Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 37

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng sớm hôm sau, Minh Tuệ giật mình thức giấc vì bị tia nắng chiếu thẳng vào mặt.

Uể oải ngồi dậy, cảm thấy ngán ngẫm chính mình, hôm qua cô lại quên kéo rèm rồi.

Ôm đầu đau như búa bổ, Minh Tuệ chợt nhớ đến chuyện hôm qua, cô đi nhậu với mấy chị đồng nghiệp, sau đó say mèm, rồi không thể nhớ gì nữa. Vậy sao cô lại về được đến nhà chứ?

Cổ họng khô khốc, Minh Tuệ lê từng bước ra ngoài định bụng uống cốc nước. Vẫn còn sớm lắm, chỉ mới có bảy giờ thôi, chưa đến giờ đi làm.

Đang loay hoay mở cửa phòng. Cô nghe tiếng chị họ Trúc Thư hỏi:

“Hôm qua ai đưa em về vậy?”

Minh Tuệ vẫn ngơ ngác hỏi lại:

“Ai chị? Người đó trông thế nào?"

Chị Trúc Thư nhíu mày nói:

“Cô ấy kêu là trưởng phòng của em.”

Minh Tuệ chợt nhớ ra, mỉm cười rồi trả lời chị họ:

“Dạ chị Tuyết Hương, trưởng phòng của em, có gì không vậy chị?”

Trúc Thư vẫn nhíu mày nghi hoặc, định hỏi gì đó nhưng lại thôi, chị chỉ nói:

“Không có gì, chỉ là định kêu em sau này đừng say mèm như vậy nữa, không tốt đâu. Dì với dượng giao em cho chị, chị không để em có chuyện gì được.”

Minh Tuệ cảm giác tội lỗi, cô cười ngượng rồi nói xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.

“Chị có mua đồ ăn sáng cho em rồi đấy, thuốc giải rượu bia nữa, em ăn sáng, uống thuốc rồi hả đi làm."

Trúc Thư vào phòng chị, không quên với ra nói với Minh Tuệ.

Minh Tuệ vui vẻ, cười tươi với chị Trúc Thư rồi nói:

“Cám ơn chị nhiều, yêu chị nhất trên đời.”

“Thôi ăn nhanh đi cô nương, xạo sự quá đi."

Chị cũng cười lại rồi đi nhanh vào phòng đóng cửa.

Hôm nay là thứ bảy, Minh Tuệ chỉ làm buổi sáng, cô chọn cho mình bộ quần áo thoải mái một chút, lên công ty sớm hơn mọi ngày, đầu cô thật sư đau nhức, muốn đi sớm hít thở không khí trong lành.

Minh Tuệ vào sớm đến nổi chưa thấy ai vào. Cô vào chỗ ngồi, bật máy tính lên, mở một bài nhạc nhẹ du dương, rồi chống tay lên trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Không thể hiểu hôm qua cô uống nhiều đến mức nào. Bây giờ cô thật sự muốn nôn nha.

Bụm chặt miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Minh Tuệ mửa ra toàn là nước. Cổ họng buốt rát, đắng ngắt.

Cảm giác có một bàn tay phía sau đang dịu dàng vỗ lưng cho cô, Minh Tuệ lau miệng, ngước mặt lên nhìn.

“Em chào chị.”

Đinh Tuyết Hương đang kiên nhẫn mà vuốt lưng cho cô, ánh mắt dịu dàng đến khó tin, Minh Tuệ ngại ngùng đứng dậy lí nhí nói:

“Em cám ơn chị, không biết hôm qua uống nhiều đến mức nào, giờ còn đau đầu, mà em cám ơn chị đã đưa em về nha."

Tuyết Hương cười hiền, khoát tay nói:

“Không có gì, em có muốn về nhà không? Dù gì hôm nay cũng không nhiều việc.”

Minh Tuệ được ưu ái mà sợ hãi:

“Dạ, em cám ơn chị, em không sao.”

Sau khi chào Đinh Tuyết Hương, cô bước đi vào phòng làm việc, bài nhạc vẫn đang vang lên, thấy Đặng Minh Châu đã ngồi vào chỗ của mình. Minh Tuệ mệt mỏi cất tiếng chào.

“Cậu không khỏe sao Minh Tuệ?”

Minh Châu lo lắng mà kéo cô ngồi xuống, nhìn mặt mày Minh Tuệ trắng bệt mà cậu bất giác đau lòng.

Nhớ đến chuyện tối qua, Minh Châu len lén nhìn đôi môi vẫn còn hơi sưng nhẹ của Minh Tuệ mà đỏ mặt, tối qua, cậu thật sự hơi quá trớn rồi.

Bất giác đưa tay lên định vuốt ve đôi môi đó...

“Hừm... hừm!!!”

Tuyết Hương đã vào từ bao giờ, tằng hắng mấy tiếng thật to.

Minh Châu giật mình mà bỏ tay xuống.

“Em uống nước chanh tươi nè, sẽ đỡ hơn đó.”

Tuyết Hương bỏ ly nước xuống bàn, rồi bước về chỗ làm việc của mình.

Minh Tuệ cám ơn chị rồi uống một ngụm, thật sự có cảm giác thoải mái hơn.

Khi đã đến giờ làm, mọi người vào đầy đủ, bắt đầu công việc. Tuyết Hương và Minh châu cứ chăm chú ngắm nhìn Minh Tuệ, thỉnh thoảng họ bắt gặp ánh mắt của nhau, dừng lại một giây, cả hai coi như không có chuyện gì.

Ngọc Ánh ngồi quan sát Đinh Tuyết Hương, cảm giác tức tối không chịu được, cô ta buộc miệng:

“Chuyện tối hôm qua em không nhớ gì sao, Minh Tuệ?”

Minh Tuệ thấy lạ ngẩng đầu lên nhìn hỏi lại:

“Chuyện gì vậy chị?”

Cô ta cười cười, nói nhanh:

“Hôm qua em say quá, Minh Châu nó...”

“Ngọc Ánh!”

“Chị Ánh!”

Tuyết Hương và Minh Châu đồng thanh kêu lên, chị ta im lặng, miệng vẫn cười đểu, Minh Tuệ và chị Huệ cùng nhìn chằm chầm chị ta, tỏ vẻ không hiểu.

"Công việc chị giao cho em còn ít quá hay sao, mà em còn có thời gian buôn chuyện vậy Ánh?"

Tuyết Hương nhíu mày, lên tiếng, giọng nghiêm nghị, mặt lạnh tanh nhìn thẳng Ngọc Ánh.

Ngọc Ánh hơi ngượng mà cúi đầu, không nói gì nữa. Minh Tuệ thấy lạ, nhưng cũng không hỏi, lại tiếp tục công việc của mình.

Tới giữa trưa, đã đến giờ tan làm, Minh Tuệ từ chối lời mời đi ăn của Tuyết Hương và Minh Châu mà chạy về nhà. Cô thật sự muốn được ngủ một giấc.

Năm giờ chiều hôm đó, Minh tuệ đang say giấc nồng thì giật mình bởi tiếng chuông điện thoại.

Còn ngái ngủ, cô với tay tìm chiếc điện thoại, nhìn thấy số, biết ngay đó là Ân Tú mà:

“Dạ em nghe đây ạ?”

“Ừ, hôm qua mấy giờ e về?”

Ân Tú hỏi ngay.

“Dạ em cũng không nhớ, em về là ngủ ngay.”

Minh Tuệ thật sự không nhớ nổi.

"Hừm, em uống nhiều lắm à?”

Minh Tuệ bất giác chột dạ mà chối ngay:

“Dạ không có, ngày mai chị có về quê không?”

“Có đó, tối nay chị về luôn, tối ngày mai chị mới ra lại. Cục cưng ăn gì chưa?”

Ân Tú bỗng thay đổi xưng hô làm Minh Tuệ Bật cười:

“Dạ chưa, còn sớm mà. Giờ em tắm rồi ăn luôn, chị mới đi làm về đúng không? Mau đi tắm rồi ăn cơm đi nha, bao giờ về tới quê thì gọi báo em biết nha.”

“Ừ, bye bye em.”

“Dạ, bye bye chị, yêu chị nhiều. Moakzzz.”

Minh Tuệ hôn gió vào chiếc điện thoại rồi mỉm cười tắt máy bước xuống giường.

\- HẾT CHƯƠNG 37 \-

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 37
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...