Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 69

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hoá ra hắn làm Hoàng đế thật, lòng bỗng

dưng có cảm nhận sâu sắc, hơi thở cũng dần khốn khổ hơn, một tháng nay

suy nghĩ đã ổn giờ lại đảo lộn cả, mũi thì cay cay, nước mắt cứ “tý

tách” rơi từng giọt từng giọt to trên bàn, mọi vật chung quanh trở nên

mơ hồ không rõ.

“Công tử?’ Trên đầu truyền tới tiếng gọi

thanh thanh, lòng tôi cả kinh mới biết là đang gọi mình. Tôi quay sang

lấy tay áo lau nước mắt, vì để tiện đi đường, tôi đã mặc quần áo đàn

ông. Tôi lau sạch nước mắt xong nhìn về tiểu nhị cười cười, “Có chuyện

gì?”

Tiểu nhị chỉ chỉ con ngựa của tôi chút,

“Ngựa công tử không cần nhốt lại sao? Đợi chút nó chạy mất thì làm sao

bây giờ?” A! Đang nói tới Tuấn nhi sao, dọc đường đi nó cũng không cách

xa tôi nửa bước lại vô cùng thân thiết với tôi như người bạn vậy, tôi

cũng không muốn giam cầm nó làm gì cả nên cũng không nhốt nó lại. Tôi

lắc lắc đầu, “Không cần, nó không thích vậy!” Tiểu nhị cười cười lui ra.

Tôi cúi đầu ngồi uống trà, vừa rồi thưởng cảm kịch liệt ùa tới, tôi mặc cả người một màu vàng sáng đứng trong đám người có thể thấy rõ, thỉnh thoảng có người liếc nhìn tôi một cách kỳ

lạ, đều nghĩ tới, cô gái đóng giả trai, đều là một người rất anh tuấn,

bộ dạng của tôi trông thế nào trong lòng tôi biết rõ, quản gì thì quản

cũng không quản nổi ánh mắt của người ta, cứ để bọn họ nhìn đi!

Tôi đang cúi đầu uống trà thì trên đầu

truyền tới một giọng ngọt ngào, “Công tử, có thể ngồi tạm được không?’

Lòng tôi ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái rất xinh, một tiểu

nha hoàn búi tóc đứng cạnh, là một đôi chủ tớ, tôi nhìn nàng ta gật gật

đầu, “Được” Tôi thuận tiện giương mắt nhìn ngắm chung quanh, thấy hoảng

vì quán trà này làm ăn tốt thật, đều ngồi đầy cả.

“Tiểu thư, mời người ngồi!” Tiểu cô nương rất quy củ giúp nàng ta lau sạch tro bụi trên ghế, rồi mời nàng ta ngồi xuống. Tôi giương mắt nhìn cùng lúc người đẹp ngồi đối diện cũng người

mắt nhìn một cái. Tôi nhìn nàng ta mỉm cười, nàng ta có chút ngượng cũng gật gật đầu về phía tôi, có cảm giác như không được tự nhiên vậy. Tôi

đem toàn bộ ánh mắt nhìn trên người Tuấn nhi, nó đang cúi đầu ung dung

ăn cỏ ven đường, bộ lông dài toả sáng dưới ánh mặt trời càng giuớ cho nó trông trở nên khác thường.

“Con ngựa kia là của công tử sao!” Không

ngờ tiểu mỹ nhân ngồi đối diện lại để ý đến, tôi gật gật đầu, “Vâng, là

của tại hạ!” Giọng tôi mang chút nam tính làm cho nàng ta không chút

hoài nghi.

“Tuyệt quá. Đúng là một con thần mã” Nàng ta thích thú nhìn con Tuấn nhi của tôi khen ngợi, tôi có chút đắc ý,

“Đúng vậy! Nhưng tính nó không được tốt cho lắm đâu, sinh ra đã không

tiếp cận được với nó rồi”

“Vậy ha! Thế công tử thực sự giỏi quá,

thế mà lại có thể thuần phục nó được!” Tôi bắt đầu có chút cảm giác với

cô gái ngồi đối diện, hé miệng cười, từ chối không cho ý kiến gì. Lúc

này, nha hoàn bên người nàng ta nhìn sắc trời, “Tiểu thư à, xem ra hôm

nay chúng ta không thể đến được hoàng thành Vĩnh Hán rồi! Trời đã muộn

thế này rồi!” Lòng tôi hơi kinh hãi, các nàng cũng muốn tới hoàng thành

Vĩnh Hán sao?

Cô tiểu thư than khẽ một tiếng, “Đến

không được cũng không sao, ngày mai lại tiếp tục đi! Dù sao thì tin tức

cũng chưa lan ra, chúng ta cứ chơi vài ngày đã, sau này vào cung không

biết có thể còn được chơi nữa hay không đây”

Vào cung à? Lòng tôi lại chấn động, nàng

ta nói có ý gì thế? Cái gì mà vào cung rồi thì không thể chơi được nữa?

Tôi động não nghi vấn, ho khẽ một tiếng, ra vẻ như lơ đãng hỏi, “Cô

nương định vào cung làm gì thế?”

Nàng ta không nói gì, còn tiểu nha hoàn

bên người nàng ta thì lắm mồm bảo, “Đương nhiên là voà cung làm hoàng

phi rồi!” Cô tiểu thư nhà nàng ta bỗng liếc xéo mắt một cái, hạ giọng

mắng, “Đã hạ chỉ đâu! Dừng có nói linh tinh!” Tiểu nha đầu ấm ức bĩu

môi, cúi gục đầu xuống không nói gì.

Lời tiểu nha đầu nói kia làm cho tôi như

bị mắt một khối kem lạnh, hoàng phi à? Chả nhẽ Long Kỳ nhanh vậy đã bắt

đầu tuyển phi rồi sao? Đột nhiên có người lắc lắc ngón tay trước mặt

tôi, bên tai truyền tới tiếng gọi, “Công tử? Công tử?”

Tôi bỗng hoàn hồn trở lại, nhìn thấy vị

tiểu thư kia đang nhìn tôi kỳ lạ, tôi nhìn lại nàng ta, “Có chuyện gì?’

Tôi nói xong, nàng ta và tiểu nha hoàng của nàng ta bắt đầu cười to,

“Vừa rồi công tử nghĩ gì mà nhập thần vậy, tiểu thư nhà ta đã gọi vài

tiếng rồi đó!”

Tôi bỗng chốc đỏ mặt, “Không có gì, không có gì, chỉ là thấy rất kinh ngạc thôi! Không ngờ cô nương đây được làm

hoàng phi!” Lòng tôi nói chán nản, tò mò đánh giá vị tiểu thư này, như

đang ở tuổi hoa niên, hai mắt long lanh như giọt nước, khuôn mặt thanh

tú đẹp đẽ.

Lòng tôi thở dài, chùng xuống hoàn toàn

trùng xuống, bên hắn có nhiều người con gái xinh đẹp như vậy, tôi còn

tính thế nào nữa đây?

Vị tiểu thư thấy tôi nhìn nàng ta chằm

chằm, cười cười, “Công tử hiểu nhầm rồi, lần này ta từ nhà tới hoàng

thành Vĩnh Hán, chính là muốn ở cùng người nhà, còn chuyện làm hoàng

phi, chỉ sợ ta không có phúc khí đó”

Cùng nàng ta nói chuyện một lát tôi mới

bừng tỉnh hiểu ra, chuyện Long Kỳ lên làm thái tử cả thiên hạ đều biết,

chỉ cần hắn kế vị thì chuyện tuyển phi là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Chỉ cần là con nhà gia thế, quan lại thì đều có thể tham dự tranh cử

được. Giờ này khắc này, bên ngoài không ngừng hộ tống thiên kim tiểu thư nhập kinh, chỉ còn chờ tân Hoàng đế kế vị nữa là hạ chỉ chiêu tuyển

ngay.

Chuyện hoàng đế tuyển phi là chuyện lớn

trong nước, chỉ nhà nhà có con gái, đều mong chờ sau này trở thành sủng

phi của Hoàng đế, có địa vị hoàng thân quốc thích ngay, vì vậy có biết

bao cô gái làm mà không biết mệt mỏi, chỉ mong được sánh cùng hoàng ân,

đứng cạnh ánh sáng chói lọi.

Tôi hiện giờ biết được vị tiểu thư này

tên là Mộng Trạch, là con của quan lại, còn phần tổ tiên nàng ta là quan gì thì tôi chẳng tiện hỏi thêm. Xem nàng ta xong hỏi nhiều như vậy thì

thất lễ quá, tôi điều chỉnh lại mình tươi cười, “Cô nương đừng để ý gì

đến những lời ta nói nhé, hiện giờ sắc trời không còn sơm nữa, ta còn

phải tiếp tục chạy nữa! Cáo từ!”

Dưới con mắt của nàng ta, tôi có vẻ như

trốn chạy vậy, bỗng nhiên đằng sau truyền tới tiếng của cô nương Mộng

TRạch, “Công tử, sau này chúng ta còn gặp mặt nữa không?’

Tôi hướng nàng cười cười, “Tuỳ duyên

vậy!” Nàng ta cái hiểu cái không, tôi cưỡi Tuấn nhi thay đổi hướng chạy, cứ kéo dài sợ rằng phải chạy nhanh hơn chút mới được. Tôi vỗ nhè nhẹ

Tuấn nhi, “Chủ nhân không muốn ăn ngủ ở núi hoang dã, cố lên nhé!” Tuấn

nhi phấn khởi tung vó chạy nhanh mà đi.

Tôi vào tới kinh đô thì nhìn thấy cảnh

sắc cũ mà lòng kích động không thôi, hai con nhóc kia thế nào đây? Nếu

nhìn thấy tôi có thể mừng tới phát điên hay không tôi vô cùng mong chờ

thời khắc gặp nhau đó, lại giục Tuấn nhi phi nhanh hơn.

Cuối cùng, cảnh sắc quen thuộc đập vào

mắt, nhìn bờ ruông, phố phường đan xen nhau, tường lầu các, huyện kinh

đô vẫn phần hoa như ngày hôm nào, chưa từng thấy thay đổi gì lắm, tất cả đập vào mắt là cảnh tượng trở nên thân thiết vô cùng, Tuấn nhi thong

thả chạy chậm dần, đi trên đường, tôi mừng tới mức suýt nữa thì khóc,

lập tức chạy tới khách sạn của chúng tôi ở đằng trước, bà chủ dường như

vẫn trẻ trung như thế, nhìn thấy tôi thì kêu lên một tiếng, khoé mắt

cười tít.

Tôi lập tức hỏi thăm tin tức của hai tiểu nha hoàn, vốn cũng chẳng có ôm hy vọng gì lắm, hiện gìơ lại càng thất

vọng hơn, hoá ra cái ngày nào đó mình bị Long Kỳ cứu đi kia, hai tiểu

nha hoàn cũng chỉ tới hỏi thăm tin tức tôi một chút rồi sau không thấy

tới nữa.

Đêm nay tôi tìm phòng nghỉ trọ tại khách

sạn này, ngồi trước bàn tôi suy nghĩ. Hai tiểu nha hoàn này không ở

khách sạn vậy thì đi chỗ nào rồi đây? Đột nhiên tôi nghĩ tới một người,

Vương gia Hàm Mặc. Lần trước bảo hai tiểu nha hoàn tới chỗ hắn cầu cứu,

có lẽ chắc ở chỗ hắn đây.

Tôi nghỉ ngơi lấy sức rồi lập tức cưỡi

Tuấn nhi tiến tới biệt viện của Hàm Mặc. Trên đường đi tôi có chút ảo

não, lần trước tát hắn một bạt tai xong, chẳng nói câu nào bước đi, hiện giờ tới tìm hắn, hắn có thể chấp nhận không đây? Hắn sẽ đối xử với tôi

ra sao, tôi thực sự không nghĩ ra nổi nữa, nhưng tuyệt đối cũng không

thể hoà nhã được rồi!

Dần dần bức tường biệt viện cao cao hiện

ra trước mặt, vẫn giống trước kia, cửa lớn đóng chặt, thoạt nhìn trong

trẻo mà lạnh lùng. Đây là sở thích của Hàm Mặc, không thích náo nhiệt,

chỉ thích yên tĩnh.

Tôi xuống ngựa, mới phát hiện ra tôi thế

mà lại mặc toàn thân nam nhi, thảm rồi, vừa rồi đi nhanh quá đến cả quần áo cũng chưa kịp thay, nhưng mà mọi người ở đây sao còn quay đầu lại

kịp nữa?

Tôi gõ gõ cửa, một lúc lâu mới nghe có

tiếng đáp miễng cưỡng, cửa mở ra, tôi nhận ra đây là vị quản gia lần

trước cho tôi chiếc xe ngựa, nhìn thấy tôi đứng lạnh run rẩy trước cửa,

nhíu mày hỏi tôi, “Xin hỏi công tử tìm ai vậy?”

Tôi nhìn ông ta cười cười, “Xin hỏi quý

phủ có nha đầu nào tên tiểu lan tiểu Thuý hay không?’ Ông ta không nhớ

rõ tôi, tôi cũng không muốn nói rõ, chỉ hỏi thăm từng bước vậy.

Ông ta nghĩ ngợi rồi gật gật đầu, “Công tử tìm các nàng có chuyện gì?”

Lòng tôi vui mừng khôn xiết, bỗng kích

động túm lấy quần áo ông ta, “Các nàng ấy thực sự ở trong này sao?” Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được rồi.

Vị quản gia bị tôi làm cho ngẩn người, cứ liên tục gật đầu, lòng tôi vui sướng tột độ, lấy tay tuột dây cột tóc

ra, cả một làn tóc đen tuột xuống, “Trương lão bá, ông còn nhận ra tôi

không? Nửa năm trước tôi còn ở đây nằm dưỡng bệnh Diệp cô nương đây mà!” Quản gia trừng to mắt nhìn, không thể tin nổi túm lấy tôi, “Cô là Diệp

cô nương sao? Cô là Diệp cô nương sao?” Tôi ra sức gật đầu, quản gia

dường như nghĩ đến cái gì, quay người lại chạy nhanh vào trong biệt

viện, vẻ mặt tôi nghi hoặc đi theo sau.

Vừa mới đi được hai bước đã bị hai cô gái ở đằng trước lao tới ôm chặt lấy làm tôi suýt té, sau đó thì nghe thấy

tiếng kêu khóc của hai nàng, “Tỷ tỷ….tỷ tỷ…”

Tôi đẩy hai nàng ra xa nhìn, không phải

tiểu Thuý tiểu lan đây sao? Hai người lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt kích động,

mũi tôi cay cay, nước mắt cũng chảy xuống, ba người lại ôm chặt lấy nhau lần nữa, “Tỷ tỷ…Muội nghĩ tới…nghĩ tới không còn được nhìn thâý tỷ

nữa…”

“Tỷ tỷ à….Tỷ rốt cục đi đâu vậy…Vì sao đã tìm hết rồi…tìm hết rồi mà không thấy tỷ đâu…”

Mãi một lúc sau chúng tôi mới bình tĩnh

trở lại, tiểu Thuý tiểu Lan kéo tay tôi nhìn kỹ, lo lắng xem tôi có bị

thương ở đâu không, tôi xoay tròn một vòng, “Nhìn…Nhìn xem ta tốt

lắm…Một chút đều không có…” Tôi nói chưa xong đã thấy một bóng thon cao

từ xa tiến lại đập vào mắt tôi, hắn rất nhanh đi tới chỗ tôi, lúc tôi

còn chưa kịp kêu lên thì đã bị hắn ôm chặt vào trong lòng.

“Nửa năm rồi, nàng làm cho ta đợi ước chừng là nửa năm rồi” Cái loại nỉ non khát vọng này làm chấn động cả lòng tôi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...