Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 72

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tôi nói những lời trên quả là hơi bốc

phét chút, nhưng mà tôi nói là nói thật. Bảo tôi là giỏi ca múa thì một

chút cũng chưa đủ, cứ cho là tôi múa so với phong cách ở đây thì phong

cách có riêng chút nhưng cho dù có múa thực thì cũng không được nhuần

nhuyễn cho lắm, cũng chỉ là múa mà thôi! Còn có chút tôi hoài nghi là vì chả nhẽ trên mặt tôi có viết mấy chữ “Tôi dễ bị bắt nạt” lắm sao? Vì

sao gần đây cứ có người thích xen vào thế chứ?

“Dĩ nhiên may mắn được trở thành bạn của

Quá công tử, tin rằng cũng là một tài nữ rồi” Nàng ta cất cao giọng,

muốn cho tất cả mọi người ở đây cũng nghe thấy, thấy mọi ánh mắt cứ dồn

vào nhìn tôi, tôi tin rằng kết cục tôi nghĩ đã tới rồi. Tôi coi như

không thấy gì, ánh mắt ôn nhu nhìn Ngọc Hoán, không đáp, ánh mắt ngắm

nghía của cô nàng kia trông rất khó coi, lúc sáng lúc tối.

Lúc này có một người đàn ông mặc quần áo

hoa lệ, mặt mũi bảnh bao đi tới, “Quá công tử, lần trước chúng ta chơi

cờ còn chưa phân thắng bại, hay là hôm nay chúng ta nhất quyết phân cao

thấp được không?’ Ánh mắt Ngọc Hoán ngời sáng, tựa như đang có ý này,

nhìn nhìn tôi, chỉ vào cô gái trước mặt nói vui vẻ, “Vũ nhi à, này đó

đều là nhà quan lại cả, cùng là bạn bè đọc sách của ta, nàng cùng các

nàng trao đổi với nhau đi! Ta đi phòng chơi cờ, lát nữa tới tìm nàng

nhé!”

Tuy trong lòng tôi không vui cho lắm

nhưng cũng không muốn ngăn Ngọc Hoán nên gật gật đầu, “Được, ta nhất

định ở chung thật tốt với các nàng ấy! Học tập các nàng ấy nhiều hơn

chút!” Ngọc Hoán gật gật đầu theo vị nam tử trẻ tuổi kia đi mất.

Tiễn Ngọc Hoán đi rồi, tôi nhàm chán rót

chén trà che mặt, uống trà, vừa rồi vị nữ tử bị mất mặt mũi kia ngồi đối diện với tôi, “Chúng tôi ở đây cùng tíên hành trận thi vẽ, cô có muốn

tham gia cùng không?”

Tôi cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên bảo, “Không có hứng!”

Nàng ta lập tức bắt được lỗi trong lời tôi nói, “Thế nào, cô nương là đối với bản thân không tự tin hay sao?”

Tôi quét mắt liếc nàng ta một cái cười bảo, “Không có hứng với không có tự tin giống nhau sao?”

Tôi nói những lời này làm cho các cô gái

xung quanh đang bàn luận sôi nổi bỗng để ý nhìn, cô gái trước mặt tôi

sắc mặt trầm xuống, giọng điệu không tốt, “Nói vậy cô nương là tự nhận

mình thanh cao, khinh thường chị em chúng tôi ở đây có phải không?”

Trong lòng tôi bỗng nghĩ, nếu đã là bạn

học của Ngọc Hoán cùng chơi đùa với các nàng ấy cũng hay, cần gì phải

rước hoạ vào thân cho nhiều người thêm giận đây? Tôi cười nhẹ nhàng,

“Nào có đâu! Các chị em ai ai cũng tài hoa hơn người, ý thơ đầy mình,

chỉ sợ muội muội đây so tài lại làm mất mặt mọi người thôi, làm trò cười mất!”

Trên mặt cô gái kia có viết muốn cho

ngươi mất mặt trước mặt mọi người đấy, còn ra vẻ tươi cười nữa. Chúng

tôi cùng nhau đi vào trước bàn đã bày sẵn giấy vẽ chỉ đợi vẽ tranh thi

mà thôi. Tôi ghé mắt nhìn thì trên bàn để rất nhiều tranh vẽ đẹp, thấy

cách hành văn được lắm, đường nét tinh tế, thể hiện đầy đủ vẻ mặt ôn nhu của con gái, có một vài vị cô nương trên mặt hiện lên vẻ tự tin tràn

đầy, tôi không thể không khen ngợi. Bạn bè này của Ngọc Hoán quả nhiên

là có khác, nhưng mà tìm mọi cách khoe tài ra như thế thì không hay cho

lắm, xem tôi đây không diệt sạch uy phong của các cô, cho các cô biết

thế nào là khiêm tốn mới được.

Tôi định viết thì đột nhiên phía sau

truyền đến tiếng hoan hô, “Xem kìa thiên kim tể tướng Lâm cô nương cũng

đến kìa! Nghe nói nàng ta là muội muội được đương kim hoàng thượng vô

cùng sủng ái đó! Sau này dĩ nhiên có thân phận khác người rồi!”

“Nghe nói nha! Hoàng thượng đã định hạ chỉ cho nàng được làm quý phi rồi đó!”

“Thật vậy ư?” Đằng sau tôi một đám ồ lên.

Lòng tôi rung động không thôi, quay đầu

lại cười nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc đang đến, cả người mặc quần áo vàng

nhạt, tóc mây vun cao, gài một cây trâm, thân hình đó tăng thêm một chút thì quá cao mà giảm đi một chút thì lại quá thấp, mặt mũi da dẻ trắng

hồng, nõn nà, có thể nói là báu vật xinh đẹp vô cùng, có hai nha hoàn

đằng sau, các cô gái nhìn thấy nàng ta đều chủ động chào hỏi, nhường

đường, nàng ta cũng vuốt nhẹ cằm, giọng ngân lên như hát vậy, “Các tỷ tỷ đều ở đây làm gì vậy?”

Cô gái đứng bên cạnh nàng ta cười bảo,

“Chúng tôi đang so tài thi vẽ đó! Lâm cô nương đã đến đây! Đương nhiên

sẽ để lại tác phẩm xuất sắc nhất rồi!”

Não tôi có chút rối loạn, nàng ta dĩ

nhiên là đối tượng sáng giá mà Long Kỳ chọn để làm quý phi rồi, sao có

thể thế chứ? Theo tính cách của Long Kỳ thì….? Không, tôi hiểu được hắn

bao nhiêu chứ? Tôi thở dài, buông bút, không muốn vẽ nữa!

Tôi vừa định đi thì lại bị cô gái kia giữ chặt lại, “Aizz…Cô nương sao lại bước đi thế chứ! Cô cùng Lâm cô nương

thi vẽ với nhau đi! Phải biết rằng đây là ngàn năm mới có một lần cơ hội đó nha!”

Có quỷ mới thèm tin, chắc chỉ muốn tôi bị xấu mặt trước mọi người thôi thì cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng

làm gì, cho tôi là tên ngốc sao? Lúc này, vị Lâm cô nương kia đã đi tới

ngồi xuống, cười bảo, “Là ai muốn cùng so tài với ta đó?”

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung

hết vào tôi, “Nàng ta!” Tôi bị trúng chiêu của các cô nàng, con gái Tể

tướng, dĩ nhiên là tài hoa hơn người rồi, còn so cái gì nữa chứ? Tôi

đón nhận ánh mắt cười cười của Lâm cô nương kia, trong lòng cứng lại.

Ánh mắt trong suốt, tôi không khỏi nhìn nàng ta cười cười, thừa nhận

bảo, “Tiểu nữ bất tài, định cùng so tài với cô nương một phen!” Tôi vốn

cũng không muốn nói khách sáo như vậy, nhưng trong mắt các nàng ta thì

tôi tự rước lấy nhục vào mình rồi. Bên cạnh truyền đến tiếng cười chế

nhạo, nhưng trong mắt Lâm cô nương lại không có ý trào phúng gì, nhìn

tôi cười cười, “Được!”

Tôi và Lâm cô nương cùng bắt đầu vẽ

tranh, chung quanh lập tức được vây kín, trong mắt các nàng, tôi chỉ có

nước đợi thua mà thôi, còn Lâm cô nương thì chắc chắn là thắng rồi. Thực ra thì tôi cũng không để ý lắm, trong lòng suy nghĩ một hồi, nhắc tới

mới nhớ, vui vẻ lưu loát vẽ phác thảo qua, màu trắng của quần áo bay lên như mộng ảo, tóc đen dài như mực bay bay trong gió, dài tới tận mắt cá

chân, dung nhan thanh tú hơi ngước lên, là một bức hoạ tuyệt đẹp. Vận

dụng thủ pháp của hoạt hoạ, rất xứng với sắc thái thần tiên, nhuộm đẫm

càng giống nhau hơn, tôi đề chữ cạnh góc tranh, biết ý ta, cảm liên

quân, tình này hỏi trời cao! Góc trong cùng ký tên tôi nhẹ nhàng hai từ

Diệp Vũ.

Xung quanh bắt đầu truyền đến tiếng hít

hà kinh hãi, tôi mỉm cười, viết tiêu sái, lúc này Lâm cô nương cũng vẽ

xong một bức tranh hoa đào rất đẹp, viết nhẹ nhàng, tình thơ ý hoạ, nàng ta vẽ xong, ánh mắt cũng dừng lại trên bức vẽ của tôi hiện lên vẻ vui

sướng, có vẻ như không dám tin, “Đẹp quá, bức tranh thật là đẹp quá!”

Xem thần sắc các nàng ấy thì trận đấu này ai thắng ai thua đã rõ, miêu tả sinh động, cô gái kia định làm cho tôi

xấu mặt mũi, mặt ửng đỏ, không dám nhắc lại. Lâm cô nương cầm lấy bức

tranh lên, nhìn về phía tôi, “Cô nương có thể tặng bức tranh này cho ta

được không?” Tôi gật gật đầu, “Nếu Lâm cô nương đã thích, tất nhiên là

được rồi!”

Nàng ta cười bảo, “Ta tên là Lâm Nhược

Nhiên!” Lâm Nhược Nhiên, tên hay lắm, cũng giống như người nàng ta vậy,

lạnh nhạt xa cách.

Lâm Nhược Nhiên cầm lấy bức tranh của tôi rồi vội vàng đi, nghĩ đến chắc là thích bức tranh kia của tôi lắm sao

vậy, giống như kiểu người nàng ta tình thơ ý hoạ, bức tranh kia thực

xứng với nàng ta. Tôi nhàm chán đứng lên đi tới phòng đánh cờ, Ngọc Hoán chắc đang cùng vị công tử kia đánh tới bất phân thắng bại rồi, không

cao không thấp, tôi cũng không muốn tới quấy nhiễu chàng, chỉ yên lặng

đứng cạnh nhìn chàng chăm chú.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 72
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...