Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 11

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Đưa tay cho ta”

Tôi ngoan ngoãn vươn tay ra, một bàn tay

to nhanh chóng nắm lấy kéo nhanh tôi lên ngựa, con ngựa bị kinh sợ giật

mình, hí lên một tiếng, hai vó trước giơ cao lên, tôi sợ tới mức ôm chặt lấy eo hắn, mặt áp sát vào lưng hắn, một luồng nhiệt của đàn ông truyền tới, tôi thầm mắng mình một tiếng, thân thể hắn cũng không vì sự tiếp

xúc thân mật của tôi mà có phản ứng gì.

Để tôi ôm bừa, giục ngựa đi tới. Đây là

cục diện khốn quẫn nhất của tôi, ôm cũng không phải mà không ôm cũng

không phải, cưỡi ngựa cũng không giống như ngồi xe máy, cả chỗ nắm cũng

không có, cứ bồng bềnh, nếu ngồi không cẩn thận chỉ có ngã ngựa mà thôi.

Dọc đường đi, lòng tôi đấu tranh kịch

liệt, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy hắn. “Ngài tên gì vậy?” Tôi ngồi sau

lưng hỏi hắn, thấy rất hiếu kỳ với hắn

“Long Kỳ” Hắn đáp ngắn gọn. Long Kỳ sao?

Tôi nghiền ngẫm tên hắn, cũng dễ nghe nha! Cũng khá xứng với người, tuổi còn trẻ vậy mà đã có năng lực như thế, nếu ở địa vị cao hắn cũng phù

hợp là nhân vật chính trong tiểu thuyết vậy.

Ông trời hình như cũng biết chuyện chúng

tôi đi làm lần này giống nhau, nên dọc đường đi, làm mây che trăng, chỉ

có tiếng gió rít gào, thỉnh thoảng có tiếng gì đó từ bốn phái truyền

tới, như âm hồn quỷ vậy than khóc, như tiếng ai oán của người chết, âm

thanh thê lương tột cùng, xa xa một màu đen tuyền, thỉnh thoảng có ánh

lân tinh lấp loé, nhìn vô cùng yêu tà, như ánh mắt của quỷ vậy, cứ nhìn

chằm chằm vào từng cử động của ngươi vậy, lòng tôi rùng mình lạnh lẽo,

xem ra vùng này người chết không ít! Người bị chết nên để sống yên ổn,

mở quan tài coi như bất kính, nói thật tôi còn cho rằng làm vậy là không có đạo đức, nhưng toàn bộ là vì ai đây? Còn không phải vì cứu tôi sao?

Aizz…Tôi than thở trong lòng, nhắm mắt lại.

“Đại nhân, đằng trước là ngôi mộ của Triệu Chí ạ”

Một tuỳ tùng chỉ về phía trước kêu lên.

Tôi theo bên cạnh Long Kỳ đi tới, cách đó không xa có chút tiền giấy, lộ ra mấy ngôi mộ, có một đống đất cao cao dựng bài vị đằng trước, toàn bộ ngôi mộ lạnh tanh, dưới ánh trăng tàn càng thêm quỷ dị.

Long Kỳ nhảy xuống ngựa, đưa tay ra ôm

lấy tôi, tôi lắc đầu, tự mình nhảy xuống ngựa, thị vệ đằng trước đã bắt

tay vào đào đất, nhìn từng đám đất bị đào lên, tâm lý của tôi vô cùng

thương cảm, một thế hệ quan thanh liêm cứ thế là xong, thực sự đáng

thương quá, bỗng cảm giác hai má có luồng chất lỏng nong nóng trào ra,

tôi chớp chớp mắt, cây cối xa xa mờ ảo, tựa như thương xót cùng tôi vậy.

Bỗng trên vai tôi có một bàn tay, tôi

quay đầu, vẻ mặt Long Kỳ thân thiết nhìn tôi, tôi lấy tay lau nước mắt,

gục đầu xuống, đau buồn một mình.

“Bẩm đại nhân, đã thấy quan tài”

Có người kêu lên. “Mở ra” Long Kỳ hạ

lệnh, tôi ngước mắt nhìn vào thấy một cỗ quan tài đen như mực nằm trong

đất, giống như một cỗ thi thể, tản ra một mùi rợn tóc gáy, cảm giác lành lạnh cứ lan dần từ chân tôi lên.

Bốn người bên đó đã bắt đầu mở quan tài,

một mùi thịt hôi thối xông lên ngập tràn khắp nơi, tôi lấy tay che nhanh miệng, bịt chặt mũi lại, cảm giác buồn nôn, cũng không dám lên tiếng.

Long Kỳ đã trở lại bên cạnh tôi, kéo tôi nhích xa ra chút. Nhóm người

bên đó bắt đầu tiến hành khám nghiệm tử thi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi, Long Kỳ bên

cạnh không biết đang suy nghĩ gì! Dưới ánh trăng đường nét của hắn bỗng

trở nên sắc nét hơn, thái độ bình tĩnh, lạnh băng, tôi trừng mắt nhìn,

là tôi bị hoa mắt sao? Vì sao trong mắt hắn hiện lên một nét vô tình

vậy? Thời gia cứ chậm rãi trôi, đêm cũng dần tàn, tôi cảm thấy người rét run, nhìn ngôi mộ xa xa được xây lại lần nữa, bùn đất mới như cũ,

dường như không hề có chút dấu vết gì của việc động qua.

“Bẩm đại nhân, đã tra ra, người chết

trước khi chết đã bị uống qua độc dược, ngực bị một hung khí đâm, hung

thủ vô cùng tàn độc thực sự làm cho người ta thấy thất vọng vô cùng”

Khám nghiệm tử thi là một vị nhiều tuổi, ánh lên trong mắt lão một tia

tiếc hận đối với người chết.

“Sa Mộc, con dao kia đã điều tra ra chưa?”

Long Kỳ chuyển hướng sang một người đàn ông tuấn tú mặc quần áo đen.

“Bẩm đại nhân, đã điều tra ra, con dao

kia là xuất từ nhà đao Tường Thiên, kẻ tạo ra dao giả đã thừa nhận, mua

dao là nha hoàn Tiểu Diễm của Triệu phu nhân”

“Được rồi” Long Kỳ vừa lòng gật đầu, tôi

đứng cạnh nghe mà kinh ngạc không hiểu, mở to hai mắt, thì ra lừa Triệu

Vận Chi đưa ra con dao này là có mục đích, xem ra là tôi hiểu lầm hắn

rồi. Tôi ảo não hẳn, thực sự là lấy lòng tiểu nhân để đo lòng quân tử

ha. Long Kỳ quay đầu nhìn về phía tôi.

“Vụ án này đã vạch trần, ngày mai thẩm

vấn sẽ trả lại tự do cho ngươi” Ánh mắt của tôi bỗng chốc sáng ngời, cảm thấy vừa vui mừng lại vừa khốn quẫn, hưng phấn là vì tự do đang đến,

khốn quẫn là vì vừa rồi tôi có thái độ quá thất lễ với hắn, tôi ngượng

ngùng cười cười ” Đại nhân, đêm nay tiểu nữ tử đã hiểu được tội, biết

tôi quá nóng vội, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân, xin đừng

trách tôi nhé” Long Kỳ đương nhiên biết tôi đang nói chuyện gì, nhẹ

nhàng cười, xoay người đối với đoàn người nói “Quay về”

Tôi vẫn ngồi cùng hắn trên một con ngựa,

ngồi sau lưng hắn, khoảng cách thân mình tiếp xúc với lưng làm cho tôi

trong mỗi ngóc ngách có chút mềm mại hẳn, tôi bỗng đỏ mặt lên, tôi đang

nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi vẫn còn là một cô gái chưa rửa sạch tội danh, sao lại động lòng với hắn chứ? Nhưng trong lòng hiểu rõ tình hình hiện

tại, tôi thực khó mà không nghĩ đến ý nghĩ kia, tôi ôm chặt lấy hắn, áp

mặt vào lưng hắn, an tâm nhắm mắt lại. Mơ màng, có người chạm vào mặt

tôi, tôi khó chịu mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt làm tôi hoảng sợ

bị sốc “Ôi” làm gì vậy? Tôi thế mà lại tự dưng ngủ trên lưng hắn chứ!

Tôi ngượng ngùng lúng túng “Thực xin lỗi”

“Xuống dưới đi! Trở về nghỉ ngơi một trận, chắc khoảng vài giờ nữa thì trời sáng rồi”

Hắn khẽ cười một tiếng, nhảy xuống ngựa

trước, tôi nhảy theo sau, tôi thấy rất rõ tình cảnh hiện giờ của mình,

một vị quan sai đã đứng chờ ở đó tự bao giờ. Dọc theo đường đi, trăng đã tàn, ánh sáng ảm đạm hẳn, nhưng lòng tôi lại sôi trào mãnh liệt. Chỉ

vài giờ nữa thôi, tôi sẽ được tự do, tôi có thể quang minh chính đại đi

nghênh ngang khắp mọi nơi.

Nghĩ đến đây thì chân đã đi tới phòng

giam ẩm ướt, Tiểu Thuý và Tiểu Lan vẫn ngủ không yên giấc, chau mày,

trên mặt đọng nước mắt, trong mộng chắc chắn là mơ đến cái gì đáng sợ

rồi! Con bé ngốc này, ngày mai chúng tôi sẽ được tự do rồi, lòng tôi

thầm nói, không đánh thức các nàng nữa, ngồi xuống góc tường, nhìn ánh

nến nhảy nhót, thoáng hiện lên hình ảnh trước mắt, thì ra hắn gọi là

Long Kỳ!

Lần đầu tiên gần gũi với đàn ông như thế, trên người hắn thoang thoảng mùi hương dễ chịu, tựa như mùi vị ánh mặt

trời chiếu vào đám lá cây vậy (mùi sạch sẽ thơm mát), nếu thích một

người không cần phải có lý do, tôi nghĩ là lòng tôi tự mình đa tình,

chẳng trách mọi người thường nói thích một người không cần lý do gì, chả nhẽ tôi thích hắn sao?

Vài giờ còn lại mà thực quá lâu, nhìn cửa sổ nhỏ trong phòng giam sáng lên, tôi lại ngửi thấy hương vị tự do, thì ra mong muốn một chuyện lại đẹp đến vậy. Tiểu Thuý và Tiểu Lan lúc này

đã tỉnh, nhìn thấy tôi cười, khó hiểu hỏi “Tỷ tỷ, ngươi cười gì vậy?” Vẻ mặt tôi nhẹ nhàng nói “Chúng ta tự do rồi”

“Tự do ư?” Hai người kinh ngạc với những

lời tôi nói, vội vàng tiến gần, chắc cô nàng tưởng tôi bị bệnh ảo tưởng, rồi lại gục hẳn đầu xuống “Tỷ tỷ à, ngươi gạt chúng tôi sao? Thực ra

chúng tôi đều vô dụng lắm, chúng tôi mệnh khổ mà” Con bé ngốc kia, căn

bản là muốn đổ tội cho người khác thôi, có liên quan gì đến mạng đâu,

cũng không hiểu hai nàng này ôm tâm tính gì để sống chứ, con người khi

còn sống chính là liều mạng, sao lại có thể tự mình khinh mình như thế?

Tôi nhịn không được buột miệng

“Các ngươi nghe rõ cho ta, hôm nay chúng

ta chắc chắn thắng rồi, sau này ta không bao giờ cho phép người khác

khinh thường chúng ta nữa” Tôi đem hết mọi chuyện đêm nay kể cho các

nàng nghe, ánh mắt cứ mở to hết cỡ, trên mặt cười tươi “Thực vậy ư? Tỷ

tỷ, chúng ta không phải chết sao? Chúng ta thật sự có chứng cớ chứ?

Cảm ơn ông trời đã cứu chúng ta, cảm ơn người”

Hai người kia cứ hướng cửa sổ nhỏ vái lạy liên hồi, tôi ở bên cười trách mắng “Các ngươi không cần cảm tạ ông

trời, các ngươi hẳn là nên cảm ơn vị khâm sai đại nhân kia mới được, là

hắn đã cứu chúng ta”

Có lẽ tôi ở thời địa này đã tôi luyện

được một tính tình lãnh đạm, tôi với thiên ý đã thất vọng thực sự, thiên ý chó má gì chứ, ông trời nhìn chúng tôi chịu khổ không phải là mắt

nhắm mắt mở sao? Tôi chỉ tin tưởng chính mình thôi.

“Tỷ tỷ, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Còn làm sao nữa! Đợi chứ! Lát nữa thôi

quan khâm sai sẽ nói ra hết chân tướng, đến lúc đó…” Hừ hừ! Trong đầu

tôi tưởng tượng ra cảnh mặt mũi Triệu Vận Chi méo mó trông xấu xí vô

cùng, nếu không phải để cho quan phủ xử lý, tôi cũng muốn nếm thử cái

cảm giác bà ta là thịt bò, còn tôi là dao thớt xem thế nào! Ha ha! Chắc

chắn là rất hưởng thụ rồi!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 11
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...