Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 153

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng hôm sau.

Minh Hoàng Lễ tỉnh dậy mà đầu đau như búa bổ! Chắc do đêm qua anh uống say quá đây mà.

“Bé ơi”.

Minh Hoàng Lễ quen người gọi cô, nhưng… tay anh sờ vào nệm bên cạnh.

Ủa??

Anh tỉnh táo lại không ít.

Bé con đâu?

Bên cạnh anh ta vốn dĩ có bé con mà bây giờ lại không thấy ai cả? Cô đi đâu rồi!

Anh vén chăn nhìn khắp nơi ở trong phòng mà không thấy ai cả.

“Bé con! Bé à”.

Minh Hoàng Lễ đi vào phòng tắm những cũng không thấy.

Sau đó đi xuống phòng khách.

“Bé con!!! Bé à”.

Giọng anh hơi lớn tiếng một chút.

“Thanh Nhi”.

“Lão đại, có gì vậy anh”.

Giọng Thanh Nguyệt hơi ngáy ngủ.

“Phu nhân đâu rồi em, em có thấy không hả”.

“Hả”.

Thanh Nguyệt bừng tỉnh.

“Không…em mới ngủ dậy”.

“Người đâu hết rồi hả”.

Minh Hoàng Lễ hét lên.

Lúc sao các thuộc hạ cùng với tứ đại hộ pháp xuất hiện nhưng không ai thấy phu nhân đâu cả.

“Các người canh giữ vậy đó hả”.

Minh Hoàng Lễ tức giận chất vấn bọn họ.

“Lão đại”.

Bọn họ quỳ xuống.

“Chúng tôi…”.

“Có gì vậy”.

Kiều Nam Cảnh ngáp một cái rồi bước ra, khoé mắt còn chảy cả nước mắt vì mới tỉnh dậy.

Ồn ào quá rồi đó, đêm qua khó lắm mới ngủ được, Nhất Thiên cứ nói lung tung, khiến cho họ phải ngăn lại mới ngủ được.

Lúc đó đã hơn bốn giờ sáng rồi, mới chợp mắt thôi đó.

“Không thấy bé con đâu cả.

Các người mau đi tìm cho tôi, nhanh lên”.

“Rõ”.

Mọi người liền đi ngay.

Không thấy! Lúc này Kiều Nam Cảnh cũng không còn dáng vẻ ngủ chưa tỉnh nữa.

Sao lại không thấy được chứ?

“Hay em ấy đi đâu rồi, cậu đừng lo quá”.

Kiều Nam Cảnh lên tiếng.

“Tôi cũng mong là như thế, cậu gọi mọi người dậy hết đi”.

“Lão đại.” Thanh Giao bước vào.

“Tôi thấy hai người thuộc hạ khác bị ngất xỉu đưa vào một gốc cây rồi ạ”.

"Cậu nói cái gì chứ ".

Minh Hoàng Lễ bật dậy.

Thanh Phong đưa hai người bị ngất xỉu đi vào, bọn họ cũng hoang mang không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ đang đi canh gác khu vực cửa sau thôi mà.

Sau …sau lại ngủ cạnh nhau thế này có chứ.

Càng không ngờ được phu nhân đã bị mất tích rồi! Chuyện lớn rồi.

Hai người thuộc hạ tái mét mặt mày của mình, vội vàng quỳ xuống xin lão đại tha tội cho mình.

“Chúng tôi… chúng tôi…”.

Hai người họ cũng không biết nói thế nào nữa.

Hai người họ đập đầu liên tục xuống nền nhà.

Cộp

Cộp

Cộp

Từ trong túi áo của một người rơi ra một mảnh giấy nhỏ, Thanh Phong đứng kế bên thấy rất rõ cho nên nhặt lên xem.

“Đừng trách tội họ”.

Chỉ có bốn chữ thôi.

“Lão đại”.

Thanh Phong đưa ra tờ giấy cho anh, Minh Hoàng Lễ liền xem nó.

Đích thực là chữ của bé con, anh siết chặt tờ giấy trên tay mình lại.

“Được rồi.” Anh ngăn hai người họ lại.

Cô đã nhắn như thế xem ra là không muốn anh trách bọn họ.

Anh hít một hơi sâu.

“Tập họp mọi người ở Hắc Phong lại, mở một cuộc điều tra rộng.

Đưa ảnh trước và sau của phu nhân lại để cho mọi người đi tìm”.

“Rõ”.

“Nhưng lão đại…”.

Thanh Nguyệt lên tiếng, anh nhìn cô ấy.

“Phu nhân nếu đã bỏ đi vậy thì xem như anh đoán đúng rồi phu nhân đã nhớ lại rồi”.

Xoảng!

Từ trên cầu thang vọng xuống, Thanh Nguyệt nhìn thấy là Nhất Thiên bước xuống.

“Em xác định”.

Minh Hoàng Lễ hỏi lại.

“Xác định”.

Thanh Nguyệt gật đầu.

“Không phải đêm qua vẫn còn vui vẻ lắm sao”.

Nhất Thiên giọng gấp gáp hỏi, anh ta cũng không ngờ em gái nhớ lại rồi còn bỏ đi.

Mọi người điều im lặng.

Anh ta hỏi như vậy thì ai mà biết đường trả lời chứ!

Biết thì đã ngăn lại rồi, cần chi ở đây lo lắng chứ.

“Em ấy nhớ lại rồi.” Lục Thế Phương bước xuống, trên tay còn cầm theo một phong thư, Minh Hoàng Lễ muốn lấy xem nhưng lại bị ngăn lại.

“Cái này của Nhất Thiên chứ không dành cho cậu”.

Lục Thế Phương đưa cho Nhất Thiên.

“Gửi anh trai Nhất Thiên cùng với ba mẹ và anh Nhất Hoà”.

Hàng chữ trên đó gửi cho Nhất Thiên nên anh ta đưa nó cho Nhất Thiên là rất đúng.

Nhất Thiên vội mở ra xem.

"Xin lỗi mọi người!

Ba mẹ, anh hai, anh ba!".

Em ấy nhận bọn họ sao! Một tiếng anh trai cũng khiến cho Nhất Thiên rất vui mừng.

"Khi mọi người nhận được lá thư này thì con cũng không còn ở bên mọi người nữa rồi.

Thật ra con cũng từng trách mọi người vì đã lâu như vậy mà không đi tìm con.

Nhưng khi con gặp được Hoàng Lễ thì con mới biết được thì ra mọi người bao năm nay vẫn luôn đi tìm con, chưa bao giờ từ bỏ.

Điều đó làm cho con rất hạnh phúc và hãnh diện vì có được một gia đình yêu thương mình như vậy.

Ừm…con cũng không muốn giấu mọi người việc mình đã nhớ lại đâu.

Chỉ vì con không biết đối diện với nó như thế nào nữa ạ, một phần việc anh ba nằm viện mê man như vậy cũng điều do lỗi của con.

Anh ba khi đó đã gần như dùng chính mạng sống của mình để cứu lấy con khi bị bọn họ bắt đi.

Mọi người biết không… Anh ba đã trưởng thành rất nhiều, khi con gặp anh ấy tính của anh ấy rất hợp ý của con.

Nhưng khi trải qua gian khó như vậy anh ba lại khiến cho con đau lòng vô cùng.

Khi đám người đó đánh anh ấy, con biết được, nếu như không ai cứu tụi con thì sẽ chết ở đây thôi.

Nhưng…con biết ngoài kia mọi người đi tìm bọn con rất nhiều.

Một chút tin tức cũng không muốn bỏ lỡ nó.

Chuyện của anh ba thật sự con thấy mình vô cùng vô cùng có lỗi với anh ấy, từ khi nhớ lại đến nay, việc anh ấy nằm đó một chỗ thật sự con không thể nào tha thứ cho bản thân mình được.

Tuy mọi người không trách con, nhưng con vẫn trách bản thân mình thật vô dụng.

Khi là một sát thủ lại phải đứng nhìn người thân mình bọ hành hạ đánh đập như vậy.

Khi được mọi người cứu, con rất sợ, sợ anh ba sẽ rời khỏi thế gian này mãi mãi.

Anh ấy còn chưa nhận lại con mà.

Được người thân che chở, bảo vệ và thương yêu là con thật sự mãn nguyện rồi ạ.

Chưa hối tiếc một chút nào ạ.

Con mong mọi người hãy quên con đi và xem như chưa từng có một đứa con gái như con.

Cũng có thể xem con như đã chết cách đây mười bảy năm rồi ạ.

Hoàng Thanh Thanh tuyệt bút".

Bàn tay Nhất Thiên đọc hết những gì mà em gái mình nhắn lại.

Em ấy nhớ lại tất cả! Nhưng lại không muốn nhận mọi người lại còn bỏ đi.

Sao…sao em ấy có thể làm như vậy được chứ! Gia đình họ chưa bao giờ trách em ấy cả mà!

Tại sao!!!

Hoàng Thanh Thanh! Em ấy nhận lại bọn họ, cũng nhận lại tên của mình nhưng lại bỏ đi!

Ai mà trách em ấy chứ! Không ai trách cả, chuyện này vốn do lỗi của bọn khốn đó khiến cho Nhất Hoà mới nằm một chổ như vậy.

Minh Hoàng Lễ nhìn lá thư trong tay của Nhất Thiên mà không nói gì, nhưng có chút buồn bực! Anh ở với cô lâu như vậy, đối xử tốt vô cùng, vậy mà bỏ đi, cũng không nhắc đến anh trong thư một câu nào!!

Anh mà tìm được, nhất định sẽ đánh cô một trận cho nhớ đời mới được.

Nhưng…anh ganh tỵ quá!

“Lão đại”.

Thanh Giao gọi anh.

“Nói”.

Giọng gắt gao vô cùng lại chói tai.

Không có thư của bé con, gọi anh làm cái quái gì!!!

“Cái này… của anh”.

Thanh Giao đưa ra một lá thư.

“Cậu thấy ở đâu hả”.

Minh Hoàng Lễ bừng tỉnh có sức sống hẳn.

“Trong…trong phòng của anh”.

Thanh Giao chỉ đi tìm thôi, không ngờ lại vô tình nhìn thấy được.

Cũng không dám đọc.

Anh nhận lấy, ngoài lá thư để gửi cho anh.

Đi rồi gửi làm cái gì nữa chứ!!

Ai cần đọc thư! Anh cần người mà!

Nhưng anh vẫn mở ra đọc.

"Anh ạ.

Em xin lỗi anh.

Ly nước đêm qua em có bỏ một chút thuốc ngủ vào ạ".

Đọc đến đây anh run run! Cô dám bỏ thuốc anh!! To gan bằng trời mà!

Đừng để anh tìm được! Nếu không người chịu khổ chính là cô mà thôi.

Cái đồ xấu xa, lại phụ bạc.

“Ừm…em cũng không biết nói thế nào nữa ạ”.

Đó đó!! Gửi cho gia đình thì viết quá trời quá đất luôn, còn cho anh thì lại không biết nói cái gì.

“Để anh tìm được em đi! Bé con.” Minh Hoàng Lễ nghiến răng mà nói, hai hàm anh nghiến lại nghe rất chói tai.

“Đọc tiếp đi”.

Nhất Thiên hối thúc.

“Từ từ! Làm gì dữ vậy.

Cái này dành cho tôi”.

Minh Hoàng Lễ nói, tự nhiên anh ghét Nhất Thiên vô cùng, ghét ghê gớm.

“Hối hối”.

Bực cái mình à.

Nhưng anh vẫn đọc tiếp.

Đúng là trẻ con mà! Nhất Thiên nôn nóng muốn biết em gái mình viết cái gì cho nên không thèm chấp Minh Hoàng Lễ chút nào.

Tin của em gái vẫn quan trọng hơn.

Cái tên điên này nhịn đi vậy.

“Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không ạ”.

Trong đầu anh hiện ra hình ảnh của một cô bé nhỏ nhắn đưa kẹo và dù cho anh để tránh mưa.

Khoé môi anh nhếch lên, cũng không vô tâm lắm chứ.

Còn biết nhớ lại ký ức nữa chứ.

“Đó là lần mình gặp nhau ở nhà ông Vương Hoành đó ạ”.

“…”.

Minh Hoàng Lễ! Anh nghĩ sai rồi à! Ai bảo bé con không nói rõ chứ.

Anh cứ nghĩ là khi còn bé mà, Ừm thì không tương thông lắm.

Tập lại mới được.

Cắt ngang hoài vậy.

Nhất Thiên nôn nóng đến mức bức tóc mình, cái tên này, đọc thì đọc đi mà nghĩ lung tung vậy.

Thật chứ..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 153
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...