Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 78

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Không thể tưởng nổi chuyện này bị trong

cung phát tán ra thực nhanh, tưởng muốn kiểm tra việc vẽ vời của tôi là

nàng ta thực sự quá ngu, tôi đứng dậy gật gật đầu, “Vậy tiểu nữ tử sẽ vì công chúa vẽ một bức vậy!”

Một lát sau, tiểu Thuý tiểu Lan mang tất

cả thuốc màu giấy vẽ của tôi tới. Tôi cầm lấy bút liếc mắt nhìn Cầm công chúa một cái, lúc này trong mắt nàng ta hiện lên vẻ đắc ý có thể hình

dung ra gì đó, được lắm! Tôi sẽ cho cô được đắc ý dạt dào tới mức sụp

xuống như mặt mèo vậy, cho cô trờ về vui vẻ tới không tưởng tượng nổi.

Ngay từ đầu nàng ta cũng không biết là

tôi vẽ gì, cố ra vẻ thanh cao, thong thả uống trà, ăn điểm tâm. Tôi

nhanh chóng miêu tả khái quát khuôn mặt nàng ta, rồi sau đó bắt đầu tô

màu, đem ba phần đắc ý, bảy phần cao ngạo của nàng ta miêu tả vô cùng

sống động, mà vẻ xinh đẹp của nàng ta cũng không sửa, cứ để cho nàng ta

nhìn thấy bức hoạ này vừa tức vừa vui không phải là tốt hơn không. Đó

mới là ý đồ tôi muốn nhìn tới.

Tôi dừng nhát bút cuối cùng xuống, đứng lên, “Công chúa, đã vẽ xong rồi ạ!”

Nàng ta bảo một nha hoàn tới cầm lấy bức

hoạ, bởi vì bức hoạ này thực sự là vẽ nàng ta đẹp nhất làm cho nàng ta

không nữ vứt đi, nhưng cũng không dám nói là tôi vẽ không đẹp, nàng ta

đưa bức hoạ nha hoàn nhìn tôi, “Không ngờ ngươi thực sự có tay nghề,

được rồi, hôm nay bản công chúa mệt rồi, ngày khác lại đến vậy!”

Nàng ta đem theo nha hoàn vội vã bước đi, Quá phu nhân làm như không nhìn rõ cảnh tượng vừa rồi, bình tĩnh nhìn

theo bóng dáng của công chúa, khe khẽ thở dài, “Aizz..”

Buổi tối Ngọc Hoán trở về, sắc mặt vẫn

không ổn, tôi chỉ biết Long Kỳ không đồng ý chuyện huỷ hôn, nghe nói Cầm công chúa hôm nay cũng tới Quý phủ, vẻ mặt chàng lo lắng nhìn tôi, “Vũ

nhi à, nàng không bị ấm ức đó chứ!”

Tôi lắc lắc đầu, “Vũ nhi của chàng sẽ không dễ để cho người khác bắt nạt như thế đâu!”

Ngày thứ hai, tôi được thái giám trong

cung mời trở về cung điện hoạ sỹ, nơi đó sớm đã có một bóng người đang

đợi tôi. Tôi không ngờ được mời trở về là Hàm Mặc, nhìn thấy thần sắc

tôi cũng ổn hắn thản nhiên nở nụ cười tươi.

“Nha đầu ta đã cố gắng khống chế rồi

nhưng vẫn muốn gặp nàng!” Tôi nhìn về phía hắn trừng mắt nhìn, “Anh

không tìm tôi, tôi còn đang muốn tìm anh đây nè!”

Hàm Mặc như hiểu được ý nghĩ của tôi,

ngồi xuống chiếc giường mềm, “Nha đầu à, ta và nàng gặp mặt, cũng không

nể mặt của ta, đừng làm chuyện khác nữa, cứ để cho chúng ta cùng vui vẻ

với nhau một chỗ không phải tốt hơn sao?”

Tôi thở dài, đây là loại tình yêu thứ ba

ngoài tình yêu thực ra, tôi gật gật đầu, “Được rồi! Tôi không nói nữa

vậy! Mỹ nữ bên cạnh thân vương điện hạ nhiều như mây vậy, ngày nào cũng ỉ hồng ôi thuý, đến cả lòng các cô gái một người cũng đều không biết

sao!”

Mắt phượng hắn mỉm cười, nhìn soi xét

tôi, “Nàng cũng là tri kỉ của ta, ta tìm để nói chuyện với nàng thì tốt

hơn chứ! Cần gì phải tìm những người khác nữa?”

Vị thái giám bên cạnh hắn lúc này mới

nói, “Đã nửa năm nay điện hạ không tìm cô gái nào rồi! Những cô gái

trước kia đều bị điện hạ bắt rời đi hết..”

“Câm miệng!” Hàm Mặc quát ông ta, nhìn tôi cười, “Nàng nên rõ hơn!”

Tôi cúi đầu, ngưng cười, “Điện hạ có muốn cùng giúp tôi đi ngắm hoa hay không? Tôi thấy hoa ở đằng kia nở rất

đẹp, vừa rồi vội quá chưa kịp ngắm!”

Hàm Mặc cũng không dây dưa thêm cùng đi

với tôi ra hoa viên. Mùa xuân càng ngày càng tràn ngập, gió nhẹ vờn đùa, các loại hoa đua nhau khoe sắc đung đưa trong gió, xấu hổ e ấp, như cô

gái đa tình, như thiếu phụ nhàn nhã, cứ chọc người như thế, cứ vậy quyến rũ người ta, hương bay phiêu tán, mùi thơm ngát thấm sâu vào ruột gan,

làm cho con người ta bất giác si mê. Tôi vui mừng đến trước đám hoa phất nhẹ tay áo nhanh nhẹn múa.

Hôm nay tôi và Hàm Mặc chơi đùa thực sự vui vẻ, nếu tôi là một diễn viên yêu nghề, thì Hàm Mặc lại là một khán giả tuyệt vời.

Buổi chiều trở lại Quá phủ, nghe nha hoàn bảo Ngọc Hoán vào cung vẫn chưa về, đột nhiên tôi cảm giác có chút bất

an, mỗi lần Ngọc Hoán vào cung tôi đều không hề có cảm xúc gì cả. Tôi

đang nóng ruột đến độ có người gọi tên tôi, nói qua có đại nhân muốn tìm tôi, lòng tôi ngẩn ra, theo nha hoàn đi đến.

Quá đại nhân ngồi tại ngôi chủ nhà phía

trên, trước kia mặt lúc nào cũng cười, lần này nhìn không thấy vui buồn

gì, lòng tôi càng cảm thấy bất an hơn, tôi hướng về phía ông hạ mình,

“Vũ nhi bái kiến đại nhân!”

“Đứng lên đi!” Ông chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, tôi theo lời ông ngồi, đợi ông mở miệng.

Ông ho khẽ một tiếng, “Diệp cô nương cùng khuyển tử biết nhau đã bao lâu rồi vậy?”

“Đã nửa năm rồi ạ!” Tôi đáp.

Ông gật gật đầu, “Ta đây sẽ không vòng vo nữa, nói thẳng vậy! Cô nương cũng biết khuyển tử nhà ta cùng CẦm công

chúa có hôn sự, ta xem cô nương chắc cũng biết có đúng không?” ông không nói thêm nhưng tôi cũng hiểu ra, tôi vội vàng đứng dậy, không kìm nổi

mình, “Đại nhân, cháu và Ngọc Hoán là thật tâm yêu nhau, chẳng nhẽ đại

nhân lại nỡ lòng chia rẽ cháu và Ngọc Hoán hay sao?”

“Không phải là ta muốn chia rẽ các ngươi, mà là cô nương nói vậy cũng là người hiểu được lý lẽ! Tiên Hoàng đã

quyết định chuyện này thì đương nhiên không thể sửa đổi được! Chúng ta

cũng không còn cách nào!” Tôi hiểu được, tôi đương nhiên hiểu được, quan hệ lợi hại như vậy không phải đã rõ lắm rồi sao? Tôi chỉ là một người

dân thường, còn đối phương lại là một vị công chúa cao cao tại thượng,

về tình về lý, lấy công xem tư, họ đều đã đứng phía bên Cầm công chúa

kia rồi, chỉ còn có Ngọc Hoán thì không nhất trí, nhưng việc hôn nhân

đại sự, đều do cha mẹ làm chủ cả, chuyện này cũng không coi là thực, tôi nghĩ Quá đại nhân cũng không coi ra gì, con ông mỗi ngày đều đi gặp

Hoàng thượng đều bị mời về, ông cũng vì nghĩ cho Ngọc Hoán mà thôi. Muốn trách thì chỉ có thể trách tôi là kẻ dân chúng bình thường này mà thôi.

Tôi cười khổ, “Cháu hiểu ạ, cháu đương

nhiên là hiểu lắm, Quá đại nhân, chả nhẽ không còn cách nào sao? Ngọc

Hoán có đồng ý không ạ? Ngài có nghĩ tới cảm thụ của chàng không ạ?”

Trên mặt ông hiện lên vẻ buồn bã, “Ta sẽ cùng bàn bạc với nó, chuyện này không cần cô quan tâm! Nếu không có chuyện gì của nó nữa thì cô nương

có thể về nghỉ được rồi, chỉ là xin cô nương đừng trách lão phu, lão phu cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi!”

“Vì sao ạ? Chả nhẽ có người đã nói gì về cháu sao?” Tôi bỗng dưng cả kinh.

“Không có, mà là căn cứ vào ý chỉ của

tiên hoàng, hôn sự của Ngọc Hoán và CẤm công chúa cuối tháng này sẽ cử

hành! Thời gian cũng không còn dài cho chúng ta nữa rồi”

LÒng tôi đau đớn khôn cùng, cuối tháng ư? Cách hiện tại cũng chỉ còn có hơn mười ngày nữa thôi. Ông trời ơi, vì

sao ông lại đối xử với tôi như vầy? Đến cả cho tôi có cơ hội được yêu

một lần thôi cũng không có sao? Tôi chỉ muốn nghĩ đến lần đầu yêu thật

sâu sắc, muốn được sống một cuộc sống yên ổn, vì sao ông lại tìm mọi

cách ngăn trở, tôi rốt cục đã thiếu ông cái gì chứ?

Tôi được hai nha hoàn đỡ về phòng, nước

mắt không ngừng rơi, tim tôi đều đau tới cùng kiệt, tôi trốn mong chờ

Ngọc Hoán nhanh chút trở về, tôi muốn nói cho chàng biết tôi nên làm cái gì bây giờ đây? Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Tiểu Thuý tiểu Lan khóc đi sau tôi, các

nàng nói qua đại nhân cuối cùng công đạo lời cuối bảo ngày mai chúng tôi chuyển ra khỏi Quá phủ, từ nay về sau không còn dây dưa gì với Quá phủ

nữa.

Nhanh như vậy sao? Nhanh như vậy mà đã

đuổi tôi đi rồi sao? Diệp Vũ tôi thật đúng là thua thảm quá mà! Tôi

không trách chàng, nhưng tôi oán thời đại này tàn khốc tuyệt tình quá,

tôi ngất đi, ý thức cuối cùng còn nhớ là tiểu Thuý tiểu Lan la lên, tôi

đã chìm sâu vào cơn mê.

Tôi bị vô tình đuổi đi, vào lúc ngọc Hoán vẫn chưa trở về, tôi không biết vì sao Ngọc Hoán không ở trong phủ, có

phải là do Quá đại nhân cố ý làm vậy không? Hay là vẫn ở chỗ Cầm công

chúa trong cung?

Tôi biết trong chuyện này nhất định có

nội tình, nhưng không có chứng cớ, tôi và tiểu Thuý tiểu Lan lại vào ở

Khách sạn lúc trước, phong trào tuyển tú nữ cũng đã trôi qua, trong kinh thành không còn ồn ào náo nhiệt nữa. Tôi và tiểu Thuý tiểu Lan chạy vào giữa phố, tôi hoảng hốt không lên tiếng, cả ngày hôm qua lo lắng đến

mức không còn cảm giác gì nữa. Tôi chỉ cảm thấy tương lai tuyệt vọng

quá. Hôm qua và hôm nay như một cơn ác mộng dây dưa cả thể xác và tinh

thần của tôi. Vậy hôm trước nữa còn có tiếng cười theo gió của tôi đã

không còn, chỉ còn thể xác này, không còn tư tưởng, mùa xuân là bắt đầu

sinh mệnh, vì sao tôi lại không còn cảm giác gì nữa vậy?

Đầu óc tôi trống rỗng, tiểu Thuý tiểu Lan cứ bám sát đi sau tôi, không rời nửa bước, bị người đuổi đi tư vị thật

khổ sở quá, khổ sở quá đi! Này mọi chuyện đều chỉ đổ tại thân phận tôi

là bình dân, buồn cười quá đi!

Đột nhiên tôi như bị điên vậy cười khinh

thường rộ lên, trên đường cái, tôi hình như đã nổi điên vậy, mất đi tình yêu và bị khuất nhục hai thứ cùng đả kích một lúc tôi chịu không nổi

rồi, tương lai phía trước của tôi đã mất, tôi không thể tiếp tục tiêu

diêu được nữa rồi.

Ngọc Hoán vẫn không đi tìm tôi, tôi biết

vì sao rồi, tôi không trách chàng. Tôi trách ai thì trách chứ không bao

giờ trách chàng, chàng đã làm hết sức mình rồi. Lòng tôi đã chết, tôi

chỉ có thể chúc phúc cho chàng và Cầm công chúa, thực ra thì Cầm công

chúa cũng không xấu quá, mỗi người yêu đều ích kỷ cả, nàng ta cũng thế,

chỉ vì ánh mắt đố kỵ mới có thể khiêu khích tới tôi thôi.

Đoạn vòng vèo của chúng tôi đã hết, kinh

phí tiêu dùng ở kinh thành, ngoài việc chúng tôi nuôi ngựa ra thì đã

không còn nhiều cho lắm, tôi bắt đầu cảm giác cuộc sống thực khắc nghiệt quá, tôi khóc rống ba ngày ba đêm, khóc tới mức sắp mù rồi, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, bởi vì tôi tính tương lai cứ như vậy biến mất

không còn, cứ tan nhanh như vậy, đột nhiên như vậy, tôi còn không kịp

chuẩn bị cho tốt thì vô tình đã bị đá bay mất rồi. Nghĩ đến đây tôi cố

nén nước mắt nhưng nước mắt cứ trào ra, trước sau cũng nghĩ không ra

chuyện gì cả.

Chỉ còn một chuyện tôi vẫn thấy tiếc

nhưng cũng là lúc tôi nên buông tay rồi, không thấy Ngọc Hoán, tôi cũng

không dám hỏi nhà đối diện. Tôi cũng không có dũng khí làm lại lần hai,

cũng không muốn tự rước lấy nhục, được lắm!

Diệp Vũ tôi đây không muốn khốn khổ lần

nữa, nên buông thì buông, quyết định rất nhanh làm cho cả hai người đều

dễ chịu, chỉ là, tôi ước muốn được gặp mặt Ngọc Hoán một lần, chỉ một

lần cuối thôi.

Khi tôi lâm vào tận cùng thì Hàm mặc tìm

được tôi, nhìn thấy tôi nằm trên giường, hắn đau lòng gọi tôi, “Nha đầu, Nha đầu à..” Tôi mở mắt vô thần nhìn hắn, tôi không muốn nói chuyện,

khuôn mặt tái nhợt, đã vài ngày rồi chưa ăn gì, không phải là không có

gì ăn mà là ăn không vô. Cứ thấy cơm thì buồn nôn, vị lập tức co rút

lại. Tôi kệ Hàm Mặc cứ cuộn tròn mình lại, Hàm Mặc cũng phân trần gì, ôm lấy tôi bước đi, “Nha đầu….Ta ôm nàng cho Thái Y xem, vì sao nàng cứ

phải tự tra tấn mình thế cơ chứ…Ta đã nói rồi còn có ta mà…”

Thần chí tôi không rõ cho lắm, chôn mặt vào trong lòng hắn, kệ hắn mang tôi đi bất cứ nơi đâu.

Khi tôi tỉnh lại cũng là lúc ngửi thấy

mùi thuốc nồng đặc trưng, tôi cau mày cố gắng cự tuyệt nhưng chẳng còn

sức lực nào cứ bị người ta ép vào, một luồng hương vị chua xót xuyên

xuống họng, tôi bị sặc ho kịch liệt, thấp thoáng bên tai nghe có tiếng

nói khẩn trương, “Mau cho nàng uống chút nước, nàng sợ đắng…”

Một lát sau lại có một luồng nước trong

trẻo đi qua, bỗng chốc cảm giác tốt hơn rất nhiều. Tôi cố lẳng lặng trợn to mắt thấy cạnh giường có mấy khuôn mặt hiện vẻ lo lắng, người đứng

mũi chịu sào là Hàm Mặc. Thấy tôi tỉnh lại thì thở dài nhẹ nhõm, tiểu

Thuý tiểu Lan đứng cạnh bưng thuốc vẻ mặt vui mừng vô cùng. Một ông lão

râu dài trắng phơ đang bắt mạch cho tôi, “Cô nương đã nhiều ngày không

ăn, đói khát quá độ, khiến cho dịch vị không thích ứng, chỉ cần vui vẻ

ăn vài thứ, dịch vị làm ấm lên thì tốt rồi, nhưng nhất định phải duy trì tâm tính bình thản, đừng ưu sầu, có như vậy mới không ảnh hưởng tới

việc thèm ăn!”

Thái y rời đi, Hàm Mặc tiến lên, nắm lấy

tay tôi, “Nha đầu à, nàng suýt nữa thì doạ ta hỏng rồi nha, người

đâu….Nhanh chút làm đồ ăn nhẹ tới đây!”

Một lúc sau đầu giường tôi nằm có mấy nha đầu, trong tay bưng đồ ăn, tôi bị thuốc kia làm cho đắng ngắt, bỗng

chốc có cảm giác, bụng trống rỗng cứ co rút liên tục, đau nhức quá, tôi

chẳng còn cách nào cầm đũa, Hàm Mặc cứ bón cho tôi từng ngụm từng ngụm

một. Tôi khó khăn nuốt từng miếng từng miếng một lát sau thì đã thấy có

sức, tôi bắt đầu tự mình ra tay, Hàm Mặc lẳng lặng làm bạn bên cạnh tôi.

Tôi bắt đầu được chăm sóc trong phủ Hàm

Mặc, nơi đây tạm thời là nhà của tôi, tôi không biết sau này có chuyện

gì xảy ra nhưng Hàm Mặc nói với tôi, “Nàng nguyện ý ở lại bao lâu thì

tuỳ, hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ đuổi ta!”

Tôi cũng không biết nữa, sau khi bị tổn

thương tôi thầm nghĩ tìm một nơi để tránh gió là ổn rồi, tôi cũng không

có yêu cầu gì nhiều. Hàm Mặc đối với tôi tốt vô cùng, giống như ở huyện

Kinh Đô vậy, giống như đoạn trước đây không bị chút ô nhiễm nào vậy,

tình cảm thuần khiết như đã trở lại, bỗng dưng lòng tôi cứ dần khép

chặt, tôi vô cùng cảm tạ hắn lắm.

Nhưng chuyện đối mặt thì cuối cùng vẫn

phải đối mặt, không biết Ngọc Hoán tìm cách nào mà đến, chàng đứng ở

ngoài cửa phủ Thân vương, Hàm Mặc không cho chàng gặp tôi, nhưng tôi

không chịu nghe lời, lòng tôi vẫn muốn gặp chàng, nên Hàm Mặc bất đắc dĩ đành phải mở cửa phủ ra. Bóng Ngọc Hoán đi tới làm cho nước mắt tôi lập tức trào ra, nhưng tôi xoay người lấy tay lau đi rồi mỉm cười cùng nói, “Ngọc Hoán à, sao chàng lại tới đây?”

Cả người tôi được ôm rất chặt, khoé mắt

Ngọc Hoán lệ chảy xuống, “Vũ Nhi, ta xin lỗi nàng, ta thực xin lỗi nàng, ta không biết họ lại đối xử với nàng như vậy, ta thực không biết….”

Tôi cố kìm nén không rơi lệ, lẳng lặng

nghe, Ngọc Hoán được cha chàng bắt rời đi, mấy ngày sau mới trở về, sau

khi biết tôi đã rời đi rồi, thì chàng điên cuồng đi tìm kiếm khắp kinh

thành nhưng vẫn không tìm thấy tin của tôi, cuối cùng không biết sao mà

nghe được tin của tôi mới hấp tấp chạy đến.

Tôi lùi vội cách xa chàng ra, trong lòng

đã sớm nghĩ rất ổn, tôi không thể làm cho chàng và cha mẹ chàng ghét

nhau, trên lưng lại bị đeo thêm tội bất hiếu, chỉ còn có cách làm cho

tôi và chàng chấm dứt, đem toàn bộ quan hệ của chúng tôi chặt đứt. Tôi

không thể hại chàng.

Nhìn thấy vẻ lạnh lùng xa cách của tôi,

Ngọc Hoán cả kinh, định ôm lấy tôi lần nữa, mà vào lúc này, Hàm Mặc đã

kéo tôi cách xa ra, ôm chặt vào trong lòng, “Quá công tử, ngươi đã làm

Vũ nhi cô nương thương tổn rồi, nếu muốn kéo lại gì đó, nếu ngươi lại

làm tổn thương tới nàng, đừng trách bổn vương không khách sáo!”

Ngọc Hoán nhìn vào ánh mắt tôi, tôi hít

sâu một hơi, từ trong lòng Hàm Mặc tách ra, tôi đón nhận ánh mắt lệ rơi

của Ngọc Hoán mà lòng đau đớn vô cùng, nhưng nước mắt đã không còn, tôi

bình tĩnh bảo, “Ngọc Hoán à, chàng phải biết chúng ta không còn gì nữa

rồi, chàng đi đi!”

Lời nói tàn nhẫn tôi thực sự không nói nổi chỉ có thể nói những lời đơn giản mà trực tiếp thôi.

Ngọc Hoán lắc lắc đầu, “Đừng…Trong lòng

nàng không phải nghĩ như vậy, ta biết…ta biết nàng đang oán ta….Vũ nhi

à…” Lòng tôi đau quá, dạ dày lại đau nhức kinh khủng. Tôi xoa xoa bụng,

Hàm Mặc và Ngọc Hoán cùng lao tới, Hàm Mặc kéo tôi vào trong lòng, nói

lãnh đạm, “Quá công tử, xin ngươi đừng có kích thích nàng, ngươi và nàng đã không có tương lai, chiếu cố đến tương lai của nàng từ đây giao cho

ta, xin mời về đi!”

Hàm Mặc lạnh lùng hạ lệnh trục khách,

Ngọc Hoán bi thương nhìn tôi, tôi không hiểu sao có dũng khí, nhẹ nhàng

nhìn Hàm Mặc cười, sau đó nhìn về phía Ngọc Hoán kinh ngạc ngây người,

“chàng về đi! Ta đã đồng ý với Hàm vương gia, từ nay về sau, chúng ta

không gặp mặt nữa!”

Lời nói tàn khốc, tàn nhẫn cuối cùng cũng thốt ra, nhìn bóng dáng thống

khổ của Ngọc Hoán, tôi thở không nổi, “Ngọc Hoán à, đừng vậy mà, em

không phải cố ý làm tổn thương chàng đâu, xin chàng nhất định phải tha

thứ cho em, mong mọi người đều sống hạnh phúc, đừng để cho em phải thất

vọng! Đừng cô phụ nỗi khổ tâm của em, chàng nhất định phải sống thật vui vẻ có được không?”

Ngất lần này so với lần trước lâu hơn,

hai ngày hai đêm, không phải được vị thuốc làm cho tỉnh lại mà là tiếng

khóc kinh người thảm thiết làm cho tỉnh lại, hai nha hoàn bỗng dưng khóc lóc sướt mướt, bóng thon cao của Hàm Mặc canh giữ bên cạnh giường, đã

trở nên tiều tuỵ rất nhiều.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 78
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...