Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoa Trong Mộng - Cả Đời Vì Em

Chương 172

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tại nhà Vũ Văn.

Lão phu nhân đang tính toán tại sao nhà họ Hoàng lại thay đổi như vậy.

Bao nhiêu năm nay, họ luôn nghe lời bà ta.

Đột nhiên lại thay đổi.

Điều này làm cho bà ta không thoải mái lắm.

Như vậy thì phải chuyên sang một việc tính toán mới được, bao nhiêu năm nay nó bị bà nắm trong lòng bàn tay, nói gì nghe đó.

Bây giờ…

Nếu nó đã không nghe lời vậy thì bà phải diệt luôn nó mới được.

Hay là…

Đột nhiên sắc mặt bà ta lại thay đổi.

Đúng chính là như vậy, nếu không nó sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ mọi chuyện.

Hừ.

Đúng là nuôi ong tay áo mà.

Năm xưa bà cũng thật sơ sót, nếu khi đó bà kiên trì thêm, tìm xác của con nhóc đó kỹ một chút thì sẽ không để lại hậu hoạn như hôm nay.

Nếu như kiên trì thì giờ đây mọi thứ của nhà họ Hoàng sẽ thuộc về nhà Vũ Văn, và con tiện nhân kia sẽ mãi mãi ở trong tay bà.

Không phải bao năm nay vẫn vậy sao?

Cứ nghĩ mọi chuyện đã có trong lòng tay mình, bây giờ mọi thứ đã vỡ tan.

Bà ta nhất thời không chấp nhận được những chuyện này.

“Văn Hà đâu.

Con vào đây”.

Bà phải bảo con trai mình ra tay mới được.

Vũ Văn Hà đi vào.

Trên đầu ông ta băng bó rất nhiều vết thương.

“Mẹ”.

“Bây giờ con cho người bắt cóc Vũ Châm về đây cho mẹ, lấy nó làm vật uy hiếp bắt nhà họ Hoàng giao lại hết mọi tài sản cho chúng ta”.

Bà ta nói.

“Vâng.

Mẹ đã có tính toán rồi sao”.

“Phải.

Hoàng Giác Nhân đó không phải yêu thương vợ mình nhất sao? Vậy thì mẹ sẽ cho cả nhà nó chết chung”.

“Con muốn chính tay giết chết tên khốn Nhất Hoà kia”.

Ánh mắt ông ta đỏ lên, hận thù một lúc bùng lên.

Chưa bao giờ ông ta chịu uất ức như vậy.

Bà ta gật đầu.

Trước mắt ông ta phải tịnh dưỡng cho thật tốt, sau đó thì đi tìm người.

Bởi vì phía nam này thuộc Minh thị và Hoàng thị.

Bọn họ đến phía tây tìm người.

Ông ta đi đến bang Tây Châu, lão nhị ở đó nghe nói có đơn hàng thì liền sáng mắt lên.

Đặt cọc trước 5 triệu đô, sau khi bắt người xong thì ông ta sẽ đưa thêm nữa.

Chà…

Ngô Thuật liền cho người đi bắt Hoàng phu nhân số tiền mười triệu đô này sắp vào tay mình rồi.

Kỳ này để xem anh cả còn mắng mình vô dụng nữa không chứ.

Ha ha.

Hắn thật thông minh mà.

.....

Vì mới mang thai, nên Tuyết Thanh muốn đi dạo quanh trung tâm một lúc, hôm nay cô đi cùng với mẹ Hoàng, vì Minh Hoàng Lễ có việc nên không đi cùng cô được.

Hai mẹ con đi mua rất nhiều đồ.

Bé con mới mang thai được một tháng thôi, bụng còn chưa lộ hẳn nhưng đã được anh chăm rất tốt.

Tuyết Thanh dự tính, khi sinh con xong, thì cô sẽ đi học lại, không thể để cho mọi người nghĩ anh có một cô vợ thất học được.

Hừm.

Tuy họ không nói, nhưng cô không thích đâu.

“Con ăn uống được không? Hay mẹ đến chăm con nhé”.

Con gái nhận lại chưa được bao lâu thì đã mang thai.

Bà thấy mình chưa tốt lắm.

Tuyết Thanh cười.

“Mẹ cũng biết Hoàng Lễ rồi, anh ấy chăm con rất tốt.

Mẹ đừng lo”.

“Vậy thì tốt”.

Họ vừa đi vừa nói chuyện.

Cũng mua rất nhiều đồ mới, nhưng khi mẹ Hoàng đi ra một góc nghe điện thoại thì lâu cũng chưa trở lại.

Nên Tuyết Thanh vội vàng đi tìm mẹ mình.

Khi cô thấy điện thoại của bà bị rơi xuống đất thì biết có chuyện không hay xảy ra rồi.

Cô liền xăm nhập vào camera trong trung tâm tìm dấu vết của bà thì nhìn thấy bà đang nghe điện thoại thì có một người phụ nữ vỗ nhẹ lưng rồi ngất xỉu đi.

Sau đó thì có thêm hai ba người khác xuất hiện rồi đưa bà đi.

Không kịp suy nghĩ nhiều cô liền bám theo họ, lâu rồi không ra tay, để xem có mai một nghề không nữa chứ.

Dạo này cô ăn không ở không nên cũng muốn luyện tập tay chân một chút.

Khi đuổi theo được bọn họ, cô liền chặn xe lại.

Ngô Thuật đang chỉ dẫn một đoàn người bắt Hoàng phu nhân thì bị một chiếc xe chặn lại.

Hắn cũng rất tức tối đó chứ.

“Em đang ở đâu”.

Minh Hoàng Lễ đã đến đón, nhưng đợi mãi không thấy cô ở đâu cả.

“Mẹ bị bắt nên em đi cứu người, anh yên tâm đi”.

“…”.

Hay thật.

Yên tâm? Yên tâm cái đầu cô đó chứ.

“Vị trí”.

“Em ở…hình như là một nơi toàn là cây? Mà đang ở ngoài đường”.

“…”.

Ở nơi này thiếu gì cây?

Anh vẫn nên tự mình tìm thì hơn.

Cạch.

Súng của Ngô Thuật đang được lên nòng, chỉ chờ để diệt người chặn đường hắn mà thôi.

Nhưng đợi mãi mà người trong xe vẫn không chịu xuống.

Pằng.

Hắn không đợi được nên bắn một phát để cảnh cáo, nhưng người trên xe lại đột nhiên lùi xe lại.

Rầm.

“Mẹ nó”.

Hắn tức tối văng tục một câu.

Bên trong xe, mẹ Hoàng đã tỉnh dậy, đang tìm cách cởi trói cho bản thân mình.

Trong xe chỉ có một tài xế và hai người khác mà thôi.

Nhân lúc tên ngồi ở ghế sau canh giữ bà, thấy chiếc xe phía trước đang lùi lại liên tiếp, nhân cơ hội này bà đánh ngất tên đó đi.

“Ngồi im”.

Bà lấy từ trong người ra một con dao nhỏ đặt trong túi áo, rồi đặt ngay cổ của Ngô Thuật.

Hắn sơ sót rồi.

“Xuống xe”.

Bà ra lệnh cho tài xế, tên thuộc hạ thấy nhị đại ca bị khống chế thì cũng hơi lo lắng, con dao ở gần cổ anh, nên hắn đành xuống xe.

“Hoàng phu nhân”.

“Là tôi.

Ai sai cậu”.

Con dao lại được đưa sâu vào thêm.

Đúng lúc, chiếc xe lại tiếp tục lùi lại, hắn liền thoát ra ngoài và đảo ngược tình thế khống chế lại bà.

Thấy người ở trong xe điều đi xuống nên cô cũng xuống xe theo.

Thấy mẹ không sao cũng yên tâm hơn.

“Mày là ai”.

“Con mau chạy đi”.

“Tao đó hả?”.

Tuyết Thanh nhìn hắn, môi khẽ cười.

“Ảnh.

Mẹ, khom xuống”.

Nói rồi cô vun tay phóng ra một loạt mũi phi tiêu, mẹ Hoàng làm theo, nghiên người tránh đi.

Sau đó thì lăn ra đường.

Phập

Phập

Phập

Ngô Thuật chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, nên hắn hơi hoảng sợ.

Những mũi tên liên tiếp được phóng ra một cách vô tận.

Cô chỉ cần làm những động tác rất nhẹ nhàng thì đã có thể làm cho hắn sợ hãi.

“Mẹ có sao không”.

Tuyết Thanh đỡ bà dậy.

“Mẹ không sao? Nhưng hắn…”.

“Hoàng Lễ sắp đến rồi, mẹ đừng lo”.

Có một vài chiếc xe đi đến, nhưng không phải xe của Minh Hoàng Lễ hay họ Hoàng.

Nhưng tên Ngô Thuật kia lại rất vui mừng.

“Con khốn.

Đại ca tao đến rồi, tao sẽ cho mày biết tay, khôn hồn thì xin tao tha mạng đi”.

Ha ha.

“Tha mạng? Chỉ mong đại ca mày cứu được mày”.

Cô vun tay một cái thì những mũi phi tiêu lại chuyển thành một hàng ngang.

“Dừng tay”.

Ngô Khiêm hét lên.

“Ảnh! Tôi là Ngô Khiêm”.

Vút.

Muộn rồi, một chiếc phi tiêu được xuất ra.

Ngô Khiêm? Là người quen nên Tuyết Thanh mới thu lại những mũi tên đó.

“Cảm ơn”.

Ngô Khiêm chạy đến.

“Em làm cái gì vậy! Tại sao nhận đơn hàng này không báo cho anh biết”.

Nếu như thuộc hạ không nói lại, e là….em trai anh ta hôm nay khó giữ mạng sống.

“Anh hai! Em thấy…”.

Tiền nhiều quá.

Câu này hắn không dám nói khi thấy ánh mắt lạnh lùng của anh trai lướt qua.

“Đồ ngu”.

Ngô Khiêm chỉ hận không thể một cước đá chết đứa em trai ngu ngốc này.

“Anh có em trai à”.

Tuyết Thanh hỏi.

“Có.

Nhưng hơi ngu ngốc một chút, cảm ơn cô đã tha mạng cho nó”.

“Tôi thì tha được nhưng mà…”.

Cô ra hiệu cho Ngô Khiêm nhìn theo hướng mắt của mình.

“Nhưng họ tha hay không tôi lại không biết”.

“….”.

Nhìn đoàn xe đang chạy đến, bao vây lấy họ, Ngô Khiêm lại đau đầu.

Tiễn thần đi thì dễ, nay em trai chơi lớn đón một lúc một nhà của hung thần.

Bắt ai không bắt, bắt mẹ của Nhất Thiên, Nhất Hoà, em trai anh ta thật sự có não không vậy chứ.

Một vài người hắn có thể đối phó được, giờ…haizz.

Kétttt

Những chiếc xe được thắng gấp lại, người xuống đầu tiên là Minh Hoàng Lễ, anh không nói lời nào vươn tay bắn về phía Ngô Thuật hai phát súng..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 172
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...