Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 59

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thu Nhi hiển nhiên không vui chút nào,

mặt nhỏ nhắn nhăn lại đi ra ngoài, tôi nhìn Long Kỳ, “Tất nhiên là Thu

Nhi đã biết chúng ta không phải vợ chồng rồi, chúng ta đây chắc cũng

không cần chung phòng nữa” Tôi tiến đến trước mặt hắn thản nhiên bảo,

cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng không cần ngủ chung với hắn nữa.

Sắc mặt Long Kỳ trông rất khó coi, thản nhiên liếc xéo mắt nhìn tôi một cái, “Cô có vẻ vui sướng quá nhỉ?”

Nói thực thì tôi chẳng có chút cảm thụ

gì, có lẽ là vốn bản thân không có cảm giác gì, mục đích đơn thuần của

tôi chỉ là muốn thảo luận lần nữa, muốn tìm nhiều đề tài để cải tạo quan hệ của chúng tôi thôi, tôi hùa theo ý hắn nói, “Vui chứ, cái đó thì

miễn bàn rồi!” Tôi giả vờ vui quá tới mức hoa chân múa tay, trên mặt loé lên nét cười sung sướng tột cùng.

Sắc mặt Long Kỳ ngày càng đen sì, âm trầm doạ người, nói trắng ra là cố nén cơn tức giận, “Vì sao?”

“A!” Tôi bỗng chốc chẳng biết nói gì,

cũng thấy chẳng có gì để nói, tôi cũng không biết là vì sao nữa, chỉ

thấy trong lòng có một nới cực kỳ quái dị, sao tôi lại muốn che giấu

tình cảm chân thực của mình trước mặt Long Kỳ chứ nhỉ? Vì sao cứ muốn

làm hắn tức chứ? Rất vui sao? Tôi không biết nữa, tôi ngẩng đầu lên, “Đó là vì tôi không muốn ngủ mà phải lo lắng đề phòng nha! Anh ngủ cạnh tôi chẳng khác nào một tên gian ác, ai mà biết khi nào thì anh lại muốn ăn

tôi chứ!”

Cứ lấy bừa một lý do ra, tôi tự nhận mình là một người không quen giả vờ không biết gì trước mặt một người đàn

ông không thân quen gì, mà hắn cũng lạ cơ, cứ hỏi mãi một chuyện chẳng

ra sao! Cứ muốn tìm nhiều lý do ra làm gì nhỉ?

Ánh mắt Long Kỳ nguy hiểm nheo lại gần

tôi, “Ta là ác sói sao? Ta ăn cô ư?” Sự thực đã chứng minh hắn chẳng

phải có can đảm làm chuyện này đấy thôi, tôi sợ tới mức lùi nhanh lại,

trên người hắn toát ra một luồng khí mạnh mẽ kinh người, tôi tưởng tôi

không thở nổi nữa.

Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn cứ

phóng to lên sắp chạm vào chóp mũi của mình rồi, giọng tôi cuống hẳn

lên, “Ôi chao tý quên mất, sao tôi lại nói nhiều với anh thế nhỉ, chúng

ta không phải vợ chồng mà, phân phòng ngủ cũng bình thường thôi”

Long Kỳ rầu rĩ ngẩn ngơ, làm giống y lời tôi nói, hắn quay người phất tay áo bước nhanh đi.

Nhìn bóng hắn ra khỏi cửa, lòng tôi cũng

chùng xuống, thở dài. Tôi đây làm sao vậy kìa! Tôi điên rồi mà cả hắn

cũng điên rồi, tôi cũng không biết sau này còn phải chịu đựng điều này

thế nào nữa.

Đúng như ý tôi, tối Long Kỳ cũng chưa

bước chân vào phòng tôi tý nào. Tôi ngồi một mình dưới ánh nến ngây

người, nhàm chán khêu nến chảy làm bấc đèn, chẳng có cảm giác gì, dường

như cả không khí đều lạnh.

Trước đây tôi đều ngồi ngẩn người trên

giường, còn Long Kỳ thì ngồi trước bàn đọc sách, hình ảnh đó có chút

giống như hương vị của vợ chồng thực sự, hiện giờ thì, aizzz….. Tôi lại

thở dài, cứ ngồi trước cửa sổ nhìn bóng đêm lan tràn, đêm đông càng thâm đen và lạnh lẽo, làm cho con người ta càng thêm nản lòng, nhụt chí, làm cho con người ta nảy sinh gì đó.

Nhìn bóng đêm âm tối, tôi phát hiện ra

thói quen thực vô cùng đáng sợ. Làm anh và một người đáng ghét cùng ở

chung với nhau lâu dài, tất cả của hắn đều vô cùng quen thuộc, có lẽ

biết đâu cũng sẽ thích hắn cũng nên.

Lòng tôi nhói lên chút, vì trong lòng tự

dưng hiện ra lời nói mạnh mẽ xúc động, tôi bỗng nghĩ tới một khuôn mặt

luôn tươi cười, nụ cười ấm áp của Ngọc Hoán đó, sao lại có vẻ như xa

xôi mơ hồ, tại sao lại thế chứ? Tôi yêu Ngọc Hoán vẫn chưa sâu sao? Vào

lúc này trong đầu cứ hiện lên hình ảnh tức giận của Long Kỳ chiều nay,

tôi giận quá lắc lắc đầu, muốn bình tĩnh nghĩ cho kỹ. Đêm đã rất khuya

rồi, tôi lại không hề buồn ngủ, cứ trợn tròn mắt nhìn ánh nến hắt ra.

Tôi còn có một bí mật nữa, tôi vô cùng sợ tối, đặc biệt là ở một nơi tha hương khác, cứ cảm thấy trong lòng có một loại e ngại gì đó bám chặt

theo tôi, đợi lúc tôi một mình thì bắt đầu rục rịch, tôi biết tâm lý của tôi có tác dụng tự an ủi, nhưng nó chân thật tới nỗi đuổi mãi cũng

không mất đi ha!

Có hàng loạt tiếng chân bước nhè nhẹ làm

cho tôi bỗng thấy sợ hãi, ai đó? Ai mà lúc này còn đi lại chứ? Một luồng khí lạnh từ bàn chân toát ra, chắc không phải là quỷ đó chứ?

Đây là điều tối kỵ nhất trong cuộc đời của tôi đó! Tuy không ai chứng minh được nó tồn tại cả.

Một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi tới, nến trong phòng tôi bỗng tắt “phụt”. Tôi sợ tới mức hét toáng lên một

tiếng, một bóng đen từ cửa sổ phi vào, tôi không kịp giãy dụa bị bổ

nhào vào người lên giường, miệng thì bị một bàn tay to bịt chặt. Tôi cất giọng kêu cứu nhưng chỉ phát ra tiếng ô ô thôi. Trời ơi! Ai có thể nói

cho tôi biết đây là chuyện gì thế? Ngay lúc tôi định há mồm cắn tay hắn

thì bóng đen nói chuyện, “Đừng nhúc nhích, là ta”

Muốn chết à, nằm đè lên người tôi lúc này đúng là Long Kỳ, hắn đang làm cái gì thế nhỉ?

NHưng lúc này ngoài cửa sổ vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ, “Quận chúa, tất cả đã chuẩn bị xong, xin đợi chỉ

thị của Quận chúa” Lần này là một giọng nữ thanh thanh vang lên, “Nghe

rõ chưa, không có chỉ thị của ta thì đừng lộn xộn, ca ca cũng không

được!”

Vừa dứt lời, bốn bề lại im ắng, tôi nghe

như lọt vào trong sương mù vậy, mãi lúc lâu sau mới phát giác ra sức

nặng một người trên mình, máu lập tức dồn lên mặt, cảm giác hơi thở Long Kỳ gần ngay bên tai tôi, như lông chim nhè nhẹ khiêu khích vào dây thần kinh mình.

Muốn chết à, tim lập tức nổ bùm bụp kích

động, tôi đưa hai tay ra che ngực, cố gắng ngăn không cho hắn chạm vào

những chỗ quan trọng trên người. Long Kỳ thấy tôi giãy dụa, buông người

nằm xuống một bên. Tôi khó thở lập tức thấy dễ thở hơn. Tôi có thể cảm

giác được một luồng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, thần kinh

tôi lại lập tức như bị lên dây, cả người căng cứng không dám động đậy.

Ban đêm này thật dài, Long Kỳ vẫn không

đi, vẫn nằm bên cạnh người tôi. Tôi cũng không đuổi hắn, lẳng lặng không nói, đáy lòng rõ ràng có cảm giác rất yên tâm, rất nhỏ bé cứ nhảy nhót, giống như hắn nằm bên cạnh người tôi không có gì sợ nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tối nay tôi thực khó ngủ, vừa hoàng hôn

tôi liền tỉnh. Đầu tiên tôi hành động là nhìn xem Long Kỳ có bên cạnh

không? Không có? Tôi mới phát hiện ta một bóng thon cao đứng thẳng, tóc

dài bay trong gió, nhìn một bên mặt nghiêng hoàn mỹ lạnh lùng và vô cùng nghiêm nghị. Tôi giật mình kinh ngạc, xuống giường đi tới gần hắn. Thấy tôi tới, nét trên mặt hắn lập tức dịu đi, “Sao không ngủ đi?”

Tôi nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, “Anh một đêm không ngủ ư?”

Long Kỳ nhếch nhếch miệng, vẻ tuấn tú ám muộ không rõ nhìn tôi, “Cô cho là tôi ngủ được sao?”

Tôi kinh ngạc, đột nhiên như hiểu ra cái

gì, mặt ửng đỏ, lập tức bĩu môi, “Đâu có liên quan tới tôi chứ!” Chắc

không phải là tôi đâu!

Long Kỳ hừ khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn xa xăm. Tôi mặc kệ hắn, mở cửa xuống lầu. Tiểu nhị đã dậy rồi, lúc này

đang làm việc. Nhìn thấy tôi thì nhiệt tình hỏi chào, tôi cười đáp lại,

đi vào trong viện rửa sạch mặt mũi. Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi

đoán chắc mùa đông này biết đâu lại có tuyết rơi thì sao, biết đâu đấy,

tuyết đắp dày lên trắng xoá, cực kỳ kích thích đó!

Lúc này Thu Nhi đã xuống lầu, nhìn thấy tôi thì hơi có chút kinh ngạc, cười đi tới, “Tỷ tỷ, tỷ dậy sớm quá nha!”

Tôi gật gật đầu, lập tức nàng ta lại lên

lầu. CẢ người tôi đều lạnh, ngồi vào bên bếp lửa sưởi. Trời dần dần sáng rõ, trên đường Phong thành, mọi người bắt đầu náo nhiệt hoạt động dần.

ăn qua điểm tâm xong, mọi người lại bắt

đầu hướng hoàng thành Đột Quyết đi tới. Buổi chiều đến dưới chân thành

thị của Hoàng thành. Trước kkhi chúng tôi đi Long Kỳ đã bố trí cửa hàng

tơ lụa rồi, ở đây tụ tập thương nhân các nơi tới buôn bán tơ lụa. Vừa

mới bước vào phố này đập vào mắt là số vải vóc tơ lụa muôn màu, có vải

gấm trắng, màu sắc rực rỡ làm tôi xem chói cả mắt, lại có loại áo choàng bằng lông trắng như tuyết, màu sắc diễm lệ, thêu các đường viền hoa văn rất đẹp, quả thực là cho tôi nhìn mà suýt hét toáng lên, cứ sờ chỗ này

lại sờ chỗ kia, hận một cái là không thể làm hai mắt to dài hơn ra.

Lần này chúng tôi sắm vai thương nhân lẻn vào Đột Quyết, địa điểm gì đó đều đã được thu xếp ổn thoả. Tôi đứng ở

trước căn phòng này đánh giá. Mặt tiền thì thấy đây chỉ là cửa hàng

thương nhân bình thường thôi, chẳng có chỗ nào đặc biệt. Lúc đi vào, có

bốn năm gian phòng, lần này tôi và Long Kỳ lại ngủ chung, Thu NHi và

Viêm Hoả cùng Lãnh Phù một phòng. Tuy Thu Nhi đã biết thân phận của

chúng tôi nhưng cũng không vạch trần. Điều này làm cho tôi yên tâm. Nên

biết chúng tôi không phải giả vờ cho Thu Nhi xem, mà là giả vờ để cho

mọi người ở đây cần tiếp xúc xem, làm cho bọn họ biết đến là một đôi vợ

chồng thương nhân trẻ tới ở.

Thời tiết rất lạnh, trong phòng tôi có

đốt lửa. Vừa mới dùng bạc của Long Kỳ mua được một chiếc áo choàng vô

cùng ấm áp màu trắng, trùm kí cổ rất thoải mái. Thu Nhi thì dường như

rất thích giúp TRương ngũ ca chiếu cố, đang mang tới đám tơ lụa để bày.

Long Kỳ và Viêm Hoả Lãnh Phù thì chẳng

thấy bóng dáng đâu. Tôi biết bọn họ đã bắt đầu hành động rồi. Không có

gì thì nhẹ tênh mà!

Tôi một người rảnh rỗi quanh quẩn bên cửa hàng xem xét, ở bên cạnh cửa hàng của chúng tôi là một phu nhân trung

tuổi, tên gọi là Cao Y Mã. Nhìn phủ của bà ta thì thấy đây là một người

may mặc lớn tuổi. Người ta nói ánh mắt nhân vật này rất tinh, quả nhiên

vừa nhìn thấy chiếc áo choàng của tôi cứ khen ngợi liên tục, làm tôi

thấy rất ngượng ngùng với phố hoa lệ này. Tôi cười hì hì cảm giác cả đời này cũng chưa bao giờ nghe thấy những lời nào hay tới như vậy, lập tức

cũng khen chiếc áo choàng vàng óng ánh của bà. Hàn huyên một lúc chúng

tôi cũng thân quen rất nhanh, cũng hiểu biết chút ít tình hình ở đây.

Cho tới tận bây giờ tôi đều cho rằng tâm

địa Thu Nhi là một người đơn thuần, nụ cười của nàng ta, hành vi của

nàng ta, tất cả đều là cử chỉ của một cô gái rất thuần khiết, nhưng cảnh trước mắt này thì tôi không biết nên giải thích thế nào mới đúng. Thu

Nhi ngồi trên đùi Long Kỳ, hai tay ôm lấy cổ Long Kỳ, còn Long Kỳ thì

mặt mũi vẫn như thế, lãnh đạm. Hai người nhìn thấy tôi đứng che trước

cửa thì cùng ngẩn ra, đặc biệt là Long Kỳ, sắc mặt lập tức xanh mét. Sao họ lại có kiểu tư thế giống nhau thế nhỉ?

Lúc tôi đẩy cửa ra thì suy đoán lung

tung, nhưng rồi tôi cũng phủ nhận ngay, duy nhất chỉ có Thu Nhi là thích Long Kỳ thôi, Thu Nhi lại không biết ngượng gì, cứ thoải mái từ trên

đùi Long Kỳ đứng dậy, “Tỷ tỷ, người đã trở lại rồi à!” Tôi giật nảy mình hoàn hồn, nở nụ cười tươi, “Ừ” Còn câu tiếp theo bị tắc trong miệng tôi hỏi không nổi vì sao cả?

Long Kỳ liếc mắt nhìn Thu Nhi một cái, “Thu Nhi, ngươi ra ngoài trước đi”

Thu Nhi oán hận liếc nhìn tôi một cái.

Oán hận à? Có phải tôi nhìn nhầm không đây. Lòng tôi ầm một cái, không

biết làm thế nào. Đơị lúc Thu Nhi vừa đi khỏi, ánh mắt Long Kỳ thâm thuý nhìn về phía tôi, tôi kìm không được bắt đầu chế nhạo hắn, biểu hiện vô cùng nhẹ nhàng, giống như cảnh tượng vừa nãy chưa phát sinh vậy, “Hay

quá ha! Anh thực có diễm phúc ghê! Chả trách lại có nhiều cô gái thích

anh tới như vậy! Toàn bộ chỉ cần một luồng điện phóng ra mờ ám, cũng

không biết trêu chọc biết bao người hiểu sai nữa!” Nhìn khuôn mặt tuấn

tú của hắn, lòng tôi không khỏi có chút chua xót, tôi cũng được tính là

một người trong đó nữa sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 59
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...