Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 109

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hoan Nhi không hiểu đi ra từ chỗ nào nữa, tôi đứng lên từ trên thềm đá, vỗ vỗ quần áo, cuối cùng nhìn thoáng qua

hồ nước, dẫn theo Hoan Nhi đi ra cửa đông cung. Từ trong lời nói của Hàm Mặc tôi nghe ra được, hắn vẫn không có ý buông tay với tôi, hắn giống

như cứ tuỳ lúc là len lỏi vào trong cuộc sống của tôi, lại mang vẻ ưu

thương rời đi, không quá phận cố chấp. Người ta đều nói tình yêu con

người là ích kỷ, tôi ích kỷ không muốn lưu tình để ý chút nào cảm thụ

của những người khác, cả người cứ vùi sâu vào bể tình, đối với anh tôi

làm không nổi, tôi dứt khoát không để ý đến. Tuy bề ngoài tôi lạnh lùng

với Hàm Mặc rất nhiều nhưng sâu trong nội tâm lại luôn làm tổn thương

hắn, rồi lại yên lặng tự trách.

Nghĩ ngợi bỗng không hiểu sao đã đến hoa

viên. Ngước mắt nhìn thấy người người cười cười nói nói trước mặt mới

giật mình sựng lại. Bóng Long Kỳ và Lệ phi như mũi kiếm đâm thẳng vào

ngực tôi. Họ sao lại có thể ở cùng một chỗ với nhau chứ?

Ánh mắt tôi lướt qua, ngoài Long Kỳ và Lệ phi ra còn có một người già cả, vẻ mặt thô ráp đang cười đùa. Tôi nhận

ra ông ta, ông ta chính là cha của Lệ phi, là đại tướng quân cao nhất

trong triều, là người thủ hộ ở biên quan. Nghe Hà công công nói qua, cha Lệ phi vốn không thể động vào được. Ông ta có ảnh hưởng rất lớn trong

triều đình, trong tay nắm binh quyền, thiện chiến dũng mãnh, là người

không thể có nhiều chiến công hơn được.

Lòng tôi cân nhắc một chút, xoay người

dẫn theo Hoan Nhi đi vòng , nhưng trong lòng thì vẫn thấy khó chịu không nổi. Tôi để tâm tới tình cảnh Long Kỳ, tôi được phong phi như này tuy

nhìn triều đình có vẻ bình yên, nhưng mà tôi biết có nhiều người rất bất mãn. Tôi vừa không phải là con gái của công thần triều đình nào, lại

chẳng có gia thế hiển hách, sợ chống lại chỉ có vị Nhan tướng quân này,

cứ đem con gái như hoa như ngọc vào cung, chẳng những chưa được quân

sủng mà trước mắt vẫn chỉ là một phi tử, trong lòng ông ta không giận

mới lạ. Chú ý chút thì thấy lúc này ông ta sẽ xuất hiện ở đây, hơn nữa

lại đem Long Kỳ gắn một khối với Lệ phi, nói vậy là ông ta đã vội vàng

từ biên quan trở về gấp, định muốn thông qua chuyện tốt giữa Long Kỳ và

Lệ phi rồi đi!

Tâm tư dâng trào, dần dần trở về trong

cung. Bảo mọi người lui ra, tôi lẳng lặng ngồi ở ghế quý phi, tay chống

cằm nghĩ ngợi. Nghĩ đi nghĩ về cũng cảm thấy phiền chán bất an, đứng

ngồi không yên, lại tìm không thấy có chỗ nào phát tiết, đành ngồi rầu

rĩ uống trà mang từ chỗ Ngọc Hoán về, cố gắng làm cho lòng bình tĩnh trở lại, rốt cục nghe thấy giọng Hà công công vang lên ở cửa, “Hoàng thượng giá lâm….”

Cả người tôi đứng phắt từ ghế dậy, ánh

mắt sốt ruột nhìn về bóng người đang từ cửa đi vào, lòng bình tĩnh, tiến đến hành lễ, Long Kỳ cúi xuống đỡ tôi dậy, kéo tay tôi tới trước bàn

ngồi xuống. Chàng nhìn thấy vẻ rầu rĩ của tôi mới hỏi ôn nhu, “Sao ái

phi lại mất hứng vậy?”

Ngước khuôn mặt không giấu nổi lên, nói mơ hồ, “Có sao? Sao em lại không biết nhỉ?”

“Vũ nhi, có phải ở mãi trong cung buồn

lắm rồi không?” Long Kỳ vẫn nhìn ra, nhìn tôi hiền hoà, tôi cười nhẹ

nhàng bảo, “Không buồn gì, hoàng cung lớn như vầy, hơn nữa cảnh sắc lại

rất đặc biệt, nếu em buồn đi một vài chỗ giải sầu thì ổn rồi!”

Ánh mắt Long Kỳ xẹt qua tia xin lỗi, nắm

lấy tay tôi, khẽ thở dài, “Vũ nhi à, đợi một thời gian nữa, mọi chuyện

trong tay ta xử lý êm đẹp rồi, nhất định sẽ dẫn nàng đi Giang Nam một

chút, sẽ không để cho nàng phải đợi lâu đâu!”

Trong lòng tôi có chỗ nào đó bỗng mềm mại lạ thường, chàng vẫn còn nhớ rõ lời tôi nói, chàng làm cho tôi thế này

là đủ lắm rồi. Tôi gật gật đầu, trừng mắt nhìn, nhẹ giọng trả lời “Vâng” môt câu, ngả đầu lên vai chàng, nở nụ cười an lòng.

Ngày có vẻ trôi qua bình tĩnh quá, tôi

tin tưởng Long Kỳ, cũng không muốn nghĩ ngợi linh tinh nữa. Việc làm này của chàng đã xua tan tư tưởng của tôi, gần đây tôi rất mê khiêu vũ.

Ngày nào tôi cũng mặc quần áo mỏng, tóc túm đuôi ngựa, thả tóc bên tai,

hoặc bay lên. Lúc Long Kỳ không có mặt tôi vội bảo nhạc sỹ trong cung

đến, khiêu vũ đủ kiểu, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì mềm mại, lúc thì say

mê. Ngoài khiêu vũ ra, tôi còn luyện viết chữ nữa, lúc thì là thơ đương

đại, rồi dần đối với lịch sử hoàng triều Vĩnh Hán cũng muốn tìm hiểu đôi chút, có mời giáo viên nổi tiếng trong cung tới dạy tôi chơi cờ. Ngoài

lần đó ra, tôi lại học tập lễ nghi trong cung nghiêm túc. Hành động khác thường này của tôi cả nha hoàn bên cạnh cũng cảm thấy kỳ lạ, mãi rồi

các nàng ta mới biết nương nương nhà mình là kẻ kỳ lạ. Nhưng tôi thực ra không ngại, cuộc sống kiểu này với tôi mà nói rất là hưởng lạc tự đắc,

làm cho tôi chìm vào trong thế giới chung.

Hôm nay tôi tản bộ tới một chỗ yên tĩnh

trong hoa viên, mùi hương thược dược bay tới mũi, thấm sâu vào lòng sung sướng. Mùa hạ đã tới, nhuốm chồi cây xanh biếc, gió đông nam thổi, mang đến một cảnh đầy sức sống, mùi hoa nhàn nhạt bay tới. Có rất nhiều loại hoa như hoa cẩm chướng. Tôi ở lương đình đem theo một bộ cờ, đợi Long

Kỳ tới. Chỉ lát sau Long Kỳ dẫn theo Hà công công xuất hiện trước cửa

cung, nhìn thấy tôi ngồi trước bàn, Long Kỳ cười khẽ, “Ái Phi vui vẻ

hứng trí quá ha! Không hiểu cờ đã luyện tới trình độ nào rồi?”

Tôi có chút đắc ý nhìn chàng cười, “Muốn

biết kết quả thế nào, cứ thử rồi sẽ biết!” Tôi nhưng đã tốn không ít

công phu vào bàn cờ đó nha! Tôi tự đối với bản thân rất tin tưởng. Long

Kỳ cười ngồi xuống. Chàng chọn màu trắng, tôi chọn quân màu đen. Chỉ lát sau hai ngừơi bắt đầu sát phạt dần dần tôi phát hiện ra kỹ thuật chơi

cờ của tôi vơí Long Kỳ còn kém rất xa. Nhưng mà tôi cứ liều mạng một

phen, cứ khéo léo dây dưa với chàng, nhìn thấy Long Kỳ nương tay ba

phần, hai người vui vẻ chơi cờ mà không để ý tới thắng thua.

Quân trắng đi trước, quân đen đi sau,

trong chớp mắt đã phân ra thắng thua. Tôi nghe thấy tiếng Hà công công

và Hoan Nhi ở bên cười, xoa xoa miệng, xoè mười ngón ta, đặt lên trên

bàn cờ, lúng búng nói, “Lại thua mất rồi, không chơi nữa!” Tay tôi trùm

cả lên bàn cờ, cả quân trắng đen cứ lẫn lộn với nhau thay đổi hoàn toàn.

Tiếng cười vang lên sau lưng, Long Kỳ bất đắc dĩ cười lắc đầu, tham luyến nhìn bộ dạng của tôi, tôi ho khẽ một

tiếng, bỗng chốc hai tiếng cười bên cạnh bỗng biến thành tiếng rên, Long Kỳ cũng hạ thấp tiếng cười lại, “Vũ nhi à, xem ra lần sau nàng định tìm ta làm thầy rồi!”

Tôi thuận ý chàng đáp, “Được lắm! Có Hoàng thượng làm thầy, em sợ sẽ không thua nữa, chàng cũng đừng có giấu tuyệt kỹ đó nha!”

Cả buổi chiều tốt đẹp đều tan trong tiếng cười của chúng tôi mà trôi qua. Long Kỳ được một vị quan viên gọi đi

mất, tôi bước nhẹ nhàng đi qua hoa viên. Lúc này cảm giác có ánh mắt cứ

nhìn chằm chằm vào tôi, đảo nhanh qua cũng thấy là một thái giám. Nhìn

thấy tôi nhìn hắn, thì chạy vội tới cúi đầu, rồi vội vàng đi lướt qua

tôi. Tôi lạnh nhạt rời mắt, tiếp tục đi lên phía trước, vô tình trong

lòng nổi lên lời Hàm Mặc nói, “Có lẽ cả đời nàng chỉ có một lần cho

chúng ăn thôi, còn sau này chúng phải làm sao đây?’ Tôi tính lại muốn đi tới đông cung để cho cá ăn. Do tôi thích yên tĩnh, không muốn bị ai

quấy rầy. Hơn nữa đã mấy ngày liền, cũng bình an vô sự, tôi bảo cung nữ

mà Long Kỳ an bài nghỉ ngơi, một mình đi xuyên qua con đường dài, tới

cung điện phía trước. Ở đây vốn yên tĩnh, dường như có rất ít người xuất hiện. Tôi nhịn không được hỏi Hoan Nhi, “Ở đây thật yên ắng quá, sao

chẳng có người nào được bố trí ở đây vậy?”

Hoan Nhi trả lời, “Nương nương, nơi này

trước đây là tẩm cung của một phi tần, sau đó vị phi tần kia bị nhốt

biếm vào lãnh cung, ở đây ban ngày, hơn nữa còn cách chính cung rất xa,

vốn chẳng có phi tần nào dám nguyện ý tới ở cả, lại nói phong thuỷ ở đây cũng không tốt cho lắm ạ”

Trong cung cổ đại đối với thuyết có quỷ

thần thật ra như có thật vậy. Trong lòng tôi thầm than, nữ nhân cổ đại

không thể tự quản được vận mệnh của chính mình, đem mọi chuyện mới hay

cũ đều phó thác cả cho ông trời, hạnh lúc đều là do ông trời ban cho, mà không hạnh phúc đều là do chính mệnh của mình, một chút cũng chẳng liên quan gì đến chuyện tình cả, cũng có người yếu bóng vía, nói là do thần

hồ này quản.

Tôi nhận thức ăn trong tay Hoan Nhi ném

một ít xuống, đàn cá lập tức tập trung bơi tới, cả người màu sắc rực rỡ

xinh đẹp muôn phần. Tôi lẳng lặng nhìn chúng tranh cướp, lại thấy lòng

mềm hẳn. Cứ tự mình ngắm tới mức nhập thần, phía hành lang đối diện hiện lên bóng người, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hành lang trống rỗng

không thấy gì, lòng tôi thất kinh, chả nhẽ tôi nhìn nhầm sao?

Tôi lắc lắc đầu tiếp tục nhìn vào trong

nước, sự cảnh giác trong lòng lại dâng lên, ánh mắt lướt tới hành lang

hiện lên trong nước, chỉ một lát sau một bóng ngược trong nước từ hành

lang đi ra, tôi đột nhiên ngẩng đầu, thấy một thái giám vội vàng đi đến. Tôi nhìn kỹ hắn thấy hắn chính là gã thái giám lúc nãy tôi gặp trên

đường đi, hắn tới đây làm gì vậy chứ?

Tôi đứng lên, nhìn chằm chằm theo dõi

hắn. Dường như hắn đi rất vội, tôi mở miệng nói, “Đứng lại, ngươi đi đâu mà vội vàng vậy hả?”

Cả người thái giám đó dừng lại, chậm rãi

quay đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống, “Bẩm nương nương, tiểu nhân là

nhanh tới đưa thức ăn cá cho nương nương ạ!”

Lòng tôi vẫn thấy kỳ lạ, giọng điệu chợt vống cao lên chút, “Ngẩng đầu lên, ngươi là ở cung nào?”

Thái giám từ từ ngẩng đầu lên, không phải là một khuôn mặt trắng nõn cho lắm, đường nét có chút thô, mặc cả người quần áo thái giám, nhưng luôn có cảm giác rất lạ, hơn nữa giọng của hắn cũng không giống thái giám eo éo. Trong lòng tôi vang lên cảnh báo,

giương mắt nhìn quanh, hoảng sợ, sao thế nào mà Hoan Nhi cũng biến mất

vậy nè? Hoan Nhi đã đi đâu rồi? Tôi cất giọng gọi, “Hoan Nhi…”

Lại đúng lúc này, tên thái giám kia bưng

một mâm thức ăn cho cá đi tới, ánh mắt tôi bỗng lạnh lùng, ngăn hắn lại, “Không cần, bản cung muốn hồi cung!”

Nhưng hắn cũng không dừng lại mà dần dần

tới gần tôi, hơn nữa khoé miệng lộ rõ vẻ cười tàn nhẫn, cười tới mức làm tôi run lên, có một loại dự cảm xấu đột nhiên xông tới, kinh sợ nhìn

hắn, khoé mắt ngắm lại vị trí của tôi, lập tức hiểu ra, là hắn muốn đẩy

tôi rơi xuống hồ nước đây. Tôi sợ hãi hẳn lên, há mồm hô to, “Người

đâu!”

Hắn gần như đã đi tới trước mặt tôi, cười lạnh nói, “Quý phi nương nương, khắp xung quanh đây không có người,

ngươi không cần gọi đâu!”

Vẻ mặt tôi lạnh lùng, cau mày nhìn hắn, “Ngươi là ai, vì sao muốn hại ta?”

Tay hắn bưng thức ăn cá vung lên, điều

chỉnh ném thẳng xuống hồ nước, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo,

“Trong lòng nương nương đã rõ rồi, còn để ta phải nói ra sao? Chỉ cần

ngươi chết, đối với cả hậu cung ai cũng đều ổn hết, người mong ngươi

chết cũng không ít đâu!” Nói xong thì tiến tới gần từng bước.

Trong lòng tôi kinh hoàng, nuốt nước bọt, lùi dần ra sau từng bước, nhưng vẫn không cam tâm, trầm giọng bảo,

“Ngươi không phải người trong cung, ngươi là người của Thái Hậu có đúng

không?’

Nét cười trong mắt thái giám đột nhiên

loé lên lạnh lẽo, gật gật đầu, “Xem như ngươi đang trong vai quý phi

nương nương, ta sẽ cho ngươi hiểu rõ, ta là người của Thái Hậu, đáng

tiếc là nương nương ngươi sẽ biến mất hoàn toàn, ha ha…”

Tiếng cười lạnh truyền đến, đột nhiên hắn dùng sức đẩy mạnh một cái, tôi còn đang kinh ngạc, chân loạng choạng,

cả người cứ thế từ từ rơi xuống nước. Tôi hét lên một tiếng, rơi thẳng

xuống nước, cả người lập tức chìm xuống tận đáy. Nước hồ lạnh lẽo trong

veo vây quanh tôi, vừa rơi xuống nước tôi lập tức nổi lên, nước vào

trong mắt, mơ hồ nhìn không thấy ai trên bờ. Nói vậy thì tên thái giám

kia đã chạy thoát, nhưng lòng tôi thực ra rất bình tĩnh. Cũng may là ở

hiện đại tôi cũng đã trải qua lớp học bơi, biết được chút kỹ năng bơi,

biết làm thế nào cho chính mình nổi lên. Tôi cố bơi tới chỗ tảng đá,

miệng uống vài ngụm nước, tôi không để ý, chỉ ra sức khua nước. Hồ nước

này so với trong tưởng tượng của tôi thì rất sâu. Nếu tôi điều chỉnh

không tốt, rất có thể chìm nghỉm xuống mà không dậy nổi. Từ từ tay tôi

chạm được vào một tảng đá, cố sức tóm lấy, cả người ướt đẫm cũng tìm

được sự cân bằng. Cũng may là nước đã tới ngang mặt, tôi dễ dàng đi lên, ho khan vài tiếng, ngã ngồi trên mặt đất. Cả người do luyện múa mà trở

nên tốt hơn trước kia rất nhiều. Thấy tôi cả người ngấm toàn nước bẩn,

nỗi tức giận dâng tràn trong lòng. Tôi cố cắn răng, đứng lên, chạy ra

phía ngoài. Trên hành lang thấy Hoan Nhi ngã đó, dường như bị người đánh cho hôn mê bất tỉnh, tôi lắc lắc nàng ta, kêu lên, “Hoan Nhi…Hoan Nhi…”

Hoan Nhi được tôi lay gọi, mở dần mắt

lên, nhìn thấy tôi một thân ướt sũng, kinh hoàng đứng bật dậy, hoảng hốt kêu lên, “Nương nương…Người sao thế?’

Nhìn thấy nàng ta tỉnh lại, tôi thở dài

nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong lòng, chuyện này tuyệt đối không thể cho Hoan

Nhi biết được, nếu nàng ta kể cho Long Kỳ nhất định sẽ hỏi chuyện tôi,

tôi sao dám nói là Thái Hậu chứ? Đối với mình không có chứng cớ gì, tên

thái giám kia lại không phải là người trong cung, cứ như vầy, tôi sợ bị

Thái Hậu cắn ngược lại một miếng, bảo tôi nói hại bà ta, câu nói đó

chẳng giải quyết được gì, tôi không muốn hậu cung loạn cả lên. Cũng may

tôi không chết, còn sợ không lật đổ được bà ta sao? Trong lòng tôi hung

hăng thầm mắng, nhìn thấy vẻ mặt Hoan Nhi thì cười bảo, “Không sao, vừa

rồi tảng đá trơn ta không cẩn thận rơi xuống hồ nước!”

Hoan Nhi vỗ nhẹ trán thở hắt ra, “Nhưng

mà em nhớ rõ là mình bị người đánh ngất mà, rồi cứ ngủ mê luôn!” Tôi nói lấp liếm, “Đánh chút à? Không có khả năng ha! ở đây không có ai cả,

nhất định là tối qua ngươi ngủ không đủ, ngủ mất ở đây đó thôi!”

Hoan Nhi có thể không rõ bị đánh ra sao,

nghiêng đầu nghĩ ngợi, hình như cũng nghĩ không ra, sau đó nhìn thấy tôi nhỏ nước tong tong thì bỗng cả kinh kêu lên, “Ây da, cứ coi em mãi,

nương nương nhanh chút hồi cung thay quần áo đi, nếu không sẽ bị bệnh

đó!”

Hiện giờ là mùa hè, nhưng tôi thật ra

cũng không cảm thấy lạnh gì, chỉ là tóc có chút ẩm ướt thôi, cảm thấy có chút khó chịu, tôi gậtt gật đầu, bảo Hoan Nhi đi theo tôi trở lại con

đường nhỏ về cung. Dọc đường đi, Hoan Nhi cũng tránh thấy người khác,

cũng không có ai nhìn thấy cảnh tôi rơi xuống nước chật vật. Tôi vội

vàng thay quần áo sạch vào, Hoan Nhi đem toàn bộ quần áo ướt của tôi

mang đi. Tóc cũng được hong khô, nhưng mà trong lòng tôi có chút nghĩ mà sợ. Nếu lúc ấy tên thái giám kia không nghĩ đẩy tôi xuống nước mà rút

sao ra đâm tôi một nhát rồi đẩy thì tôi cho dù có chút biết bơi cũng đã

xong đời rồi. Trong lòng cũng đáng ăn mừng vì cuối cùng tôi đã biết ý đồ của Thái Hậu tính toán với tôi rồi, bà ta thế mà dám sai người bí mật

muốn xử lý tôi cho xong, sợ là tôi được sủng ái mãi mới chủ mưu định

giết tôi, đúng là người phụ nữ ác độc.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 109
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...