Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 88

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ổng nói những lời này đúng lắm, nếu Thái

Hậu thực sự trả thù Long Kỳ, ngày lành của tôi không còn nữa rồi, nghĩ

lại nếu tôi một mình chiếm lấy Long Kỳ, những cung tần khác trong cung

sẽ bị bỏ qua, tôi sẽ không biết Thái Hậu còn tuyển biết bao nhiêu mỹ

nhân nho nhỏ, chiêu nghi, quý nhân gì gì đó nữa, với tôi mà nói quả thực chẳng tốt đẹp gì.

“Tạ công công quan tâm!”

“Không phải chúng ta nhắc nhở cô nương,

hoàng cung này vốn là một nơi chuyên gây chuyện, một ngày an bình cũng

chẳng có, nếu cô nương cứ ôm mộng sống an bình mà nói, đó thực sự là

bước đi rất gian nan nha! Phải biết rằng Hoàng cung hiểm cảnh, người

người ai cũng đều là diễn viên cả!”

Những lời Hà công công nói làm lòng tôi

thấy thống khổ vô cùng, có phải là tôi rất đơn thuần hay không đây? Tai

hoạ ngầm phải có đề phòng, nhưng tôi có thể phòng được gì chứ? Tôi cảm

thấy bản thân mình thực vô dụng quá, khe khẽ thở dài, “Công công nói

đúng lắm..” Chỉ nói được một câu như thế, tôi còn chẳng có tư tưởng nào

mà nói tiếp câu nào cho ổn hơn nữa, tôi cảm thấy chẳng có gì nói thêm

nổi cả.

“Cô nương, aizzz…Lại nói thêm, chúng ta

ai ai cũng thích cô nương hết, ai bảo trong lòng chúng ta chịu không nổi việc cô nương bị ấm ức chứ? Tuy trong lòng cô nương coi thường phú quý quyền lực nhưng mà ở trong cung, đây mới là đạo lý bảo đảm tính mạng đó nha!”

Lòng tôi có chút rung động, Hà công công

càng phân tích sâu thì tâm lý của tôi lại càng bất an hơn, tôi thực sự

sợ cứ vậy bị chia cách với Long Kỳ, không vì thiên trường địa cửu thì

cũng chỉ vì một sự tác động nho nhỏ chính là không với đến được những

lời an ủi của người yêu mình, cho tới khi thực sự bị chia cách, ai sẽ bỏ được ai đây? Tôi cũng nên bình tĩnh để nghĩ xem sau này tôi nên làm cái gì đây! Lòng hơi xao động, quay đầu nhìn Hà công công, “Công công là

lão tiền bối trong cung, có thể vạch rõ cho tôi một con đường sáng sủa

để đi hay không ha?”

Trên mặt bóng loáng của Hà công công hiện lên nét vui mừng, tiện đà lấy vẻ vô cùng nghiêm túc, thở dài thâm thuý, “Chỉ cần có thể có vị trí tốt, ngồi trên vị trí nhỏ nhoi, người khác

không dám làm lung tung cho tới cùng, cô nương còn không hiểu hay sao?

Hoàng Thượng chỉ sủng ái mỗi mình cô nương, đây là con đường tốt nhất để đi mà!”

Lòng tôi lại chấn động, nheo mắt hỏi lại, “Ý công công là muốn tôi tranh đoạt quyền thế hay sao?”

Bỗng dưng Hà công công rất nhanh đứng

dậy, quỳ xuống trước mặt tôi, giọng lộ ra vẻ thống khổ “Cô nương, chuyện không đơn giản là vì cô nương, mà cũng là vì Hoàng thượng, lại cũng vì

cả hoàng triều Vĩnh Hán nữa đó!”

Tôi hoảng sợ, chạy nhanh tới dìu ổng đứng lên, nhìn khắp bốn phía, may quá không thấy một ai khác cả, mới nói

trách móc, “Vì sao công công lại đột nhiên làm đại lễ này chứ, suýt nữa

thì doạ tôi chết đó nha! Ông nói cho tôi rõ xem, những này tới là có

chuyện gì xảy ra?”

Sắc mặt Hà công công bình tĩnh trở lại,

lau một trận mồ hôi túa ra, hạ giọng nói, “Cô nương có chỗ không biết

chứ, Lệ phi và Lan phi đều là những phi tử được Thái Hậu tuyển cho Hoàng thượng, cô cũng biết rõ quyền thế sau lưng hai nàng ấy lớn đến mức nào

rồi! Một là đại tướng quân canh giữ biên quan, một là Tể tướng nhất phẩm đương triều, hai thế lực này không thể khinh thường được, tuy Hoàng

thượng ngoài miệng không nói gì nhưng ý đã rõ, hậu cung là nơi nào chứ?

Hậu cung là nơi của phụ nữ, là nơi đàn ông không thể nhúng tay vào, tuy

Hoàng Thượng là vua một nước nhưng việc nhà thì đều do Thái Hậu nắm

quyền trong tay cả! Cô nương có hiểu được ý của chúng ta không?”

Hiểu chứ, tận đáy lòng cũng đã khá hiểu

rõ, ý Hà công công là muốn bảo tôi đứng bên Long Kỳ, xâm nhập vào hậu

cung, cùng đấu tranh với Thái Hậu, là ý này đó sao? Không, Không phải là cùng Thái Hậu mà là đấu cùng toàn bộ đám phụ nữ là thủ hạ của Thái Hậu. Lòng tôi run lên, tim cứ dần dập nhanh, hoá ra hậu cung tiềm tàng một

luồng thế lực đáng sợ như vậy, cảm giác giọng của tôi có chút biến hoá,

“Hà công công, không làm như vậy không thể được hay sao?”

Vẻ mặt Hà công công rúm ró, giọng tắc

nghẹn, “Chúng ta là sợ Hoàng thượng muốn củng cố triều chính, lại vừa

phải xử lý việc hậu cung, một lòng hai tác dụng, quan tâm quá độ sẽ tổn

thương tới long thể đó, như vậy Hoàng thượng sẽ càng mệt mỏi hơn so với

trước, hơn nữa vì chuyện của cô nương, đến tận bây giờ Thái Hậu cũng đều không có biểu hiện gì thái quá, nhất định là đã nghĩ ra đối sách gì

rồi, bảo Lệ phi nương nương và Lan phi nương nương đến thăm dò hư thực,

hôm nay cô cũng biết, Hoàng thượng đối với cô lại càng thêm sủng ái vô

cùng!”

Sắc mặt Hà công công nghiêm túc, nói

tiếp, “Cô nương, sao không thừa dịp hướng Hoàng thượng xin một danh phận đi, đến lúc đó Thái Hậu dù có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi! Ta

là sợ không tới vài ngày, Thái Hậu sẽ tới đây, cô nương danh không có

lời không thông, Hoàng thượng và Thái Hậu sẽ bị cô nương chặn ở giữa mà

càng loạn thêm! Đến lúc đó trong cung lấy một chút điều luật áp đến, cô

nương sợ là không thể xoay người được nữa!”

Tôi tuy biết quyền thế đứng đầu trong

cung, nhưng toàn bộ luật pháp vẫn phải đúng lúc thích hợp hay không mới

sử dụng thì mới có tác dụng, hơn nữa các đại thần trong triều ý kiến

khác nhau, đến lúc đó chẳng những là tôi, mà ngay cả uy rồng của Hoàng

thượng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cái gọi là trên bất chính mà dưới làm loạn

đạo lý này tôi còn không biết hay sao, chỉ cần tôi có thể danh chính

ngôn thuận trở thành phi tử của Long Kỳ, những ý kiến bất đồng đó lập

tức sẽ bay mất, không biến thành áp lực nữa. Đúng! Hà công công phân

tích cũng không phải không có lý, xem ra Diệp Vũ tôi đây quyết không thể giả dạng yếu đuối nữa rồi.

Lúc này, Long Kỳ mặc cả người áo choàng

màu tím xuất hiện ở sau sườn núi giả khác. Hôm nay hắn đã phê duyệt tấu

chương một ngày rồi, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, lòng tôi đau vô cùng, chỉ có thể làm bạn với hắn mà nhìn thấy sự mệt mỏi của hắn thôi. Trước

đây tôi vẫn nghĩ đến mặt hắn tâm cơ thâm trầm, làm việc dứt khoát, xem

ra là tôi không quan tâm tới hắn gì hết, Hà công công quỳ làm lễ, “Hoàng thượng…” Ổng sau khi đứng lên, nhìn thoáng qua tôi một cái rồi đi mất.

Long Kỳ cười đi về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi, ôn nhu hỏi, “Ngồi cùng ông ấy tán gẫu gì đó?”

Đã trải qua nói chuyện một hồi với Hà

công công, tâm tư Long Kỳ tôi đã hiểu rõ, trong mắt của tôi chỉ có hắn,

hắn đã làm cho tôi vô cùng cảm động, tôi nhìn hắn thật sâu, nước mắt

trào ra, Long Kỳ nhướng mắt lên, “Thế nào, có phải nô tài này chọc giận

làm nàng mất hứng hay không?” Ôn nhu xoa xoa mặt tôi, thấy hắn bá đạo

đứng dậy, tôi mím môi, thuận thế nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn,

“Không phải, Hà công công chỉ là muốn giúp thiếp tìm lại trí nhớ mà

thôi, thiếp không mất hứng, mà là cảm động muốn rơi lệ, thiếp nhớ ra

rồi! Thiếp đã nhớ ra chàng rồi!” Tôi khóc nức lên, Long Kỳ đưa tay ra ôm lấy tôi ngồi trên đùi mình nói vui vẻ, “Nhớ ra rồi lại còn mất hứng thế sao? Vì sao còn khóc sướt mướt không dừng được vậy chứ!” Nói xong, hắn

lau từng giọt từng giọt nước mắt của tôi lăn xuống, không hiểu sao lại

muốn khóc, muốn được khóc hoài khóc mãi trong lòng của hắn quá. Tôi hít

sâu một hơi, nói nhẹ nhàng, “Long Kỳ, chàng không có gạt thiếp, thiếp là người phụ nữ của chàng!”

Nỗi mừng vui tràn đầy trong mắt chàng (từ giờ sẽ thay đổi cách xưng hô của chị Vũ sau khi chị nhận lời với Long Kỳ), “Chàng….” tôi nói tiếp, “Tâm ý của thiếp vĩnh viễn nhớ rõ chàng! Thiếp

….Thiếp đã lừa gạt chàng…” Cuối cùng tôi cũng nói ra sự thật đắc tội với vua, lại nghe thấy trên đầu tiếng có tiếng cảm thán, “Ta biết!”

“Ôi?” Tôi lau vội nước mắt, kinh ngạc nhìn chàng, “Chàng biết sao? Khi nào thì chàng đã biết rồi?”

Long Kỳ cười nhẹ nhàng, “Thế giới này ngoài nàng ra, chỉ sợ không ai đem hoàng cung của ta coi như chiếc lồng sắt của chim đi!”

Xấu hổ ghê! Nếu sớm biết lại cố ý…Sai

rồi, tôi bị lừa rồi, hoá ra là chàng đã sớm biết rồi, trong lòng ấm áp,

trận này chàng và tôi cùng nhau diễn. Tôi nắm tay đấm nhẹ lên ngực chàng bình bình, “Chàng xấu lắm! Chắc chắn là sẽ cười thiếp nhiều lắm!”

“Không, ta không cười, ta muốn cảm tạ

nàng đã cho ta một cơ hội tiếp cận nàng!” Hôn nhẹ lên trán, lòng tôi

thấy ấm áp, tôi vươn tay ra, trong lúc Long Kỳ đang kinh ngạc, ôm lấy cổ chàng, mang theo nỗi niềm xúc động vô bờ mềm mại, ngả đầu lên vai

chàng, mái tóc đen dài tràn xoã trước ngực chàng, một luồng xúc động cứ

dâng tràn dâng tràn như thác lũ, “Thiếp yêu chàng…” Tôi đem nụ hôn khắc

tạc lên môi chàng. Bất cứ chuyện gì tôi làm, những lời Hà công công nói

vẫn vang lên trong đầu, “Hoàng thượng chỉ sủng ái mỗi mình cô nương, đây là con đường tốt nhất của cô nương đó!”

Tôi có nên đòi danh phận với chàng không

đây? Muốn, tôi muốn chứ! Tôi hình thành ý tưởng hoàn chỉnh trong lòng,

tôi muốn điều kiện tiên quyết của chàng thực chính xác, tôi muốn được

cuốn vào trong trận tranh đấu cung đình một trận, hơn nữa tôi còn muốn

thắng nữa. Nghĩ đến đây, trong mắt tôi bắn ra một luồng lạnh lùng. Dần

dần khi đã bình tĩnh trở lại, tôi tựa người bên cây cột nhìn về con

đường phía trước, chàng vẫn còn phải xử lý việc triều chính dưới ánh

nến, tôi muốn đợi chàng trở về.

Bóng đêm tràn xuống, cho tới khi ánh

trăng hiện lên trên ngọn cây trước phòng, Long Kỳ lúc này khoác áo ánh

trăng đi tới, nhìn mông lung trong ánh trăng bỗng có chút nhìn không rõ

biểu hiện trên mặt chàng, cho tới tận khi ánh sáng soi rõ trên nửa khuôn mặt chàng mới thấy hiện lên thần sắc mệt mỏi. Tôi trừng mắt nhìn, đối

lại ánh mắt ôn nhu như nước suối của chàng, trong mắt đầy vẻ thâm tình

vô cùng, vừa lúc chạm vào sự ôn nhu trong mắt tôi, “Sương đêm rơi xuống

sao còn đứng chỗ này vậy?”

Vừa tắm xong, chỉ mặc váy áo đơn giản, đi chân trần, bị chàng nhắc mới chợt tỉnh, tri giác của tôi cũng tỉnh

theo, cảm giác mát mát dưới chân, trên người thấy lạnh, tôi hít một hơi

khí lạnh, co rụt lại người, nhếch môi cười đáp khẽ, “Giờ đã là mùa hè,

không sao!”

Sự nhu tình của Long Kỳ tràn đầy, từ từ

tới gần tôi, tôi cứ cố đứng tỏ thái độ chờ chàng, dưới đêm trăng, quần

áo mỏng manh bị gió thổi qua bay phất phơ, Long Kỳ ôm chặt tôi vào trong lòng, “Đang đợi ta sao?”

“Vâng!” Khẽ đáp, ngả đầu tựa vào vai

chàng, ôm chàng thật chặt. Được một lát, tôi giãy ra, nhìn chàng thâm

tình, đáy mắt một mảng mơ mộng. Tôi kiễng chân lên, trực tiếp lên lên

đôi môi bạc đã chờ đợi từ lâu, nói thật nhẹ nhàng, “Thiếp muốn….” Nói

xong, mặt bỗng đỏ bừng, cả người nổi lên từng luồng nóng bỏng.

Long Kỳ bỗng cứng người, tiện đà phát ra

tiếng than nhẹ, nhiệt liệt đáp lại tôi. Đầu lưỡi nồng cháy của chàng vói vào miệng, hút, truy đuổi, triền miên, ngọt ngào hôn trên môi, dưới

cằm, mọi chỗ, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng lên, tựa như đang ngâm

người trong nước nóng vậy, một tấc một tấc lại nhũn ra. Tôi động tình

đưa tay xao vạt áo của chàng, cởi bỏ đai lưng trên người chàng. Chàng ôn nhu đè lại tay tôi, đặt tôi trên tấm gỗ lim, tôi nửa nằm nửa ngồi thì

đôi môi đã hôn lên trên cổ tôi, đùa giỡn toàn bộ cơ thể tôi tới rung

động, nhịn không nổi phát ra giọng mềm nhũn không có sức, “Kỳ…”

Trong đầu tôi đã sớm mê say, không biết

là tôi và chàng vẫn còn nằm trên mặt sàn gỗ, bỗng toàn thân nhẹ bỗng, cả người bị ôm lấy, sau đó thân mình buông lỏng, được đặt vào trên giường. Tôi khó chịu vặn vẹo, đưa tay ra xé rách sự cản trở trên người, mặt mũi nóng bỏng, quần áo dần dần được bóc ra từng cái. Tôi có chút bất an, có chút thẹn thùng, cúi đầu, nói khẽ, “Xin chàng nhẹ cho chút…”

“Được” Giọng chàng ở trên người tôi trở

nên khàn khàn không giấu được, nói xong thì ngậm luôn vành tai tôi, mềm

mại trêu chọc, bàn tay to đã rất ái muội lần được bên hông tôi, kéo đai

lưng ra. Tiếp đó một thân hình trần trụi khoẻ mạnh đè lên. Đặt tay lên

đôi vai và tấm lưng rộng kia, cảm thụ sự nóng bỏng mạnh mẽ và vô cùng ấm áp đó, móng tay tôi cắm sâu vào da thịt ấy, tôi thở dài rên rỉ, mạch

máu phồng lên kịch liệt va chạm, lại có chút trầm mê, “Kỳ…” Tôi cười

tươi, cảm giác được thân thon dài của chàng tiếp xúc với da thịt trần

trụi của mình, tôi chỉ muốn được giải thoát. Da thịt mẫn cảm bị quần áo

mỏng cọ sát khó chịu, làm tôi muốn khóc, giãy ra lại bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lại, cả người nóng rực như thiêu đốt làm cho tôi tuyệt vọng

tưởng té xỉu nhưng lại không được như mong muốn. Tôi theo bản năng áp

sát tới đôi môi bạc, loạn xạ gặm cắn, dường như còn nghe được tiếng cười khẽ và kêu rên.

Hôn, hung mãnh và kịch liệt, lời lẽ dây

dưa đều đau, hương vị nước bọt giống như mật ngọt vậy, làm cho tôi thấy

khát, vội vàng muốn truy tìm hương vị mất hồn kia, trước ngực lại bị một trận ẩm ướt nóng hút ngậm vào vội kêu khẽ, mở toạc áo, hơi thở dồn dập, sự bén nhọn không khuây khoả được dục vọng dâng trào, ngược lại như có

như không, chỉ muốn có người lấp đầy, chỉ muốn được người dùng sức dồi

dào lấp đầy.

Đêm, gió nhẹ phe phẩy vào mặt, mát mẻ, thân hình kết hợp ngọt ngào, nóng bỏng.

Sáng sớm, nước ấm đã chuẩn bị xong, Hoan

nhi hầu hạ tôi lau rửa. Tôi ngồi trong bồn tắm tràn đầy mùi hoa, trong

lòng cũng như hít đủ, nhắm mắt lại, ngả đầu lên thành bồn, nếu đã sai

rồi thì cứ để cho nó sai đi!

Hoan Nhi càng không ngừng lấy thêm nước

cho tôi, tôi ngồi rất lâu, lại bị một tiếng kêu to làm bừng tỉnh, một

giọng bên ngoài thanh thanh truyền đến, “Vũ phi nương nương, người đã

tắm xong chưa? Hoàng thượng đang đợi người dùng cơm đó!”

Vũ phi nương nương ư? Lúc tôi đang giật

mình kinh hoảng thì Hoan nhi cười phá ra vui vẻ, “Nương nương, để Hoan

nhi mặc quần áo cho người nào!” Long Kỳ đã phong tôi làm phi rồi, có Hà

công công ở đó, chuyện danh phận cứ vậy mà thành.

“Được!” Tôi đỏ mặt ngó ra, run sợ trong

chốc lát, giọng Hoan nhi không sợ hãi nói liên hồi, “Ây da, nương nương, người cũng đừng đỏ mặt chứ, hiện giờ ngay cả trong cung bên đó cũng

biết hết rồi!”

Cả người tôi lại càng đỏ hơn, nhéo mắt có chút vui sướng, giở giọng oán trách, “Được rồi, đã biết đừng có nói nữa!”

Tôi được Hoan nhi giúp mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, hướng đại sảnh đi đến. Long Kỳ một thân ngọc mặc hoàng

bào, hôm nay thoạt nhìn chàng muốn làm chuyện chính rồi! Tôi hạ mình về

phía chàng, “Nô tì xin thỉnh an hoàng thượng!”

Long Kỳ đi vội tới đỡ tôi dậy, “Ái phi xin đứng lên!” Tôi ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chàng, tôi là ái phi của chàng!

Bữa sáng này ăn vô cùng vui sướng, còn

chưa tới trưa, Hoan Nhi không lừa tôi, toàn bộ hoàng cung, kể cả triều

thần trong triều cũng đến đầy trong sơn trang, dẫn đầu là tần phi trong

cung, Lệ phi và Lan phi phong tình chân thành tiến vào trong đại viện,

đi đằng sau là các loại phi tần to nhỏ, xếp hàng sau là dãy cung nữ thái giám, trong tay đang cầm hoặc ôm gì gì đó đều hạ thấp người nói lời cảm tạ, “Cám ơn Lệ phi nương nương, Lan phi nương nương và các vị tỷ muội”

Lệ phi cười thật đúng lúc, trong mắt

không giống các phi tần khác lộ ra biểu hiện hận thấu xương, ra vẻ thân

thiết nắm chặt lấy tay của tôi, “Aizzz…Muội muội làm gì khách sáo với tỷ tỷ vậy chứ! Lễ này đó đều là muội nên có, muội muội có công thị tẩm, tỷ tỷ đặc biệt đến chúc mừng! Lễ mọn nho nhỏ này cũng chẳng có gì”

Miệng nàng ta thì nói khéo léo vô cùng, ý cười trong mắt pha chút gượng ép gì đó, rồi lại duy trì vẻ nhàn nhã.

Tôi cũng không nói ra, cứ cười liên tục, tôi gật gật đầu với nàng ta.

Chỉ một lát sau, trong phòng tôi ở đã đầy lễ vật, đơn giản là các loại

trân châu, bảo vật, vải vóc tơ lụa để đầy, Hoan nhi cười toe toét, cùng

mấy thái giám kiểm kê.

Cuối cùng, bọn họ báo số cho tôi, tôi

uống trà ngồi nghe, mới biết được Thái Hậu cũng mang lễ tới đây, ý lạnh

tràn lên. Phải biết rằng, không lâu sau tôi sẽ giao chiến chính diện với bà ta. Hà công công từng nói, chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, Thái Hậu

cầm quyền, rơi vào thuộc hạ của bà ta, tôi phải ứng phó cẩn thận mới

được, nếu không chết không toàn thây.

Tôi do dự tự hỏi, ngước mắt nhìn Hà công công mang vẻ mặt cười cười đi vào phòng, “Nô tài xin thỉnh an nương nương!”

Chỉ trong một đêm mà chủ tớ đã xác nhận

rõ, ngày hôm qua còn là bạn, mà hôm nay đã là chủ tớ rồi. Thực có chút

châm chọc quá đi, tôi dướn mày, “Công công không cần đa lễ!”

“Nương nương….aizzz…có phải nương nương có chút lo lắng hay không?”

“Ngươi biết sao?” Tôi nhếch mày lên,

trong mắt Hà công công dâng lên sự tự trách, “Nương nương đã là hoàng

phi rồi, vì chủ nhân làm trọng là phúc khí của nô tài, hôm nay lão nô

xin đưa tới cho nương nương một thái giám nhỏ, hắn đã đi theo nô tài

mười mấy năm rồi, là nô tài tự mình nuôi lớn, hôm nay đem hắn tặng cho

nương nương, sau này có chuyện gì khó khăn thì dễ đối phó!”

Hà công công là đang đề cử thân tín cho

tôi, bạn bè đã rõ rồi, cũng nên có ít người thân tín bên cạnh. Tôi gật

gật đầu, ông ta gọi ra bên ngoài bảo khuôn mặt thái giám thiếu niên tiến vào, thái giám gọi là tiểu Thuận tử, là một đứa bé lanh lợi, cũng thích nói chuyện, từ nay về sau sẽ là người thân cận bên cạnh tôi rồi.

Lần này người vào đến cửa làm tôi sợ nhảy dựng lên, dĩ nhiên là Cầm công chúa. Khuôn mặt nàng ta u sầu, chân

thành tới. Lần gặp này lại vô cùng xấu hổ, cảnh trước đây đùa nàng ta

hiện lên trước mắt, trầm mặc đứng im, nàng ta mở miệng trước, “Cảm ơn

bức vẽ của người! Vẽ rất được!” Tôi dở khóc dở cười, thân thiết hỏi,

“Công chúa có gì không vui sao? Gần đây có khoẻ không?”

“Có gì mà không khoẻ chứ, cũng giống như

trước đều hơi vướng bận chút thôi!” Nàng ta than khẽ, lại tràn đầy vẻ u

sầu như cũ, so với cô gái trước kia gặp lại khác nhau tới mười lần, chả

lẽ, chuyện thành thân đã làm cho nàng ta thay đổi sao? Tôi cười nhẹ,

“Nếu công chúa nguyện ý nói, ta thực ra cũng là một người nghe tốt lắm

đó!”

Lúc này nha hoàn của Cầm công chúa lắm

mồm nói, “Còn không phải là vì Phò Mã hay sao, đang yên đang lành bỏ rơi công chúa đi biên quan, chẳng để ý gì đến tâm tư của công chúa hết đó!”

Đầu tôi “ầm” một tiếng, không dám tin,

Ngọc Hoán đi biên quan sao? tôi cau mày, “Thế nào? Phò mã gia đi biên

quan khi nào vậy? Hắn đi biên quan làm cái gì thế?”

Cầm công chúa khẽ cắn môi, mãi một lúc

sau mới trả lời, “Được rồi, ta ta cũng không gạt người nữa, mình và Ngọc Hoán sau khi thành thân ngày thứ hai, chàng liền hướng Hoàng huynh đợi

lệnh xin đi biên quan thủ thế. Hoàng huynh vốn không đồng ý nhưng chàng

vẫn cứ cố ý muốn đi, ta khuyên mãi chàng mà không được! Ta thực là người đáng thương quá….” Nói xong hốc mắt Cầm công chúa dâng đầy nước mắt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 88
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...