Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 146

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thanh Phong đến Vũ thị, nhìn nơi cao này Thanh Phong lập tức không chút do dự cho người phá cổng để anh ta đi vào.

Các vệ sĩ thấy vậy liền muốn cản lại nhưng bị hai thuộc hạ khác khống chế nhanh gọn.

Mộ Thiên Thiên nhìn anh đầy sùng bái, không hổ danh là chồng mà cô đã chọn, là cha của con cô! Chỉ có anh mới hợp ý cô mà thôi.

Cổng lớn đã được phá, Thanh Phong đứng bên ngoài hút thuốc.

Sau đó anh dụi tàn thuốc dưới mũi giày mình.

“Ngầu đét”.

Thiên Thiên li3m môi mình.

“Bảo Vũ Văn giao ngay Vũ Dao cho tôi”.

“Các người là ai! Thật to gan”.

Một người đàn ông trung niên bước ra, giọng nói đầy sự tức giận.

“Ông mà cũng xứng được biết chúng tôi là ai sao? Giao người”.

Thanh Phong nói.

“Nếu không giao, ngay lập tức tiến hành c.ưỡ.ng c.hế bắt người.”

“Rõ.” Một đoàn người hô vang.

Muốn đi vào đòi lại công bằng cho phu nhân nhà họ, cho dù phu nhân có sai đi chăng nữa thì cũng do Vũ Dao gây ra trước!

Mọi chuyện đều do cô ta kiếm chuyện gây gỗ mà thôi, phu nhân của họ mềm mại đáng yêu như vậy, không thể nào sai được.

Cho nên người sai là cô ta chứ không phải là phu nhân của họ.

Đám thuộc hạ cũng nghĩ như vậy.

“Các người…”.

Ông ta tức giận vô cùng.

“Vũ Dao ở đâu”.

Một thuộc hạ nói.

“Rốt cuộc các người là ai hả? Đừng mà cậy thế ăn hiếp người quá đáng”.

Một người phụ nữ khác nói.

“Soát nhà”.

Thanh Phong nói.

“Thời gian không nhiều, mọi người nhanh chóng bắt được cô ta đi”.

“Rõ”.

Cả đoàn người gần cả chục người, cứ thế hiên ngang xông vào nhà, những ai ngăn cản thì đều bị bọn họ cầm súng đe doạ một phen.

Cứ thế họ chia nhau đi tìm người khắp nơi ở căn nhà này.

“Này…đừng có mà quá đáng”.

“Không được…”.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”.

Một giọng nói vang lên, từ trên lầu là một bà cụ đươc người hầu dìu đi xuống.

“Nơi này là nhà Vũ Văn, chứ không phải là cái chợ, muốn ra thì ra, muốn vào thì vào”.

“Lão phu nhân.” Thanh Phong hơi cúi người chào.

“Chúng tôi được lệnh bắt Vũ Dao đi”.

“Tại sao?”.

Bà cụ chống gậy hỏi.

Đã trải qua sương gió, gia tộc này được bà ta bảo vệ vô cùng nên không tin con cháu làm ra chuyện gì.

“Chỉ là không tiện nói ra, tôi chỉ muốn nói một câu, nếu đã độc ác thì tại sao muốn người khác hiền với mình”.

Thanh Phong nói.

“Cậu…”.

Bà cụ tức giận.

“Gọi cho Nhất Thiên đến ngay đi”.

Bà cụ nói.

“E là cậu Nhất Thiên sẽ không xen vào được chuyện này đâu”.

Thanh Phong lên tiếng.

“Ăn nói hàm hồ”.

Bà ta đương nhiên không tin, gọi liên tục cho Nhất Thiên mấy lần nhưng không ai nghe máy, điện thoại liên tục đổ chuông nhưng mãi mà không nghe.

Bà ta sợ hãi vội vàng gọi cho Hoàng phu nhân, thì cũng như vậy.

“Gọi cảnh sát đến đi, bắt hết đám người này lại”.

“Ờ”.

Thanh Phong sờ túi mình, thấy đã hết thuốc thì hơi li3m môi.

Anh ta quay lại xe tìm thuốc để hút.

“Anh…”.

Mộ Thiên Thiên kéo anh vào hôn lên đôi môi của Thanh Phong.

Cứ thế một người ngồi ở ghế phụ nhoài người ra ghế lái mà hôn anh, Thanh Phong không ngờ Mộ Thiên Thiên lại c.ưỡ.ng hôn anh ta, nên rất ngạc nhiên.

Cứ thế trừng mắt nhìn cô ta.

Như một oán thê bị chơi đùa.

Mộ Thiên Thiên đơn thuần gặm nhắm mà thôi, cô ấy chưa từng yêu nên không biết hôn.

Chỉ nhẹ nhàng trêu chọc anh ta, bàn tay nhỏ nhắn mò đến ngực đang căng c.ứng của Thanh Phong.

Một tay Thanh Phong đút vào túi, một tay anh ta siết chặt cửa.

Sau khi bừng tỉnh lại thì anh ta vội đẩy Mộ Thiên Thiên ra.

Gương mặt lạnh nhạt nhìn cô ấy.

Mộ Thiên Thiên không hề sợ hãi, thậm chí còn rất vui.

“Em không thích anh hút thuốc đâu”.

Mộ Thiên Thiên chê bai mùi thuốc lá trên người anh ta!

“…”.

Thanh Phong chết lặng.

Vội đóng cửa xe lại, không ngó đến cô nàng nữa!

“Phong chủ”.

Một thuộc hạ bước ra nói.

“Nói”.

“Không tìm được người ạ”.

Thanh Phong nhìn ông Vũ Văn.

“Rốt cuộc Vũ Dao đang ở đâu hả”.

Anh ta đã mất hết kiên nhẫn.

Cạch!

Anh giơ súng về phía Vũ Văn.

“Giao người! Nếu không toàn bộ 132 mạng người của Vũ thị đừng mong được sống sót”.

Cái gì chứ!!!

Bọn họ vô cùng sợ hãi, một người đàn ông muốn trốn đi thì bị thuộc hạ đánh thừa sống thiếu chết.

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này không ai dám nhúc nhích thêm một chút nào! Chỉ đứng im như tượng mà thôi.

Người này cũng quá đáng sợ rồi! Xông vào nhà họ, chỉ muốn đưa người đi, hoàn toàn không xem ai ra gì cả? Thậm chí còn đe doạ bọn họ rất nhiều!

“Nó…nó không có ở nhà”.

Mẹ cô ta lên tiếng.

“Cô ta ở đâu”.

“Nó…nó…”.

“Nói mau”.

Thanh Phong túm lấy cổ áo của bà ta, không chút do dự kéo bà ta lên, khiến cho bà ta chới với.

“Nó đi Singapore rồi”.

“Bắt gia đình của cô ta về”.

Sau đó Thanh Phong rời đi.

“Rõ”.

“Không…không các người không được làm như thế”.

Bà ta gào lên.

Nhưng không ai làm được gì cả, toàn bộ gia đình của Vũ Văn tất cả bảy người kể cả con trai con gái đều bị đưa về.

Về phía chi thứ thì bọn họ vốn không quan tâm.

Rất nhanh đã không còn bóng dáng một ai cả.

Đến cùng nhanh rời đi cũng rất nhanh.

“Cô ta đã đi Singapore rồi”.

Thanh Phong vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại.

“Tôi sẽ đích thân đến đó để tìm cô ta, lấy công chuộc tội lại”.

“Ừm! Đi tìm cho bằng được cô ta về, về phần tội tôi bỏ qua lần này”.

Minh Hoàng Lễ đứng ngoài cửa sổ mà nói.

“Cho anh ba ngày, đưa người về cho tôi”.

“Rõ”.

Điện thoại kết khúc.

Minh Hoàng Lễ nhìn cô một hồi rồi lại ân cần chăm sóc cho bé con.

Biết lão đại không trách mình, Thanh Phong mới nhẹ lòng.

“Em đi với anh nhé”.

Mộ Thiên Thiên nói.

Cô ta đã nghe tất cả rồi.

“Tôi đưa Mộ tiểu thư về.”

“Không…em muốn đi với anh~~~”.

Mộ Thiên Thiên nói.

“Tôi đi xử lý việc chứ không phải đi chơi”.

“Em sẽ không phiền anh mà, Thanh Phong, em muốn đi với anh”.

“Không”.

Thanh Phong dứt khoát không đồng ý.

“Dừng xe đi”.

Mộ Thiên Thiên nói.

Thanh Phong có chút kinh ngạc không hiểu ý.

“Tôi nói dừng xe”.

Mộ Thiên Thiên hét lên!

Xe liền thắng lại.

“Tôi sẽ không phiền anh nữa, được chứ”.

Rồi cô ta đóng cửa xe thật mạnh.

Rầm!

Sau đó khí thế đi bộ.

Thanh Phong im lặng nhìn cô ta rời đi, cảm xúc không rõ ràng.

Nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, cho người phân phó đi theo bảo vệ Mộ Thiên Thiên đi về nhà an toàn, còn anh ta thì lái xe đến sân bay.

- ------------

Thanh Nguyệt suốt cả ngày không rời khỏi phòng thí nghiệm và phòng thuốc.

Cô ấy muốn tìm ra cách nhanh nhất để cứu phu nhân.

“Em ăn chút gì đi”.

Thanh Giao bước vào nói.

“Nghĩ một chút đi em”.

“Em không có tâm trạng ăn”.

Cô ấy cân nhắc các loại thuốc.

“Phu nhân nếu không tìm được cách sớm, e là khó qua được”.

“Anh hiểu”.

Thanh Giao nói.

Anh đút cho Thanh Nguyệt một muỗng cơm, Thanh Nguyệt đón ăn.

Miệng nhai nhai nhưng tay thì lại không ngừng nghĩ.

Cứ thế cô được anh đút cơm cho đến khi no thì thôi.

“Ngoài anh trai ra, anh là người thứ hai đút cho em ăn đó”.

Thanh Nguyệt mỉm cười.

“Ừm”.

Thanh Giao xoa đầu cô.

“Em nghĩ một chút đi, anh qua xem phu nhân thế nào”.

“Vâng”.

Đợi khi Thanh Giao rời đi thì Thanh Nguyệt lại tiếp tục nghiên cứu thuốc cho phu nhân.

- ----------

Thời gian trôi qua rất nhanh, một ngày lại một ngày trôi qua.

Tuy cô có tỉnh lại một chút, nhưng hoàn toàn không có sức.

Chỉ có thể được anh dìu dậy đút cho vài muỗng cháo mà thôi.

Nhìn cô yếu dần đi, không khác gì nhiều mũi dao đâm vào tim anh.

“Anh đưa em ra ngoài chơi nhé”.

Minh Hoàng Lễ thay cho cô một bộ váy hoa anh nói.

Cô gật đầu nhẹ một cái.

“Tìm được rồi.” Thanh Nguyệt từ đâu xông vào, quên đi mọi thứ.

“Em tìm được cách cứu người rồi”.

Cô ấy hét lên.

Nhưng không ngờ lại làm cho cô giật mình đi, đôi mắt mơ màng nhìn Thanh Nguyệt.

“Em…em xin lỗi”.

Thanh Nguyệt nói.

“Cách gì vậy”.

Minh Hoàng Lễ đặt cô ngồi lên đùi anh, bàn tay hơi xoa eo cô một chút.

Cả người cô không chút sức lực dựa vào hết người của anh.

“Là Tuyết Thiềm Thừ trên núi Bạch Gia.” Thanh Nguyệt nói.

“À là con cóc vàng có độc”.

Thanh Nguyệt sợ mọi người không hiểu nên giải thích thêm.

“Tại sao lại là nó”.

Minh Hoàng Lễ hỏi.

Thứ này không phải dễ tìm.

Bé con luôn trị bệnh mà toàn là tìm những thứ khó như lên trời.

Minh Hoàng Lễ chưa bao giờ khốn đốn như ngày hôm nay.

“Phu nhân nhất định phải nhờ nó mới cứu được, vì phu nhân từng sử dụng bích huyết mà”.

“Bích huyết?”.

Cô lập lại lời của Thanh Nguyệt.

“Không phải anh nói với em chỉ là thuốc bình thường thôi sao ạ”.

Cô hỏi Minh Hoàng Lễ.

A! Chuyện này vốn nên che giấu phu nhân mà!! Sao lại nói ra rồi!

“Bởi vì khi kết hợp hai loại thuốc khác nhau, sẽ cho ra kết hợp không momg muốn nếu làm sai, phu nhân từng sử dụng bích huyết cho nên lần này phải có Tuyết Thiềm Thừ thì mới được ạ”.

Thanh Nguyệt nhanh trí giải thích.

Bé con gật đầu, sau đó lại tựa vào vai anh.

Minh Hoàng Lễ ôm lấy bé con.

“Em chắc nó giải được bệnh cho phu nhân không?” Minh Hoàng Lễ hỏi.

“Chắc chắn”.

Thanh Nguyệt giơ ra một trang sách, sách đã rất cũ, chữ còn hơi nhoè đi.

Nhưng Minh Hoàng Lễ vẫn thấy được Tuyết Thiềm Thừ chữa được bách độc.

“Từ lâu truyền thuyết về Tuyết Thiềm Thừ có thể giải được bách độc, nó vẫn luôn xuất hiện bí ẩn mà thôi".

“Cho người đi tìm nó đi, tìm nhanh nhất có thể”.

Minh Hoàng Lễ nói.

“Rõ”.

“Nếu…nguy hiểm thì đừng đi…”.

Cô nói với Thanh Nguyệt.

“Phu nhân đừng lo, ngày mai phu nhân sẽ khỏe lại thôi, người yên tâm nhé”.

“Ừm”.

Cô gật đầu, mở một nụ cười nhẹ.

“Đừng lo nhé bé con”.

Minh Hoàng Lễ hôn cô một cái lên môi.

“Dạ.

Bích huyết là cái gì ạ”.

Cô hỏi anh.

“Là một loại thuốc thôi em”.

Minh Hoàng Lễ nói.

“Anh đưa em xuống nhà nhé.”

“Ừm dạ”..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 146
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...