Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 31

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng hôm sau

Minh Hoàng Lễ đã dậy từ sớm, nhưng anh chỉ mãi ngắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình.

Cô lúc này ngủ rất ngon.

Dường như cô đang rất ngứa, thấy bé con gãi gãi cổ mình vài cái, anh cũng vội gãi nhẹ nhàng cho thoải mái hơn.

Anh nằm với cô một chút rồi cũng đi ra ngoài kêu người chuẩn bị thức ăn.

Hỏi han tình hình từ Thanh Phong thì tất cả đã đâu vào đó, anh đỡ lo hơn.

Dị ứng là một chuyện vô cùng nguy hiểm! Cho nên anh phải chuẩn bị mọi thứ đều tốt nhất.

Đợi đến khi dậy đã là hơn mười giờ sáng, khi đó cô không thấy anh sờ nệm cũng không còn hơi ấm chứng tỏ đã dậy rất lâu.

Anh còn chuẩn bị cho cô một bộ váy nữa.

Cầm lấy và đi vào nhà vệ sinh thì thấy bàn chải đánh răng cũng đã được bôi kem lên.

Hạnh phúc đôi khi từ những đều nhỏ nhặt đó mà thôi.

Khi cô bước ra thì đã thấy anh ngồi ở ghế đang thong thả uống trà.

"Giúp em với ạ".

Cô đưa lưng về phía anh.

Khoá kéo cứng quá kéo mãi mà không được.

Anh bước lại, giúp cô kéo khoá váy lên.

Tay anh chạm vào làn da trên lưng cô.

"Em có muốn đi ra ngoài chơi không".

Khi kéo khoá lên cho cô xong anh hỏi cô.

"Dạ được! ".

Khi ăn sáng xong anh lái xe đưa cô đi xuống thành phố chơi, nơi mà họ đang ở hiện tại ở trên núi.

Cô sức khỏe chưa ổn định, nên anh cũng không muốn ai làm phiền.

Nhưng nếu không đưa ra ngoài cô sẽ thấy rất tù túng áp bức.

Đưa ra ngoài cũng được nhưng dưới sự bảo vệ của anh thì mới yên tâm.

Ngoài xe của họ đi ra thì có vài chiếc xe đi theo để bảo vệ anh.

Đang ở trên xe cô cứ loay hoay tìm thứ gì đó?

Tìm gì thế nhỉ.

"Em tìm gì vậy bé cưng".

Nhịn không được nữa nên anh phải hỏi ra luôn.

"Hừm!! Khuôn mặt yêu nghiệt này của anh, ra đường biết bao nhiêu cô mê anh".

Cô chống tay ra ngoài nhìn đường.

Đồ khốn mà!! Đẹp trai thế này.

Ai mà chịu cho nổi.

Cô muốn tìm khẩu trang để che mặt anh lại nhưng không có.

Chán quá đi mà!

Biết vậy cô không thèm ra đường đâu?

Ở nhà vẫn tốt hơn.

Không sợ ai nhìn anh!

"Hả??".

Yêu nghiệt?

Cô ghen à!! Anh nhìn sang cô thì thấy cô thở dài không thôi.

Anh chỉ cười.

Tay anh với tới tóc cô.

Xoa xoa đầu cô.

"Yêu nghiệt với mình em được không bé cưng ".

Hừm!! Cô liếc anh một cái.

Rối cả tóc mà.

Bé con hung dữ lấy tay anh ra khỏi tóc mình.

"Hay là anh lấy khẩu trang đeo vô cho bé yêu yên tâm nhé".

"Em tìm rồi mà không có." Cô nhìn anh không vui.

"...".

Thì ra là tìm khẩu trang cho anh thật à!! "Một lát sẽ có.

Đừng sợ nhé! Anh chỉ yêu em mà thôi, không có người khác đâu".

"Vâng ạ".

Khi cả hai ngừng lại trước một khu trung tâm thương mại, anh gọi cho Thanh Phong đem khẩu trang đến, nếu mà không đeo vào mà bước xuống xe anh tin chắc đêm nay à không!! Cả những đêm về sau anh đừng mong được ngủ cùng cô gái nhỏ nào đó đang nhíu mày không vui.

Với lại nếu cô mà không nói anh cũng sẽ tự lấy khẩu trang đeo vào.

Dù sao thân phận Minh Hoàng Lễ vốn là ăn chơi sa đoạ, nếu người khác thấy cô gái nhỏ này, sẽ nguy hiểm cho cô.

Anh thì không sao rồi, chỉ lo cho em ấy mà thôi.

Đợi hơn ba phút Thanh Phong gõ cửa kính xe ô tô của anh, nhận lấy một hộp khẩu trang.

Cô gái nhỏ nào đó liền đeo vào cho anh.

Nhưng anh không kiềm lòng được, ôm lấy eo cô, để ngồi lên đùi anh.

Hai chân tách ra vòng ôm lấy hông anh.

"Anh...anh...làm gì thế".

Cô ngạc nhiên nhìn anh.

"Hôn em".

Anh kéo khẩu trang xuống hôn lên môi cô.

Hả!!! Ưm...

Cô gái nào đó đang trừng mắt nhìn anh hôn, mắt cô chớp chớp.

Anh bóp hông cô một cái, thì la lên anh thuận thế lưỡi đi vào miệng cô.

Quấn lấy lưỡi, chơi đùa nó.

Anh quét lưỡi dọc theo bờ môi dưới của cô và cố gắng di chuyển nhẹ nhàng, chầm chậm trong lúc hôn.

Tay anh vuốt ve lưng cô, đến khi chạm đến móc khoá áo lót thì anh ngừng lại.

Cô thì cứng đờ người mà nhìn anh.

Nhưng lúc này bụng cô lại kêu lên ọt ọt.

Anh liền buông ra, nhưng anh vẫn mút lấy bờ môi cô vài lần rồi mới triệt để buông ra thật sự.

Lúc hôn, váy cô bị anh vén lên đến tận đùi! Anh chỉ muốn được ân ái mà thôi, nhưng hiện tại cô còn quá nhỏ.

Chưa đủ để trưởng thành để cùng anh hoan ái hợp thành một.

Anh đành nhịn thêm một năm nữa vậy!

Anh kéo váy xuống cho cô.

Sửa sang lại đầu tóc cho cô.

Còn cô thì mím môi lại nhìn anh.

Hôn thì hôn đi, còn sờ lung tung cả?

Lưu manh mà!

"Đói rồi sao".

Anh xoa bụng cô.

"...vâng".

Ngại chết mà.

"Anh đưa em đi ăn".

Anh đeo khẩu trang vào rồi bế cô từ trong ghế lái ra.

"Anh bỏ em xuống đã".

"Có gì đâu".

Nhưng anh vẫn nghe theo cô.

Tay anh vòng ôm lấy eo cô, cả hai bước vào khu trung tâm thương mại.

"Em muốn mua gì không bé cưng".

Cô nhìn xung quanh, đi khắp nơi.

Nở một nụ cười rất tươi tắn.

Anh thì đi theo sau, có lẽ nếu khi đó anh tìm được cô sớm hơn thì đây mới đúng là tính cách thật của bé con mà thôi.

Vui tươi, hoạt bát mới đúng là tính cách của một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.

"Ngã đó em".

Anh vẫn sợ cô ngã, mấy lần anh nhắc nhở mà bị cô nhìn lại.

Anh sờ mũi mình.

Lúc này cả hai đứng trước một khu quần áo nữ.

Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy các bộ đồ màu đen đó.

Nó là các bộ đồ màu đen bó sát, quần đen dài bóng.

Nhưng.

Anh nhíu mày, quá khứ đã quá tăm tối nên anh không muốn.

"Em thích sao?" Nếu cô thích thì anh vẫn mua cho cô.

"Không ạ".

Cô lắc đầu mình, chỉ là cảm thấy quen thuộc mà thôi.

"Đồ của anh mua vẫn hợp ý em hơn á".

"Được! Anh đưa em đi mua nhé bé".

Anh hôn lên bàn tay nhỏ bé đó.

"Dạ".

Cô muốn rút tay lại nhưng không được, anh liền chuyển sang nắm lấy tay.

Chuyển sang khu quần áo váy nữ, nhìn một vòng thì liền muốn gói tất cả lại, nhưng bị cô gái nhỏ mắng anh là đồ phung phí, nên muốn tự lựa lấy.

Còn anh thì ngồi uống nước đợi cô.

Anh vừa ngồi uống nước vừa ngắm nhìn cô gái nhỏ bé đáng yêu của anh, lúc thì nhíu mày, lúc thì đắn đo do dự, lúc thì chẹp miệng.

Tất cả các động tác đó đều bị anh nhìn thấy.

Lúc này có một vài người bước vào, che khuất đi bóng dáng của cô.

Anh liếc những người đó.

Vô duyên mà!

Không thấy ông đây đang nhìn ngắm cô gái của mình sao?

Anh muốn đi lại thì bị cô liếc một cái nên đành ngồi xuống.

Thôi để cô tự chọn vậy.

"Quý khách! Đó là mẫu váy đắt nhất của chúng tôi! Nhẹ tay thôi, hư cô bé không đền nổi đâu".

Cô nhân viên thấy cô bé xinh đẹp quá, mà lại đắn đo nên cô nhân viên quyết định lại đi hỏi.

Tư vấn cho khách hàng.

Nơi này có quy định đừng đi theo sát các khách hàng nhiều quá, chỉ khi khách hàng không biết lựa chọn thì mới lại tư vấn đôi câu mà thôi.

Đương nhiên khi hai người họ bước vào, có một số người để ý đến vì cách ăn mặc của họ rất bình thường nên các nhân viên khác khi dễ ra mặt, nhiều khi chỉ lựa cho vui mà thôi chứ không hề muốn mua.

Nhưng cô bé này cứ xem hai mẫu váy lên mãi cô ta sợ hư nên mới đi lại hỏi.

Đó là bộ sưu tập mới của nhà thiết kế Y trị giá tới bốn ngàn usd.

Cô nhìn cô nhân viên đó! Rồi lại nhìn về phía Minh Hoàng Lễ anh ấy có tiền mà nên cô sẽ mua.

Chỉ là không biết mua màu nào thôi.

Haizzz.

Cô cầm lấy đi lại hỏi Minh Hoàng Lễ thì bị một cô gái khác giật lấy.

"Gói cho tôi".

Cô gái kia hống hách nói.

"Dạ vâng".

Cô nhân viên kia hớn hở nhận lấy nói, cô ta nghĩ đúng mà cô gái này không có tiền mua đâu!!

"Của tôi mà".

Của cô thấy trước, chỉ muốn cầm lấy để hỏi Minh Hoàng Lễ thôi mà, sao lại bị giành rồi

"Nghèo nàn như mày mà cũng muốn mua hả".

Cô ta chỉ vào mặt cô mà mắng.

"Cút".

Minh Hoàng Lễ thấy cô bị bắt nạt thì đi lại nhanh chóng.

Mắt lúc này long lanh nước mắt.

Cô không có tiền, nắm chặt lấy góc váy của mình.

"Không sao".

Anh ôm lấy cô.

"Anh mua tất cả cho bé".

"Không...không muốn".

Cô nghèo, không có tiền, không nên đi ra ngoài! Hu hu.

"Cút cho ông".

Anh chỉ về phía cô gái kia.

Dám bắt nạt cô gái nhỏ nhà anh sao?? Ai cho cô ta có lá gan đó.

"Anh nói ai hả! Anh có biết tôi là ai không? Tôi là thiên kim nhà họ Chúc - Chúc Minh Hoà đây".

Chúc Minh Hoà chỉ vào mặt Minh Hoàng Lễ mà nói.

Minh Hoàng Lễ rất muốn bẻ tay gãy tay cô ta, nhưng lại phải nhịn lấy, cô gái của anh sẽ sợ hãi.

"Đồ lẳng lơ, mới tý tuổi đầu mà đã biết ghẹo trai, đi với trai.

Anh cẩn thận bị nó lừa.

Ngu ngốc mà" Chúc Minh Hoà nhìn cô từ chân lên đến đầu.

Hừ! Đẹp thì sao cũng dựa vào đàn ông để sống mà thôi.

Bốp!! Cô ta vừa nói xong thì bị một bạt tay vào mặt mình, Chúc Minh Hoà ôm mặt sững sờ nhìn cô gái nhỏ kia.

"Mày...con khốn".

"Tôi còn nhỏ thì đã sao! Nhưng nói tôi thì được nếu mắng anh ấy tôi sẽ không tha cho cô.

Còn nữa đừng nghĩ mình thì hơn ai." Cô nói.

"Em sẽ không để ai bắt nạt anh đâu."

"Được...được." Có vợ bảo kê mà!!

"Tiện nhân! Đồ đ.ĩ đ.iếm".

Chúc Minh Hoà gào lên.

"Phiền quá!.

Ném cô ta ra ngoài ".

Anh nói với Thanh Phong.

"Rõ".

Thanh Phong lập túc kéo Chúc Minh Hoà ra ngoài, mặt dù cô ta mắng chửi rất nhiều, nhưng không ai quan tâm!

"Em không muốn mua nữa".

Bị mắng nên có chút không vui!

"Được! Anh đưa em đi ăn rồi chúng ta về".

Anh hôn lên môi cô.

"Bộ váy đó em thích sao".

"Vâng".

Cô gật đầu.

"Em muốn đi lại đưa cho anh xem."

"Rất đẹp, rất hợp ý em.".

Anh liền cho người gói lại rồi đưa đi ăn.

Anh đã nhắn với Thanh Phong gây ít chuyện với nhà họ Chúc, sẵn tiện kêu họ dạy lại con gái của mình.

Anh đưa cô đi ăn ở một phòng bao.

Chỉ có hai người nên sau khi thức ăn được dọn lên, anh lo cho cô ăn xong rồi thì đè cô ra mà hôn một lúc lâu.

Tay anh mò đến trước ngực cô.

"Đừng....".

Cô ngăn anh lại.

Anh ngậm lấy vành tai của cô, hôn lên đó.

"Ưm.....".

Cô bị anh hôn nên có hơi kích thích.

Thì rên lên một tiếng.

Tay lần mò đến khoá kéo váy của cô, nhẹ nhàng cởi xuống.

Anh biết cô còn nhỏ không thích hợp quá sớm để ân ái nhưng khi bảo vệ anh, lúc đó anh chỉ muốn đè cô ra mà làm mà thôi.

Giờ đây khi ăn xong đôi môi đỏ càng làm cô thêm quyến rũ.

Anh chạm vào làn da của cô, vuốt ve nó.

Cô nắm chặt góc áo của anh.

Cảm giác anh mang đến cho mình quá đê mê.

Bàn tay anh cởi móc khoá ra, tay anh luồn đến ngực cô, xoa nắn nhũ hoa chưa phát triển của thiếu nữ.

Nhưng rất vừa với tay anh, chỉ cần anh sờ thêm vài lần nó sẽ lớn mà thôi.

"Aaa....đừng mà anh".

Cô sợ.

"Đừng sợ.

Anh sẽ không làm em".

Anh xoa nắn ngực một lúc rồi anh buông ra.

Hít thở cổ cô.

Cô quá mê người lại quá ngọt ngào.

Cô thì gục lên vai anh, vùi mặt vào ngực anh.

Xấu hổ quá đi mà!

"Trên người em anh đã thấy hết rồi".

Anh nói

"Thấy...thấy...cái gì ạ".

Cô giật mình ngẩng đầu hỏi anh.

"Tất cả.

Có phải trước ngực em có một nốt ruồi đúng không, dưới đùi phải cũng có một nốt.

Bên lưng em có một vết bớt, bên vai em...".

"Im...lưu manh mà".

Cô che miệng anh lại.

"Ha ha.

Đừng sợ.

Chúng ta ở với nhau lâu thế rồi, đừng sợ anh." Anh li.ếm li.ếm tay cô.

Hừ hừ! Cô hừ anh vài tiếng rồi lại tựa vào ngực anh, chơi đùa cúc áo của anh.

Anh giúp cô cài lại khoá áo lót rồi kéo khoá váy lại.

Họ cùng nhau ra về.

Về đến nhà thì cô đã lăn ra ngủ lúc còn ở trên xe.

Anh liền bế đi vào nhà.

Thanh Nguyệt nói với anh có Hoàng Nhất Thiên đến thăm phu nhân của họ.

Nhưng cô đã ngủ, nên Hoàng Nhất Thiên cũng không nỡ làm phiền, nên thôi, Minh Hoàng Lễ bế cô lên phòng, thay quần áo ra rồi mới đi xuống nhà nói chuyện với Hoàng Nhất Thiên.

"Cậu đến lâu chưa".

Anh và Hoàng Nhất Thiên đi ra một hồ nước, anh vừa rót trà vừa hỏi..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...