến tấn công cô liên tục, Tuyết Thanh lùi lại phía sau.

Cô muốn lấy phi tiêu nhưng bị hắn ngăn lại, hắn đá vào đầu gối cô một cái.

Tuyết Thanh nhăn mày.

Thấy vậy hắn liền dừng lại.

“Có sao không?”.

Hừ.

“Tôi không nhưng anh thì có sao rồi”.

Cô nhếch môi bắt lấy những chiếc lá đang rơi xuống.

Phập

Phập

Hắn ngạc nhiên không kém, khó khăn lắm mới tránh đi được những chiếc lá đó, nhưng vẫn bị một chiếc quẹt qua trên mặt hắn.

“Đại ca”.

Đám đàn em vội giơ súng về phía cô, Tuyết Thanh chỉ nhìn họ.

Sau đó nhặt lấy ba lô của mình đeo lên vai.

Thấy cô sắp đi.

“Ảnh”.

Tuyết Thanh quay đầu, nhìn hắn.

“Tôi không phải tên đó, anh nhầm người rồi.

Về sao đừng gây rối cho họ nữa”.

“Nếu không thì sao”.

“Không sao cả.

Tôi với họ không quen không biết, cũng chẳng là gì?”.

Tuyết Thanh rời đi.

Bọn họ liền đuổi theo cô.

Tuyết Thanh chỉ đi bộ vừa đi vừa ngắm cảnh.

Thậm chí cô còn chụp lại ảnh, rất nhiều ảnh đẹp.

Đi cả ngày cũng mệt, cô đi đến một khách sạn, thuê một căn phòng, đặt thêm một số món ăn.

“Đi theo tôi làm cái gì”.

Tuyết Thanh hỏi hắn.

“Đây là nhà của cô em à, hôm nay ông đây muốn thuê phòng”.

Hừ.

Tuyết Thanh đi vào phòng của mình bỏ mặt hắn đứng ở bên ngoài.

“Em gặp một kẻ bám đuôi, hắn đi theo em.

Anh xử lý đi”.

Gặp chuyện khó Tuyết Thanh liền giao ngay cho Minh Hoàng Lễ xử lý mọi chuyện thay mình.

Minh Hoàng Lễ đang ở ngoài đường đi tìm vợ mình, nhận được tin nhắn anh gọi lại ngay nhưng vô ích.

Anh đi đến địa chỉ khách sạn, thì thấy một đám người đang ngồi ở đại sảnh ngồi chơi đánh bài.

Thấy anh đến, còn đi với nhiều người, bọn hắn đều cảnh giác.

“Có cô gái này ở đây không?”.

Anh đưa ảnh của cô cho nhân viên lêc tân đang đứng ở đó.

Nhưng cô lễ tân lắc đầu.

“Không có? Vậy cách đây một tiếng, có cô gái nào đến thuê phòng không”.

“Xin lỗi chúng tôi phải bảo mật thông tin của khách hàng”.

Minh Hoàng Lễ nhìn cô lễ tân đó.

Cô ta vẫn giữ nụ cười công nghiệp trên môi mình.

”Vợ tôi mê chơi, bỏ nhà đi nên tôi đi tìm”.

Minh Hoàng Lễ nhìn lễ tân.

“Giúp tôi, người ở phòng nào?”.

“Cái này….”.

Cô nhân viên hơi lúng túng.

Cuối cùng vẫn nói ra sự thật người ở phòng 2211.

Đứng trước cửa phòng, anh không vội đi vào nhưng tim lại đập liên hồi.

Cuối cùng cũng bắt được em rồi để xem em trốn đi đâu.

Cạch.

Anh tra thẻ phòng rồi đi vào, nhưng….người đâu?

Anh đi xung quanh tìm, nhưng không có người.

Nhìn sang cửa sổ thì thấy đã mở.

Mẹ nó!! Em hay thật đó.

“Hà Tuyết Thanh!!!”.

“Lão đại”.

Thanh Ngọc đưa ra một sấp ảnh cùng với lời nhắn.

“Bé chơi chưa chán mà~~.

Được rồi, anh về đi, tháng sau bé về được chưa.

Đồ ông già khó tính”.

Khi gửi tin nhắn cho anh xong, Tuyết Thanh làm sao để anh bắt được mình chứ.

Lo mà bỏ trốn.

Hay thật.

Đợi anh đến rồi bỏ đi, xem ra vợ mình hay thật chứ.

Anh nhìn đồ cô để lại, chỉ có một bộ quần áo cùng với một chiếc túi.

Anh liền mở ra xem đó là đồ dành cho nam, trùng khớp với bộ áo đôi mà cô để lại.

“Về thôi.

Thông báo với anh em, rút đi, phu nhân chơi chán thì về”.

Với thân thủ của vợ, anh không cần lo lắng.

Minh Hoàng Lễ ra về trên tay còn cầm theo túi xách, đồ vợ mua cho mà.

“Rõ”.

Cứ như vậy mà anh rời khỏi phòng, khi đi đến sảnh thì có một vài người chặn anh lại, ngăn bước chân anh rời đi.

Thanh Ngọc liền bước lên đến.

“Cô gái vừa rồi là gì của anh”.

“Phu nhân nhà chúng tôi? Anh cũng muốn biết tên?”.

Minh Hoàng Lễ không để ý đến hắn, tâm tình anh đang rất vui vì vợ đi chơi mà vẫn mua quà cho mình.

Cũng không đáng ghét lắm chứ.

......

Tuyết Thanh trốn khỏi khách sạn ngay trước khi anh đến, cô cải trang thành một người khác.

Tìm đến một khách sạn khác để mà nghĩ ngơi.

Cô ngủ một giấc đến sáng hôm sau, rồi mới đi tiếp.

Mấy ngày này cô chỉ đi chơi rồi tối về ngủ cho thật ngon, chớp mắt đã đi hơn hai tháng chưa về nhà.

Mới đây mấy hôm, cô hết tiền, phải cầu cứu anh tiếp tế cho mình thêm.

“Khi nào em về? Anh nhớ bé con”.

Minh Hoàng Lễ ôn dịu nói.

“Hừm…cuối tuần đi, nhưng anh phải hứa không được mắng em, không được đánh em đó”.

“Được, không đánh không mắng chỉ kéo em lên giường làm mà thôi”.

“Anh…xấu xa”.

Tuyết Thanh đỏ mặt.

“Anh mà xấu xa thì đã túm em về lâu rồi”.

Minh Hoàng Lễ cười.

“Anh đợi bé con ở nhà”.

“Dạ”.

Hôm đó cô nhận được một khoản tiền lớn từ anh chuyển vào cho mình.

Nên liền đi ăn một bữa thật ngon..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 157
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...